» Q.1 – Chương 48: Ngọa hổ
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025
Người đeo mặt nạ nhìn cô gái trước mặt, khẽ chạm vào mặt nạ của mình: “Xem ra chiếc Kim Phong Hào này, thật đúng là tàng long ngọa hổ.”
“Cũng nhờ Mộc gia mắt kém, mới khiến chúng ta trà trộn vào phòng chữ Thiên này. Nếu sớm phát hiện trên thuyền có quý khách của Thượng Lâm Thiên Cung, nơi này há đến lượt chúng ta loại tiểu nhân vật này?” Nữ tử khẽ cong eo, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng.
“Ngươi đây là đang chọc ghẹo ta à? Thiên Diện Phật Mộ Dung Chúc.” Người đeo mặt nạ chậm rãi nói.
“Lại đoán sai rồi nha, tiểu nữ tử cũng không phải Mộ Dung Chúc.” Nữ tử che miệng mỉm cười.
“Ồ? Chẳng lẽ là Thiên Diện Lang Quân Hạ Tuyết?” Người đeo mặt nạ nói thêm.
“Biết các ngươi Thiên Cơ Viện tin tức linh thông, biết rõ chuyện thiên hạ, nhưng ta là ai, ngươi thật đúng là không đoán được.” Nữ tử làm một thủ thế “Thỉnh”: “Tiểu nữ tử phải về gian phòng, công tử cứ tự nhiên.”
“Được.” Người đeo mặt nạ xoay người, sải bước rời đi.
Cửa phòng lúc này bị đẩy ra, người bước vào gian phòng lại biến thành lão phú gia bụng phệ kia. Hắn tặc lưỡi, lắc đầu: “Quả thật có chút khó chịu.”
Nam Cung Tịch Nhi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, buông kiếm trong tay, nhưng vẫn còn chút hoang mang. Hai người ở căn phòng cách vách rốt cuộc là ai, mà lại sẽ vì bảo hộ nàng mà đối nghịch với Thượng Lâm Thiên Cung? Còn gian phòng từ đầu đến cuối cửa đóng chặt kia, rốt cuộc có những người khác ở không? Nếu có, thì lại có ai?
Chiếc Kim Phong Hào này, xem ra xa phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
“Công tử, nghĩ kỹ chưa?” Ngôn chưởng quỹ thấy Mộc Niên Hoa từ boong tàu đi tới, cầm chén trà trên bàn uống một hớp rồi hỏi.
Mộc Niên Hoa đối diện với hắn ngồi xuống, hỏi vấn đề đầu tiên: “Nếu ta quyết định muốn làm, Ngôn chưởng quỹ ngươi có thể đánh ngất ta mang về Mộc gia không?”
“Lời đó ta không dám.” Ngôn chưởng quỹ lắc đầu: “Công tử là chủ, ta là bộc. Cho dù ta có muôn vàn không tình nguyện, thì cũng phải nghe lời công tử.”
“Thật sự?” Mộc Niên Hoa nhíu mày.
“Thật sự.” Ngôn chưởng quỹ rót cho Mộc Niên Hoa một chén trà.
Mộc Niên Hoa nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, đặt chén trà nặng nề xuống bàn: “Vậy thì làm!”
“Công tử ngươi không nghĩ thêm nữa sao?” Ngôn chưởng quỹ hơi nhíu mày.
“Ráng Mây!” Mộc Niên Hoa cao giọng gọi. Một mỹ cơ áo trắng lập tức tiến lên, đưa một chiếc bàn tính bằng vàng ròng. Mộc Niên Hoa nhận lấy rồi đặt chiếc bàn tính trước mặt Ngôn chưởng quỹ.
“Công tử đây là làm gì?” Ngôn chưởng quỹ hỏi.
Mộc Niên Hoa nhíu mày: “Ngôn chưởng quỹ, chiếc bàn tính của ngươi chẳng phải bị hỏng rồi sao? Đó là đồng, ta tặng ngươi cái bằng vàng ròng. Ngươi mau chóng tính cho ta một khoản.”
“Công tử muốn tính sổ sách gì?” Ngôn chưởng quỹ sờ chiếc bàn tính, quả nhiên là vàng ròng chế tạo, chất liệu tinh lương, công việc cũng vô cùng tinh tế, không giống phàm phẩm.
“Ngôn chưởng quỹ tâm tư tỉ mỉ, ta nói là sổ sách gì, ngươi lại không biết? Cũng được.” Mộc Niên Hoa rót cho Ngôn chưởng quỹ một chén trà.
Ngôn chưởng quỹ thở dài một tiếng, nhận lấy bàn tính, khuấy động những hạt bàn tính: “Trên Kim Phong Hào này, ngoài những thuyền viên ra, hộ vệ chân chính có ba trăm người. Mà Thanh Minh Viện lên thuyền có mười chín thanh Đao Sát Nhân. Ba trăm người này trước mặt những Đao Sát Nhân kia, bất quá chỉ là chuyện một người một đao mà thôi.”
Mộc Niên Hoa nhận lấy bàn tính, lạch cạch vài tiếng: “Còn mười chín tên Kim Đao Lang, đây chính là những tùy tùng ưu tú nhất của Mộc gia ta, là bỏ ra số tiền lớn từ giang hồ mời về. Bọn họ cũng không được sao?”
“Nếu tùy tùng dùng tiền mời về mà có thể đánh thắng được đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung, vậy thì thiên hạ đệ nhất đã sớm là Mộc gia ta. Mười chín tên Kim Đao Lang so với tùy tùng phổ thông, cũng chỉ là chuyện dùng một đao hay dùng hai đao mà thôi.” Ngôn chưởng quỹ gạt hết những hạt mà Mộc Niên Hoa vừa đánh về không.
“Vậy hai vị kia…” Mộc Niên Hoa gạt lên hai hạt.
“Sự tồn tại của bọn họ chính là để phòng ngừa xảy ra chuyện như vậy. Nếu chỉ dựa vào vài trăm tùy tùng và mười chín tên Kim Đao Lang, vậy Kim Phong Hào đã sớm chìm đến đáy sông. Thế nhưng hai vị cung phụng này là át chủ bài cuối cùng. Át chủ bài mà đã lộ ra mà còn chưa dùng thì đó chính là thất bại thảm hại.” Ngôn chưởng quỹ sờ hai hạt bàn tính: “Nếu chỉ có mười chín thanh Đao Sát Nhân kia, vậy tự nhiên không đáng kể. Đáng tiếc, ngoài mười chín thanh Đao Sát Nhân đó ra, bọn họ còn có một con hổ.”
“Lão hổ?” Mộc Niên Hoa sững sờ.
“Mặc dù Ôn Trạch của Thiên Cơ Viện không nói ra tên người này, nhưng ta có thể đoán được, hắn nói đến nhất định là Ngọa Hổ, phó tọa của Thanh Minh Viện. Người này rất lợi hại…” Ngôn chưởng quỹ thấp giọng nói.
“Lợi hại đến mức nào?” Mộc Niên Hoa hỏi.
Ngôn chưởng quỹ cúi đầu trầm ngâm một lát, rồi đột ngột gạt hai hạt bàn tính kia xuống.
“Không có lấy một cơ hội nhỏ nhoi?” Mộc Niên Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không có lấy một cơ hội nhỏ nhoi.” Ngôn chưởng quỹ nói dứt khoát và ngắn gọn.
“Gian phòng chữ Thiên kia… Xuân Tuyết…” Mộc Niên Hoa ngẩng đầu, nhìn Ngôn chưởng quỹ, ép giọng thật thấp.
Ngôn chưởng quỹ đè xuống chiếc bàn tính vàng ròng kia: “Cho dù ngươi dọn toàn bộ tài phú của Mộc gia đến trước cửa gian Xuân Tuyết, mí mắt người kia cũng sẽ không nhấc lên chút nào. Ta không biết gia chủ nói với ngươi người trong gian phòng kia là ai, nhưng công tử hãy ghi nhớ, đó chẳng qua chỉ là một khách thuyền mà thôi.”
“Được, nhưng chúng ta còn có những con bài không chỉ nhiều như ta vừa nói.” Mộc Niên Hoa đứng dậy: “Chúng ta còn có hai đệ tử học cung đó, một người dung mạo như thiên tiên, một người… một người…” Hắn nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra phải hình dung Tô Bạch Y thế nào, dù sao hắn ta trông có vẻ như không có tác dụng gì.
“Còn có một tên nam.” Mộc Niên Hoa lắc đầu, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: “Ngoài ra, còn có ta đây.”
Phòng chữ Thiên, phòng thưa thớt.
Tô Bạch Y toàn thân mồ hôi nhễ nhại, bên hông đeo một thanh trường kiếm, tay trái xách một bầu rượu, tay phải xách một hộp cơm, dùng chân nhẹ nhàng đá cửa: “Sư tỷ, ta về rồi.”
“Vào đi.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.
Tô Bạch Y liền nghiêng người đẩy cửa phòng vào, đi vào rồi hất vai khép cửa lại. Hắn hướng về phía sư tỷ lắc lắc đồ vật trên tay: “Sư tỷ, chúng ta dùng cơm thôi.”
Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy, nhìn bầu rượu trong tay Tô Bạch Y: “Sao lại còn có rượu vậy?”
“Quen rồi. Trước kia mỗi khi trời tối ta đều phải đi mua đồ ăn, về lúc nào cũng mang theo bầu rượu. Rượu Hạnh Hoa thôn Hạnh Hoa không gắt, có chút ngọt. Ta và sư phụ hai người mỗi đêm đều có thể uống một ấm lớn. Trên thuyền này không có rượu Hạnh Hoa, ta liền tìm chút rượu gạo hơi ngọt, ta vừa nếm thử, cũng không tệ lắm.” Tô Bạch Y ngồi xuống.
“Ngươi không phải nói các ngươi rất nghèo sao, vậy mà còn lão ra ngoài mua đồ ăn, tại sao không tự mình làm?” Nam Cung Tịch Nhi mở hộp cơm, lấy đồ ăn bên trong ra.
“Tài nấu nướng của sư phụ ta, e rằng sư tỷ có chỗ không biết a…” Tô Bạch Y lắc đầu liên tục: “Đồ ăn đó không phải người có thể nuốt trôi được. Đại Hoàng ngửi ngửi còn phải quay đầu bỏ đi.”
“Kể cho ta nghe chuyện sư phụ ngươi đi.” Nam Cung Tịch Nhi cười cười.
Nụ cười đó, ngậm trọn gió xuân, đặc biệt ôn nhu.