» Chương 1129: Chuyện nhân gian

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025

“Vậy rất tốt, chết đi coi như xong.” Hàn Tuyệt vuốt ve đầu Sở Tiểu Thất, một mặt hiền hòa cười nói, khiến Sở Tiểu Thất giật mình ngẩng đầu.

Tiểu tử này trên mặt nào có nước mắt, hoàn toàn là giả vờ không chút để tâm.

Sở Tiểu Thất ấm ức nói: “Ta nếu chết rồi, ai hiếu kính ngươi đây? Ngươi bồi dưỡng ta nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không để ta tùy tiện chết đi.”

“Vậy cũng không nhất định, ta từng dạy bảo vô số đệ tử.”

“Oa, gia gia, tu vi của ngươi là gì vậy? Có phải giống chưởng môn chúng ta không? Không đúng, ngươi trốn ở chỗ này, không ai phát giác, tu vi của ngươi chắc chắn mạnh hơn chưởng môn chúng ta.”

“Tu vi của ta không có liên quan gì đến ngươi. Hãy hảo hảo tu luyện đi. Mối thù này vốn dĩ không liên quan gì đến ngươi, sao cứ phải dấn thân vào vũng nước đục?”

“Khó mà làm được! Người sống một đời, chính là phải dám yêu dám hận. Hắn hại chết huynh đệ ta, ta chính là hận hắn, ta nhất định phải giết hắn!”

Sở Tiểu Thất tức giận bất bình nói, khuôn mặt trở nên dữ tợn, trong lúc lơ đãng toát ra một tia lệ khí Hồng Mông Tuyệt Vọng.

Hàn Tuyệt cười nói: “Vậy ngươi cứ giết đi, đừng tìm ta.”

“Ta không được đâu, gia gia, truyền ta pháp thuật đi! Ta hiện tại đánh không lại hắn!”

Sở Tiểu Thất đứng dậy, bắt đầu đấm lưng, xoa vai cho Hàn Tuyệt, mặt mũi tràn đầy ý lấy lòng, hoàn toàn không quan tâm thể diện.

Hàn Tuyệt có chút hưởng thụ, cười nói: “Vậy ta liền dạy ngươi một thần thông.”

“Thần thông?”

Sở Tiểu Thất toàn thân chấn động. Sau khi bái nhập tông môn, hắn từng nghe nói về thần thông – đó là thứ chỉ xuất hiện trên cổ tịch, cao siêu hơn pháp thuật, không phải Tiên Nhân thì không thể học.

Hàn Tuyệt cười nói: “Đây là Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm, một kiếm xuất ra, kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Không đến tuyệt cảnh, không được thi triển Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm!”

Sở Tiểu Thất mắt trừng lớn như chuông. Hắn lập tức quỳ xuống, bắt đầu dập đầu, cảm tạ Hàn Tuyệt đã dạy bảo.

Hàn Tuyệt thi triển kết giới, khiến không gian trong động phủ trở nên rộng lớn trăm dặm, thuận tiện cho Sở Tiểu Thất tu hành thần thông. Thủ đoạn như vậy khiến Sở Tiểu Thất rung động, hình tượng Hàn Tuyệt trong lòng hắn cũng vô hạn cất cao.

Xem ra trước kia hắn vẫn còn đánh giá thấp gia gia.

Chẳng lẽ gia gia thật sự là Tiên Nhân sao!

Sau mấy tháng, dưới sự tu luyện quên ăn quên ngủ của Sở Tiểu Thất, hắn rốt cục học được Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm. Uy năng kinh thiên động địa ấy khiến hắn muốn ngừng mà không được, huyết mạch sôi sục.

Sau khi thần thông tu thành, Sở Tiểu Thất hưng phấn rời đi, Hàn Tuyệt cũng tiếp tục tu luyện.

Trong khoảng thời gian làm bạn Sở Tiểu Thất, Hàn Tuyệt cảm giác thời gian trôi đi thật chậm, dài đằng đẵng hơn cả một trăm triệu năm dĩ vãng. Đây chính là trải nghiệm.

Hàn Tuyệt rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, bớt đi chém chém giết giết. Tham dự vào cuộc sống của người khác cũng là một sự rèn luyện, một loại cảm thụ.

Sau khi tập được Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm, ngộ tính Kiếm Đạo của Sở Tiểu Thất tăng lên trên diện rộng. Trong thời gian ngắn ngủi một năm, hắn đã học được tất cả các pháp thuật Kiếm Đạo mà đệ tử trong tông môn có thể tập được. Danh tiếng của hắn có thể nói là một thế lực mới nổi, thậm chí ngay cả chưởng môn cũng tự mình tiếp kiến hắn.

Sở Tiểu Thất cũng không hề manh động. Đối mặt vị thiên kiêu cừu gia kia, hắn không hề lớn tiếng khoe khoang mà một mực tìm cơ hội.

Hắn càng không hề cáo trạng với chưởng môn, bởi trong tông môn, những thảm kịch tu tiên không biết có bao nhiêu. Đạo nghĩa phàm nhân căn bản không có tác dụng, chỉ cần không phản bội tông môn, tông môn sẽ chỉ coi trọng tu vi và tư chất.

Hàn Tuyệt một bên tu hành, một bên chú ý Sở Tiểu Thất.

Sở Tiểu Thất thường cách một đoạn thời gian lại tới bái phỏng hắn, không phải chỉ khi cần mới đến. Ngoại trừ hắn ra, không có những người khác biết được sự tồn tại của Hàn Tuyệt.

Sở Tiểu Thất đã từng hoang mang: Nơi này thật sự rất khó tìm sao?

Thế nhưng, theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, hắn liền ý thức được khả năng chỉ là gia gia cho phép hắn dễ tìm.

Mười năm sau, Sở Tiểu Thất bên ngoài tru sát thiên kiêu cừu địch. Vì có các đệ tử khác nhìn thấy, tin tức cấp tốc truyền về tông môn. Chưởng môn giận dữ, hạ lệnh truy sát, khiến Sở Tiểu Thất trong lúc nhất thời phải chạy trốn tứ phía, chật vật không chịu nổi.

Hắn thậm chí không có cơ hội trở về tìm Hàn Tuyệt, bị đuổi giết đến mức lưu lạc thiên nhai.

Theo hắn còn có một vị nữ tử, chính là muội muội của huynh đệ Sở Tiểu Thất, tên Đường Uyển.

Huynh đệ bị hại chết của Sở Tiểu Thất chính là anh ruột của Đường Uyển. Sở Tiểu Thất đối với nàng có nhiều chiếu cố, trong kế hoạch báo thù cũng nhờ có nàng đi dẫn dụ vị thiên kiêu kia.

Giữa dãy núi, Sở Tiểu Thất ngự kiếm phi hành, tóc đen phiêu động. Hắn giờ phút này đã rút đi vẻ ngây thơ, làn da cũng trở nên trắng trẻo, dung nhan tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lùng, rất có khí phái Kiếm Tiên. Phía sau hắn là một nữ tử trẻ tuổi, mặt trứng ngỗng, dung mạo ngọt ngào, đang nhẹ nhàng kéo lấy phần eo Sở Tiểu Thất.

Đường Uyển tựa đầu vào lưng Sở Tiểu Thất, thấp giọng nói: “Tiểu Thất ca, chúng ta muốn chạy trốn đi đâu đây…?”

“Chúng ta có thể chạy trốn tới đâu đây…”

Sở Tiểu Thất đáp: “Ta biết tìm một chỗ dàn xếp ngươi, rồi mới tới tìm một vị trưởng bối của ta, người đó có thể che chở chúng ta.”

“Vì sao không trực tiếp đến đó?”

“Người đó còn ở trong tông môn.”

Đường Uyển trầm mặc, nàng cho rằng trưởng bối của Sở Tiểu Thất chính là trưởng lão trong tông môn.

Trưởng lão làm sao sánh được với chưởng môn?

Đúng lúc này, một đạo kiếm khí vượt ngang sơn hà, nuốt trọn vạn dặm mà lao tới.

Sở Tiểu Thất vô thức quay đầu nhìn lại, đạo kiếm khí kia thật sự quá nhanh, hắn căn bản không kịp tránh né.

Oanh ——

Hai người bị kiếm khí hất tung, rơi xuống mặt đất.

Nếu không có Sở Tiểu Thất kịp thời vặn vẹo phi kiếm, e rằng hai người sẽ lập tức phấn thân toái cốt.

Sở Tiểu Thất muốn ôm lấy Đường Uyển, nhưng một lá bùa rơi vào người hắn, lôi điện xen lẫn, khiến hắn không thể động đậy.

Hắn cứ vậy trơ mắt nhìn Đường Uyển ngã vào trong núi rừng, ánh mắt hắn trong nháy mắt đỏ lên.

“Đáng chết!”

Sở Tiểu Thất rơi xuống tại vách đá ngoài sơn lâm. Hắn cảm giác thân thể mình suýt tan thành từng mảnh, từ độ cao ngàn mét rơi xuống, lại còn trong tình trạng bị thương, cho dù là tu vi Kim Đan cũng có chút không chịu nổi.

Một bóng người chậm rãi giáng lâm, hạ xuống phía trên Sở Tiểu Thất.

Người này khoác áo xanh, đầu đội ngọc quan, tay cầm phất trần, trong phất trần hiển lộ ra lưỡi kiếm.

“Sở Tiểu Thất, ngươi giết hại đồng môn, phải chết.”

Đạo nhân mặc thanh bào mặt không chút thay đổi nói, nhìn xuống Sở Tiểu Thất, ánh mắt vô cùng đạm mạc.

Sở Tiểu Thất gian nan đứng lên, lau đi vết máu khóe miệng. Lá bùa trên người hắn hóa thành tro bụi tiêu tán.

Hắn đầu tiên dùng thần thức tìm Đường Uyển, phát hiện Đường Uyển ngã vào một bụi cỏ, máu me khắp người, trên thân cắm đầy nhánh cây, thê thảm vô cùng, phảng phất đã bỏ mình, không nhúc nhích.

“Vậy ngươi vì sao không giết?” Sở Tiểu Thất hỏi, hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Đạo nhân mặc thanh bào híp mắt nói: “Giao công pháp và thần thông của ngươi ra, ta có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái hơn một chút. Nếu để chưởng môn bắt được ngươi, ngươi nhất định muốn chết không yên, hắn sẽ rút hồn phách ngươi, huyết tế pháp bảo, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Sở Tiểu Thất nhếch miệng cười nói: “Muốn học ư? Được, ta dạy cho ngươi!”

Đạo nhân mặc thanh bào hạ xuống, nói: “Ta chính là tu vi Nguyên Anh, không cần dùng mánh khóe. Nữ tử kia ta sẽ cứu sống trước, nhưng nếu ngươi dám trêu chọc ta, kết cục của nàng sẽ thảm hại hơn ngươi.”

Sở Tiểu Thất không nhìn hắn, quay người đi về phía rừng cây, tiến đến xem xét tình hình của Đường Uyển.

Cùng lúc đó, tại một vách núi cách đó trăm dặm, Hàn Tuyệt đứng bên vách núi, ngắm nhìn một màn này. Hắn không hề xuất thủ, đạo nhân mặc thanh bào và Sở Tiểu Thất đều không hề phát giác được sự tồn tại của hắn.

***

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 503: Điên cuồng thời khắc

Thôn Thiên Ký - May 31, 2025

Q.1 – Chương 342: Truyền công

Quân Hữu Vân - May 31, 2025

Q.1 – Chương 502: Kỷ linh lang

Thôn Thiên Ký - May 31, 2025