» Chương 1128: Phàm nhân con đường tu tiên
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 26, 2025
Đối mặt dáng tươi cười như Trư ca của Sở Tiểu Thất, Hàn Tuyệt mở miệng hỏi: “Vậy ngươi nguyện ý cưới Tiểu Hoa sao?”
Thiếu niên cùng thiếu nữ cũng vậy, luôn hoài xuân, đó cũng là chuyện thường tình.
Sở Tiểu Thất gãi đầu, nói: “Nếu là cưới vợ, thì làm sao tu tiên được? Về sau ta chẳng phải muốn lôi kéo nàng cùng tu luyện, nếu nàng tư chất không được, nói không chừng sẽ còn khiến ta chậm trễ, khiến ta phân tâm. Không cần đâu, ta vẫn là đừng lấy vợ, trên đời này còn nhiều mỹ nhân.”
Hàn Tuyệt cười ha hả nói: “Ngươi chỉ là ưa thích vẻ đẹp của người ta?”
“Nói nhảm, ta còn chưa tiếp xúc thế nào với các nàng, chẳng lẽ lại động chân tình sao? Trên đời này làm gì có yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
“Ngươi vui vẻ là được rồi.”
“Gia gia, năm đó ngươi đã cưới vợ như thế nào?”
Sở Tiểu Thất ngồi bên Hàn Tuyệt, tò mò hỏi.
Hàn Tuyệt cười nói: “Năm đó ta là một nô bộc dược viên ngoại môn của một môn phái tu tiên, vừa lúc gặp được một nữ tu…”
Hắn kể lại câu chuyện của mình cùng Hình Hồng Tuyền. Hình Hồng Tuyền vốn là nội ứng, tình cờ gặp Hàn Tuyệt, vừa gặp đã yêu Hàn Tuyệt, sau đó dây dưa không ngừng. Trong quá trình tu hành của Hàn Tuyệt, nàng nhiều lần tặng bảo vật. Câu chuyện như vậy khiến Sở Tiểu Thất tâm thần đại chấn.
Thường nghe nói nam đuổi nữ, nữ đuổi nam ngược lại thì hiếm gặp.
Hắn không khỏi nhìn về phía Hàn Tuyệt, dung mạo như vậy, quả thực rất được lòng các cô gái, ngay cả hai vị tỷ tỷ của hắn cũng lén lút dò hỏi hắn chuyện về Hàn Tuyệt.
Sở Tiểu Thất bỗng nhiên vỗ tay, giật mình thốt lên: “Ta quyết định, ta về sau không thể tùy tiện cưới vợ! Ta muốn để các mỹ nhân theo đuổi ta, ai có thành ý nhất, ta liền cưới ai!”
Hàn Tuyệt cảm thấy buồn cười, cũng không đả kích Sở Tiểu Thất.
Tương lai, ai nói được chuẩn?
Hàn Tuyệt có thể đoán trước tương lai, nhưng hắn sẽ không dễ dàng đi xem. Như thế thì không có ý nghĩa. Hắn chỉ cần giữ cảnh giác, cảnh giác với tương lai, chỉ khi tương lai xuất hiện khả năng uy hiếp đến hắn, hắn mới đi kiểm tra. Thân là Sáng Tạo Chúa Tể, hắn có lực biết trước như vậy.
Đương nhiên, cách một khoảng thời gian, vẫn phải dành thời gian kiểm tra vận mệnh.
“Gia gia, ngươi không hiếu kỳ ta còn có một vị ca ca sao?” Sở Tiểu Thất nói sang chuyện khác hỏi.
Trong nhà hiện tại trừ Sở Thất, còn có hai vị tỷ tỷ, cùng ba vị ca ca, còn thiếu một vị.
Hàn Tuyệt hỏi: “Muốn nói thì cứ nói đi.”
Sở Tiểu Thất cười hắc hắc nói: “Ta muốn tu tiên, kỳ thật cũng là bởi vì đại ca của ta. Ta từ nhỏ đã chưa từng gặp hắn, hắn cũng là lúc còn rất nhỏ ra ngoài tìm tiên, cũng không trở lại nữa. Mấy năm trước, hắn hồi âm, nói gia nhập Hắc Ám giáo. Chúng ta đều cho rằng hắn bị lừa.”
Hắc Ám giáo…
Nghe được cái tên này, Hàn Tuyệt cũng không kinh ngạc.
Sau khi Đại Đạo Lượng Kiếp kết thúc, Hắc Ám giáo tán loạn, bắt đầu phân tán. Các Sáng Tạo Đạo Giả không tiêu diệt hết giáo chúng Hắc Ám giáo, chính là vì Hàn Tuyệt đã nói với Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh rằng có trắng thì phải có đen, nếu diệt Hắc Ám giáo, sẽ còn xuất hiện giáo phái khác, không bằng giữ lại tàn dư, để làm nền cho Đại Đạo Lượng Kiếp sau này.
Cùng khuyến khích các nhà đệ tử, nếu không để hậu duệ tà ác tiếp tục làm tà ác.
Đương nhiên, Hàn Tuyệt bản chất vẫn là suy nghĩ cho Thạch Độc Đạo, Cảnh Thiên Công cùng những người khác, Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh cũng cảm thấy có lý.
Rất nhiều đại năng của Hắc Ám giáo bị tru sát, chỉ có số ít người có quan hệ với Hàn Tuyệt sống sót.
Từ điểm này mà nói, Hàn Tuyệt rất ích kỷ.
Nhưng ích kỷ thì thế nào?
Hắn chính là người mạnh nhất, hắn quyết định tất cả, ai có tư cách chỉ trích hắn?
Thị cùng phi, đạo nghĩa chỉ là quy tắc được lập ra để duy trì lợi ích của cùng một cấp độ mà thôi.
Sở Tiểu Thất nói với Hàn Tuyệt một hồi lâu liên quan đến chuyện của đại ca, mãi cho đến đêm khuya mới rời đi.
Về sau một khoảng thời gian, Sở Tiểu Thất vẫn như cũ phong quang, thậm chí không có thời gian tu luyện. Không phải giúp thợ săn giết tinh quái, dã thú, thì là giúp dạy bảo trẻ con trong hương trấn tu luyện.
Hàn Tuyệt không ngăn cản, hắn thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi dạo. Mới đầu, dân chúng còn ngạc nhiên với bề ngoài của hắn, về sau thành thói quen.
Thoáng chớp mắt, nửa năm trôi qua.
Sở Tiểu Thất lần nữa tìm tới Hàn Tuyệt, nói: “Gia gia, ta muốn tu luyện, chúng ta rời đi đi.”
Hàn Tuyệt mắt cũng không mở, hỏi: “Là tạm biệt, hay là vĩnh biệt?”
Sở Tiểu Thất kinh ngạc đứng sững.
Hắn lâm vào trầm mặc, hiểu rõ ý của Hàn Tuyệt.
Trở thành tu tiên giả, hắn liền khác với phàm nhân. Người nhà đều không có tư chất tu tiên, cứ tiếp tục chờ đợi như vậy vừa chậm trễ bản thân, về sau nói không chừng còn rước lấy phiền phức cho người nhà.
Còn có sinh ly tử biệt, kích thích hơn người.
Thật lâu sau.
Sở Tiểu Thất nắm chặt song quyền, nói: “Vĩnh biệt.”
Ngày mới vừa sáng, Sở Tiểu Thất lưu lại một phong thư rồi rời đi. Trước khi rời hương trấn, hắn còn đi nhìn Tiểu Hoa, cuối cùng chặt đứt niệm tưởng phàm trần, cùng Hàn Tuyệt rời đi.
“Gia gia, tiếp theo trở về tu luyện chứ?”
“Cũng không phải nhất định phải trở về, có thể khắp nơi đi dạo.”
“Tốt! Ta cũng muốn xem xem tinh không đặc sắc của thiên hạ này. Ngươi nói tông môn tu tiên thật sự tồn tại sao?”
“Ngươi muốn thêm một tông môn sao, vừa vặn lịch luyện một phen.”
“Ta thêm tông môn, ngươi làm sao bây giờ?”
“Ta tại phụ cận tìm một chỗ ẩn tu là được.”
“Ô ô ô, gia gia, ngươi thật tốt! Ta cảm động muốn khóc! Chờ ta gia nhập tông môn, sẽ giới thiệu cho ngươi một vị sư thái xinh đẹp, tuyệt đối là tiên tử đẹp nhất toàn tông môn!”
“Ha ha.”
Hai ông cháu một người đạp mây, một người ngự kiếm, sánh vai cùng, vừa nói vừa cười bay về phía chân trời.
Ba tháng sau, bọn hắn đi vào một tông môn tu tiên. Hàn Tuyệt để Sở Tiểu Thất tự mình đi nộp bái, còn hắn thì mở động phủ ở sơn lâm phụ cận.
“Ta chỉ dạy ngươi tu hành, ngày thường nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ không xuất thủ, tất cả dựa vào chính mình.”
Trước khi chia tay, Hàn Tuyệt khuyên bảo Sở Tiểu Thất.
Ngồi trong động phủ, Hàn Tuyệt vẫn không nhịn được đi xem Sở Tiểu Thất.
Sở Tiểu Thất đã là tu vi Trúc Cơ, nhập tông môn tự nhiên không khó. Chưởng môn lợi hại nhất của tông môn này cũng mới tu vi Hóa Thần.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Dung Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa…
Hàn Tuyệt không khỏi nhớ lại tu hành tuế nguyệt của chính mình.
Sở Tiểu Thất đầu tiên trở thành đệ tử ngoại môn, nương tựa vào tính cách sáng sủa, nhanh chóng kết giao được một đám hảo hữu.
Công pháp Hàn Tuyệt truyền thụ cho hắn sao cũng lợi hại hơn công pháp thế gian, cho nên không đến ba năm, Sở Tiểu Thất thông qua khảo hạch nội môn, được một trưởng lão nhìn trúng.
Trưởng lão đối với công pháp của Sở Tiểu Thất cũng rất tò mò, nhưng mỗi người có cơ duyên riêng, cho nên cũng không ép buộc hắn giao ra.
Tiến vào nội môn về sau, Sở Tiểu Thất bắt đầu gặp phải phiền phức. Một huynh đệ của hắn bị một thiên tài chiếm mất đạo lữ, sau đó ở ngoài lịch luyện bị mưu sát. Sở Tiểu Thất giận dữ, cũng cùng vị thiên kiêu kia kết thù.
Vị thiên kiêu này chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn, nhưng Hàn Tuyệt nhìn ra được, hắn thật ra là con riêng.
Chưởng môn bề ngoài không quản chuyện này, nhưng nếu thật sự gây náo loạn đến mức không thể vãn hồi, Sở Tiểu Thất tất nhiên chỉ có một con đường chết.
Hàn Tuyệt rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của Sở Tiểu Thất.
Hắn sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào đây?
Nhưng mà…
“Gia gia! Có người muốn giết con, mau cứu con!”
Sở Tiểu Thất đến bái phỏng Hàn Tuyệt, trực tiếp nằm nhoài trên đùi Hàn Tuyệt khóc thét, rõ ràng đã lớn rồi, lại muốn cố ý diễn kịch.
Hàn Tuyệt rõ ràng nhìn ra được tiểu tử này căn bản không phải thật sự khóc, chỉ là giả vờ mà thôi, hơn nữa phía sau cũng không có người đuổi giết hắn.
***
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt