» Q.1 – Chương 2759: Vô địch Tiểu Viêm Cơ
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2757: Vô Địch Tiểu Viêm Cơ
“Một cái có thể đánh cũng không có.” Mạc Phàm lắc lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Những nam nữ Hà đảo xung quanh, cùng với mấy vị A Công A Bà già cả, tức giận đến mức thất khiếu xì khói.
Giận thì giận, nhưng đối mặt với Tiểu Viêm Cơ hung hăng tột độ, tuyệt đại đa số bọn họ ngay cả tư cách tiếp cận cũng không có.
Ai nấy đều thấy nữ thần Viêm Cơ đã đạt đến thực lực Đại Quân chủ. Vấn đề là tại sao một sinh vật cấp bậc như vậy lại trở thành khế ước thú của một tên Pháp sư trẻ tuổi?
“Mấy người khác đâu, sao vẫn chưa đến?” Đại A Bà sắc mặt đã hơi khó coi, hỏi Lam A Bà bên cạnh.
“Họ hình như cũng gặp phải một chút phiền toái.”
“Gặp phiền toái gì mà còn quan trọng hơn việc bị người đánh tới tận sơn môn?” Đại A Bà tức giận nói.
Mạc Phàm căn bản không vội vàng. Cả Hà đảo còn bao nhiêu cao thủ, cứ việc gọi đến.
Hắn hôm nay, trước mặt mấy tiểu yêu nữ này, chính là muốn đánh cho mấy trưởng bối tín ngưỡng tự cho là đúng của các nàng răng rơi đầy đất!
Hiện tại ở đây chỉ có tổng cộng năm vị A Công A Bà, nói cách khác còn bốn người khác vẫn chưa xuất hiện. Mạc Phàm hoàn toàn có thể kiên nhẫn chờ đợi…
Dù sao những người này vẫn chưa ép hắn sử dụng mấy năng lực Triệu Hoán hệ bất ngờ. Nếu Triệu Hoán hệ đã có thể san bằng Hà đảo, vậy Hà đảo quả thật làm hắn quá thất vọng. Rõ ràng nắm giữ thánh vật địa thánh tuyền như vậy, cuối cùng lại không bồi dưỡng được mấy người có thể đánh.
Với thực lực như vậy, mà còn muốn sống sót trước lũ hải yêu hung tàn, các nàng không khỏi quá đánh giá thấp bản lĩnh của hải yêu hiện tại.
“Các ngươi vẫn là quá yếu a. Như ta ấy, đặt ở bên ngoài cũng thường xuyên phải cong đuôi làm người. Kết quả đến Hà đảo các ngươi lại như bắt nạt một đám người già trẻ em. Cũng không biết các ngươi lấy đâu ra cảm giác ưu việt, cảm thấy ẩn tộc là huy hoàng vĩ đại. Ai, không biết thời đại vẫn đang tiến bộ, tư tưởng cũng cần không ngừng cách tân. Đóng kín tự đại chung quy là tự chịu diệt vong.” Mạc Phàm vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa bắt đầu thuyết giáo.
Rất nhiều người Hà đảo đều tập trung gần sơn trang này, nhưng đối mặt với thực lực nghiền ép của Mạc Phàm, họ chỉ có thể đứng nhìn mà không làm được gì.
Địa thánh tuyền vẫn nằm trong tay hắn. Người ta nói rõ không có ý định chạy, còn bày ra thái độ: các ngươi đánh bại ta thì có thể lấy lại địa thánh tuyền.
Không hoa hòe hoa sói gì khác, không cố làm vẻ bí ẩn, chỉ dựa vào thực lực.
Hà đảo vốn vẫn lấy thực lực làm trọng, giờ lại nhỏ yếu bất lực như hài đồng trước mặt người này!
Lẽ nào những lời các A Công A Bà nói cho họ đều là giả?
Thế giới bên ngoài cũng không phải không chịu nổi và ngu muội như họ nói. Ngu muội nhỏ yếu không chịu nổi trái lại là chính bản thân họ. Nếu không, tên Pháp sư trẻ tuổi này dựa vào đâu có thể một mình thách đấu toàn bộ Hà đảo, hoàn toàn không để mấy vị A Công A Bà vào mắt?
“Hừ, ngươi tưởng chúng ta là một đám dế nhũi không có chút kiến thức nào sao? Ngươi nếu có thể triệu hoán ra sinh vật cấp Đại Quân chủ, ở thế giới bên ngoài cũng không phải hạng người tầm thường. Chúng ta thừa nhận lần này gặp phải cường giả, nhưng thánh thổ Hà đảo chúng ta cũng tuyệt đối không phải ngươi muốn làm bẩn là làm bẩn!” Đại A Bà thẹn quá hóa giận nói.
Cây gậy chống của nàng nặng nề gõ xuống đất. Lập tức, một luồng khí tức lạnh lẽo như bão táp càn quét.
Lá phong đầy núi đồi đột nhiên tắt đi hơn nửa. Đại A Bà hiển nhiên nắm giữ bản lĩnh không chỉ là Triệu Hoán hệ. Nàng còn có ma pháp khác mạnh mẽ hơn, chỉ là vì lý do an toàn, nàng muốn chờ tới mấy vị cao thủ khác cùng đến đây mới thi triển.
Mạc Phàm đối với hành động này của Đại A Bà không hề bất ngờ.
Hiện tại có nữ thần Viêm Cơ ở đây, một mình nàng đánh với năm người bọn họ không hề có vấn đề.
Mấy vị A Công A Bà có thực lực không tầm thường, tu vi cũng rất cao, nhưng có thể thấy năng lực thực chiến của họ không bằng tuyệt đại đa số người có tu vi ngang ngửa. Thậm chí có một vị Hồng A Bà, nàng ngay cả siêu nhiên lực cũng chưa tu luyện được.
Là một Pháp sư siêu giai cấp thứ ba, mà siêu nhiên lực cũng không có, có thể thấy ngày thường căn bản không luyện tập hay vận dụng các loại bản lĩnh mình nắm giữ là bao.
Đối mặt với nữ thần Viêm Cơ, thực lực của các A Công cùng A Bà đã xuất hiện vẫn chưa đủ. Những hỏa phong diệp mới bị chấn động tắt lần thứ nhất lại bao phủ lần thứ hai, cháy lên. Lam A Bà và Thất A Bà đều bị bỏng ở mức độ khác nhau.
Sức mạnh của nữ thần Viêm Cơ, tựa như mặt trời rực rỡ trên bầu trời, thực sự quá trấn động tất cả mọi người Hà đảo. Họ tận mắt nhìn thấy những A Công A Bà trong lòng họ gần như vô địch lại bất lực đến thế, nội tâm cũng dao động lặp đi lặp lại nhiều lần!
Tuy nhiên, nói đến dao động, khó tin nhất vẫn là một đội các cô nương Hà đảo quen biết Mạc Phàm.
Mạc Phàm không ngừng làm mới nhận thức của các nàng. Nếu biết thực lực hắn thể hiện ra lúc trước chẳng qua chỉ là một góc băng sơn, các nàng tuyệt đối sẽ không để Hà đảo rước lấy kẻ thù đáng sợ như vậy…
“Ầm!!!!!”
Một tiếng vang nặng nề, Diệp A Công từ giữa không trung ngã xuống, trực tiếp ném vào trong sơn trang bị bổ ra làm hai nửa.
Sau đó lại là một đoàn nổ tung chi viêm ở đỉnh không tỏa ra, lưu tinh hoa hỏa rực rỡ vô cùng mang theo đường vòng cung buông xuống biển yên tĩnh ở ngoài Hà đảo. Trong nước biển yên tĩnh lập tức xuất hiện mấy chục đoàn hỏa đảo không tắt.
Lam A Bà rơi xuống biển. Nếu không nhờ chất lỏng màu đồng đặc thù kia, có lẽ đã bị thiêu đến xương cũng không còn sót lại.
Nàng bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng bay trở về đến sơn trang, một dáng vẻ muốn chiến đấu đến cùng.
Nữ thần Viêm Cơ từ chỗ cao rơi xuống. Nàng ngạo nghễ cao quý như một vị nữ quân vương, đứng lặng bên cạnh Mạc Phàm, đồng thời cũng khiến Mạc Phàm trở nên cực kỳ tà dị thần bí!
Mạc Phàm thổi khóe miệng, nhìn đám A Công A Bà thảm bại này, cười nói: “Xem ra các ngươi cũng không có bản lĩnh gì. Vừa vặn ta có một vấn đề muốn hỏi các ngươi, thành thật trả lời ta, nói cho ta, ta có lẽ cố hết sức thả một con đường sống cho Hà đảo.”
Cố hết sức thả một con đường sống cho Hà đảo.
Hà đảo nào cần hắn đến cho đường sống!
Mấy vị A Công A Bà tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng họ căn bản không phải đối thủ của nữ thần Viêm Cơ.
“Ngươi cảm thấy đây chính là thủ đoạn mạnh nhất của chúng ta sao, người trẻ tuổi đừng quá tự cho là đúng.” Đại A Bà từ nãy đến giờ vẫn chưa ra tay. Nàng thỉnh thoảng nói nhỏ, như đang dùng một loại ngôn ngữ nào đó người khác không thể hiểu rõ để thức tỉnh cái gì đó.
Hai mắt nàng lạnh lẽo nhìn kỹ Mạc Phàm, khí thế lại một lần nữa bạo tăng.
Mạc Phàm nhìn kỹ nàng, phát hiện con ngươi của nàng đang biến đổi…
Rõ ràng là đồng tử tròn, dần dần biến thành đồng tử dọc. Tinh quang bên trong tỏa ra cũng dị thường yêu dị đáng sợ, mang theo một loại lực lượng nhiếp hồn khó tả.
“Trên người nàng yêu khí rất nặng, có đồ vật đang phụ thể.” Apase ở một bên thấp giọng nói.
Apase chỉ đứng xem và bình luận, căn bản không chịu trách nhiệm đánh nhau.
Là đệ nhị khế ước của Mạc Phàm, nếu đám người này ngay cả Tiểu Viêm Cơ cũng đánh không lại, nàng lại càng không cần phải ra tay.
“Con mắt của nàng khá giống…” Mạc Phàm cố gắng hồi tưởng, luôn cảm thấy con mắt của nàng rất quen thuộc.
“Miêu!!!!”
Đột nhiên, trong miệng Đại A Bà phát ra một tiếng kêu tà dị tột độ, tựa như tiếng mèo hoang nào đó trong bóng tối ban đêm đột nhiên vang lên, mang theo dự báo tử vong quỷ dị!