» Q.1 – Chương 2758: Chơi tàn nhẫn?
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2756: Chơi tàn nhẫn?
“Đáng ghét!”
Diệp A Công nổi giận gầm lên, hồng anh thương trong tay hắn vẽ ra một liệt diễm xí luân (bánh răng lửa). Cái bánh răng này trong quá trình lăn ngày càng lớn, mạnh mẽ va về phía Ngân Đình Titan.
Ngân Đình Titan bị liệt diễm xí luân nổ đến nghiêng ngả. Trên thân Mộc Ngô Mãng bỗng nhiên tiết ra nọc độc như nhựa đường, sền sệt mà bóng loáng.
Mộc Ngô Mãng điên cuồng. Nó không tiếc hy sinh gần một nửa thân thể, mạnh mẽ rút mình khỏi Thiểm Điện Cự Khúc Kiếm.
Đu đưa phần lưng đẫm máu, Mộc Ngô Mãng lại dùng chính thân thể mình dẫn tới những liệt hỏa xung quanh.
Quỷ dầu dạng nhựa đường nhanh chóng bị nhen lửa. Số quỷ dầu này, trong lúc Mộc Ngô Mãng quần thảo với Ngân Đình Titan vừa nãy, đã sớm dính đầy người nó. Nhất thời, lửa lớn rừng rực thôn phệ Mộc Ngô Mãng cùng Ngân Đình Titan. Cầu lửa dầu đồ sộ cuồn cuộn trong rừng núi!
Da thịt ngân thạch của Ngân Đình Titan bị thiêu khô nứt ra. Bản thân Mộc Ngô Mãng cũng không phải sinh vật có khả năng kháng hỏa diễm, thậm chí thuộc tính “Mộc” của nó ở mức độ nhất định còn dễ bị đốt hơn.
Lúc này, Mộc Ngô Mãng đang để hỏa diễm tàn phá trên người, cháy mạnh hơn, sau đó quấn chặt lấy Ngân Đình Titan, không cho Ngân Đình Titan thoát thân.
Hành động điên rồ này khiến Mạc Phàm hơi giật mình.
Đánh không lại thì đốt dầu cùng chết ư??
Ngân Đình Titan liên tục gào thét, nó cũng không ngờ Mộc Ngô Mãng lại dùng thủ đoạn tàn độc như vậy.
Không nghi ngờ gì, chết trước nhất định là Mộc Ngô Mãng, nhưng như vậy Ngân Đình Titan cũng sẽ bị đốt thành tàn phế nặng!
Mạc Phàm nhìn kỹ lão thái thái mặc xiêm y màu tím. Nàng thờ ơ không động lòng, đối mặt hành vi lưỡng bại câu thương của Mộc Ngô Mãng nàng thậm chí còn lộ ra mấy phần tán thưởng. Xem ra nàng rất hài lòng một Triệu Hoán Thú yếu hơn kẻ địch lại dùng phương thức đổi mạng với cường giả.
“Trở về.”
Mạc Phàm đột nhiên mở ra Thượng Cổ Ma Môn, đuổi Ngân Đình Titan về Thiên Tộc Tinh Linh Tháp.
Liệt diễm quỷ dầu vẫn bám theo, đến cấm giới Thượng Cổ Ma Môn thì cuối cùng mới bị ngăn cản ở bên ngoài. Ngân Đình Titan toàn thân bị thiêu đến nứt toác, dị thường phẫn nộ lại dị thường không cam lòng.
Là một chiến thần cổ xưa, nó căm ghét sinh vật hung tàn như vậy, dù có đồng quy vu tận với Mộc Ngô Mãng nó cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước. Chỉ là Mạc Phàm lại là một Triệu Hoán Sư có tình.
Rất nhiều pháp sư triệu hồi không coi trọng sinh vật từ Thứ Nguyên triệu hoán đến. Mạc Phàm lại không như thế.
Triệu Hoán Vị Diện là một thế giới chân thực hoàn chỉnh, sinh mệnh ở đó cũng là sinh mệnh. Nếu song phương lấy phương thức khế ước đạt thành nhận thức chung, vậy cũng coi như là công việc tạm thời của mình.
Công việc tạm thời cũng là công nhân, Mạc Phàm sẽ không tùy tiện để họ lùi bước cản thương.
“Ha ha ha, ngươi trong thời gian ngắn không cách nào lại mở ra Thượng Cổ Ma Môn, còn làm sao chống lại chúng ta?” Thất A Bà xiêm y màu xanh sẫm nhất thời cười lớn.
Mạc Phàm không chút hoang mang mở ra cánh cửa khế ước của mình. Ánh lửa hừng hực chiếu khuôn mặt hắn đỏ bừng, cũng chiếu ra nụ cười tự tin tung bay của hắn.
“Tiểu Viêm Cơ, họ thích dùng lửa, ngươi đến biểu diễn cho họ xem thế nào là hỏa diễm chân chính.” Mạc Phàm mở miệng nói.
Cánh cửa khế ước mở ra, vô số hỏa hồng phong diệp (lá phong lửa) to bằng lòng bàn tay từ bên trong tràn ra, trong khoảnh khắc phủ kín toàn bộ núi rừng.
Hỏa phong diệp lặng lẽ như tấm thảm, ban đầu chỉ là màu sắc tươi đẹp mỹ lệ. Theo một vị Hỏa Diễm Ma Nữ dáng người thướt tha, khí chất cao quý từ trong không gian khế ước bước ra, khắp núi đồi hỏa hồng phong diệp kịch liệt bốc cháy lên!
Tà dương vừa khuất, bóng tối vừa đến, nhưng Viêm Cơ nữ thần lại như một viên mặt trời mới mọc từ thiên đình rơi xuống hòn đảo này. Hỏa vân cuồn cuộn, viêm diệp khắp nơi, chiếu sáng Hà đảo rực rỡ hơn giữa trưa. Trời cao rộng lớn cùng ngoài khơi vô ngần lần thứ hai bị hào quang nhuộm rực rỡ tuyệt mỹ…
“Khế ước… Khế ước triệu hoán??” Nhạc Nam, Đỗ Mi, Thư Tiểu Họa mấy người đều đầy mặt kinh ngạc.
Họ khó tin chính là, Mạc Phàm đến bây giờ vẫn chưa từng sử dụng khế ước triệu hoán.
Hoàng Văn Thương Lang hung hăng, khiến tất cả họ theo bản năng cho rằng nó chính là khế ước thú của Mạc Phàm. Mãi đến khi gọi ra Tiểu Viêm Cơ, họ mới chợt hiểu!
Đây mới là khế ước thú của hắn—— Viêm Cơ nữ thần!
Chưởng khống Thiên hỏa mạnh nhất thế giới này. Trên Thiên Tộc Tinh Linh Tháp có rất nhiều nguyên tố Tinh Linh vương, trong đó có một vị chính là Hỏa Tinh Linh vương. Thật muốn so sánh một phen mà nói, thực lực của Viêm Cơ nữ thần e rằng cũng không cách xa Hỏa Tinh Linh vương. Một Thánh linh mạnh mẽ như vậy là khế ước thú, không cần thông qua Ma Môn hô hoán, lại càng không phải lâm thời ra trận chiến đấu…
“Mộc Ngô Mãng của ngươi hình như rất yêu thích hỏa diễm, để Tiểu Viêm Cơ của ta giúp nó một tay.” Mạc Phàm cười nói.
Mộc Ngô Mãng sau khi thấy Ngân Đình Titan trở lại Thượng Cổ Ma Môn liền lập tức ngừng quỷ dầu tràn ra, đồng thời đang lợi dụng bùn đất dập tắt ngọn lửa trên người nó.
Không lẽ kẻ địch đều không có, còn không ngừng đốt cháy chính mình.
Mạc Phàm lại không định dễ dàng buông tha nó như vậy.
Viêm Cơ nữ thần duỗi ra cánh tay tinh tế, nhẹ nhàng chỉ về những hỏa diễm chưa hoàn toàn tắt trên thân Mộc Ngô Mãng.
Thoáng chốc, hỏa diễm phong diệp khắp núi đồi đã lượn quanh lên. Chúng trên không trung như đàn hồ điệp nhảy múa, nhẹ nhàng mà khó chịu, dồn dập vây quanh thân Mộc Ngô Mãng.
“Vù vù vù vù vù ~~~~~~~~~~~”
Đại hỏa lại bùng lên. Hỏa phong diệp tỏa ra thiên viêm càng nóng, điên cuồng thôn phệ thân thể Mộc Ngô Mãng.
Mộc Ngô Mãng vừa chịu đựng liệt hỏa giày vò, bây giờ lại bị Thiên cấp liệt diễm hung mãnh đáng sợ hơn bao vây.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng sơn trang Hà đảo. Mộc Ngô Mãng hóa thành một khối lửa lớn, từ đỉnh núi lăn xuống chân núi, lại từ chân núi lăn xuống thung lũng.
Trong thung lũng có một khe suối, nước nơi đó dị thường lạnh lẽo. Mộc Ngô Mãng ngày thường nghỉ lại ở nơi lạnh lẽo ẩm ướt này. Nó vọng tưởng dùng những khe suối lạnh lẽo này dập ngọn lửa trên người, ai ngờ Thiên cấp hỏa diễm căn bản không sợ nước lạnh lẽo như vậy.
Hỏa thế không giảm, ngọn lửa xé toạc nó, chui vào bên trong khôi giáp thối rữa, bắt đầu đốt cháy phần trong cơ thể nó.
Không lâu sau, hỏa diễm cháy vào bên trong cơ thể nó. Tiếng kêu thảm thiết của Mộc Ngô Mãng cũng không phát ra được nữa.
Nó bắt đầu cuộn mình theo bản năng, cuộn thành một khối.
Và ngọn lửa cuối cùng cũng biến thành một khối. Không lâu sau khe núi khô héo, liền nhìn thấy chỗ đầu nguồn có một khúc gỗ vân lá cháy đen, chính là thi hài Mộc Ngô Mãng. Xương cốt nó cũng do cổ mộc ngàn năm tạo thành, sau khi bị thiêu chết tự nhiên cũng không khác gì than củi.
Mặt Đại A Bà hơi co giật.
Vốn tưởng rằng sự tàn nhẫn của Mộc Ngô Mãng có thể áp chế nhuệ khí của tiểu tử này một chút, ai ngờ hắn lập tức triệu hồi ra một sinh vật mạnh hơn, đốt chết tươi Mộc Ngô Mãng.
Mộc Ngô Mãng lại là khế ước thú của Đại A Bà. Cái chết của nó đối với linh hồn của nàng cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định. Ít nhất nỗi thống khổ của Mộc Ngô Mãng trước khi chết phản hồi về Đại A Bà. Vị bị đại hỏa thiêu đốt sống không bằng chết Đại A Bà vừa nãy cũng lĩnh hội một phần!