» Q.1 – Chương 998: Chết đuối trong máu

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết phụ trách thăm viếng. Ở tòa thành Mandino Hayat này, ngoài chỗ nước cạn kia ra, còn có mấy nơi gần thủy vực đều từng xuất hiện Nịch Chú.

Như vụ án giết người liên hoàn, thường có điểm chung, thông qua đó suy đoán giới tính, nghề nghiệp, khả năng của hung thủ.

Nịch Chú xảy ra ngẫu nhiên ở người dân các thành phố ven biển, nhưng không có nghĩa những người chết do Nịch Chú không liên quan gì nhau. Hiện tại Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết muốn tìm ra điểm mấu chốt này từ những người đã chết, nếu không họ chỉ biết người chết nịch vong mà không có manh mối nào để lần theo.

Trước tiên hỏi thăm vị lão bá kia. Lão bá từng thấy tám thi thể, nghĩ hẳn có phát hiện gì đó.

Lão bá lầm bầm, kể cho Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết nghe một truyền thuyết về hải tế, nói rằng hải chi thần cần mọi người cúng tiến để đảm bảo mưa thuận gió hòa.

Truyền thuyết này với Mạc Phàm chẳng khác gì nói bừa.

Cần phải đánh đổi mạng sống để tế tự, toàn là chó má. Thứ cướp đoạt sinh mạng con người cũng không thể gọi là thần. Phàm là đều phải giảng khoa học, đây đã thế kỷ hai mốt, sao còn có tư tưởng lạc hậu phong kiến mê tín như vậy!

“Ta đã hỏi thăm những thân thuộc kia. Ba người chết tháng này không quen biết nhau. Sau đó ta xem ảnh họ, phát hiện da họ đều hơi sẫm màu. Gia đình họ nói họ đều rất thích bơi”, Mạc Phàm nói.

“Thích bơi?”, Mục Ninh Tuyết mặt đầy nghi hoặc.

“Khà khà, ta cũng cảm thấy đây không giống manh mối gì”, Mạc Phàm nhún vai.

Từ khi học phép thuật, Mạc Phàm cảm thấy mình càng thích đánh đấm, chuyện động não hơi không giỏi.

Đi qua một con hẻm xếp đầy chậu hoa, Mạc Phàm thấy một người đàn ông đi tới, tay cầm chai bia, mặt lộ vẻ nhàn nhã thích ý.

Rất nhanh, người đàn ông này chú ý đến Mục Ninh Tuyết đang đi về phía mình. Khóe miệng hắn vểnh lên, huýt sáo với khuôn mặt đẹp như tiên của Mục Ninh Tuyết. Mắt hắn dán chặt vào xương quai xanh mịn màng của Mục Ninh Tuyết, cố nhìn sâu hơn.

“Ngươi coi ta không tồn tại à?”, Mạc Phàm trừng mắt nhìn người này, ngữ khí không thiện chí nói.

“Ngươi là thứ gì?”, người đàn ông ngược lại nóng tính, lập tức tức giận nói.

“Cút!”, Mạc Phàm vẫy tay, tạo ra một luồng lực lượng không gian, không báo trước đánh về phía người đàn ông này.

Mạc Phàm cũng không ra tay nặng, chỉ muốn dạy cho tên ngốc này một bài học.

Ai ngờ người đàn ông cũng không phải hạng tầm thường, trên người nhanh chóng cuốn lên một tầng thủy trù, bảo vệ bản thân.

“Không Gian Hệ? Ngươi là cao cấp pháp sư??”, người đàn ông nhướn mày, quả thực hơi nhìn Mạc Phàm bằng ánh mắt khác.

“Biết rồi còn chưa cút?”, Mạc Phàm nói.

“Cao cấp cũng chẳng là gì…”

Mạc Phàm lại trở tay tát một cái, lười nghe tên tiểu lưu manh này nói nhảm!

Lần này, Mạc Phàm ra tay càng nặng hơn, dù sao biết đối phương cũng là pháp sư.

Lực phản chưởng đánh vào người tên lưu manh, lần này hắn không chống đỡ được, cả người bay ra ngoài theo con hẻm dài.

Ngã xuống đất, chai bia trong tay cũng vỡ nát, bọt bia tràn đầy đất. Tên đàn ông này không bị thương gì, mang theo vài phần tức giận đứng dậy. Hắn tự biết không phải đối thủ của Mạc Phàm, dùng tay chỉ vào Mạc Phàm nói: “Tiểu tử, đây là địa bàn của ta, ngươi chờ mà quỳ xuống xin lỗi ta đi!”

Nói xong câu đó, người đàn ông này quay đầu bỏ chạy. Con hẻm phức tạp đan xen, Mạc Phàm còn muốn bắt hắn lại sửa chữa mấy lần, kết quả đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

“Loại nhát gan”, Mạc Phàm cảm thấy người này cũng khá buồn cười.

“Đừng để ý tới hắn là được, đừng lãng phí thời gian vào loại người này”, Mục Ninh Tuyết không đồng tình lắm với hành vi của Mạc Phàm.

“Dung mạo ngươi đẹp, nhiều người nhìn là bình thường, nhưng ngay trước mặt ta mà còn huýt sáo sái lưu manh, đây không chỉ trắng trợn với ngươi mà còn khiêu khích ta! Ta không đánh cho hắn răng rơi đầy đất đã là ta lòng dạ rộng rãi”, Mạc Phàm bình thản nói.

Mạc Phàm luôn có lý do của mình, Mục Ninh Tuyết cũng lười cãi lại hắn. Trên thực tế, nếu bàn về mức độ lưu manh, Mạc Phàm và tên kia kẻ tám lạng người nửa cân!

Đi tới một khu dân cư, đây là gia đình thứ bảy Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết muốn hỏi thăm.

Nếu vẫn chỉ ra được người chết có chung sở thích bơi lội là manh mối duy nhất, Mạc Phàm cảm thấy còn không bằng về khách sạn ngủ.

Đến gia đình thứ bảy, đi vào căn nhà nhỏ quấn quanh dây tử la đằng, Mạc Phàm đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh hôi.

Mục Ninh Tuyết cũng ngửi thấy, không khỏi che mũi. Nàng hơi kỳ lạ, tại sao trong sân nhỏ rõ ràng thanh tân lại có mùi khó ngửi như vậy.

“Có ai không?”, Mạc Phàm đi vào, đẩy cánh cửa gỗ nhỏ ra.

“Có ai không, nhà các ngươi mùi hôi xông lên rồi!”, Mạc Phàm lại hô một tiếng.

Trong nhà không có bất kỳ trả lời nào, Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết không khỏi nhìn nhau.

Bước chân Mạc Phàm nhanh hơn một chút, trực tiếp đi vào đại sảnh căn nhà dân này.

“Các ngươi, các ngươi làm gì, khốn nạn, dám xông vào nhà ta, ta liều mạng với ngươi!!”, Bỗng nhiên, ngoài sân truyền đến một giọng nói hơi quen thuộc.

Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết quay đầu lại, phát hiện chính là vị pháp sư Thủy Hệ có khí tức lưu manh trước đó.

Đây là nhà hắn?

Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết đều hơi dở khóc dở cười, thế giới này đúng là quá nhỏ bé.

“Đây là nhà ngươi?”, Mạc Phàm hỏi một câu.

“Nói nhảm, ta bảo ngươi đừng quá đáng. Cho dù ngươi là cao cấp pháp sư, cũng không thể vì nhìn bạn gái ngươi vài lần mà đuổi đến nhà ta làm loạn!”, tên pháp sư Thủy Hệ này nói.

“Nhà ngươi có thứ gì thiu thối, ngươi không ngửi thấy sao?”, Mạc Phàm nói.

Pháp sư Thủy Hệ hít sâu một hơi, nhất thời nôn khan một trận. Trước đó vì thấy Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết xông tới, hắn đã quên mùi hôi thối xông thiên.

“Sao lại hôi thối như vậy??”, pháp sư Thủy Hệ nói.

“Tự hỏi mình đi. Hình như truyền ra từ căn phòng lớn này”, Mạc Phàm chỉ vào một căn phòng khóa chặt hoàn toàn.

Căn phòng này bị khóa từ bên ngoài, thậm chí còn đóng đinh vào tất cả các khe hở. Điều này với Mạc Phàm rất không đúng. Ngoài giam cầm người ra, người bình thường sẽ không làm như vậy.

Tên lưu manh sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn vội vàng tìm chìa khóa, run rẩy mở cửa căn phòng kia.

Cửa phòng đẩy ra, lập tức mùi hôi thối xông thẳng mũi, ba người đều không thể không nín thở!

“Noko, Noko!”, tên lưu manh kêu to, xông vào trong phòng.

Mạc Phàm cũng đi theo vào, nhưng rất nhanh một cảnh tượng thật sự buồn nôn đập vào mắt, nhất thời hơi thất thần!

Tên lưu manh cũng choáng váng, đặt mông ngồi xuống đất, hồn bay phách lạc.

Mục Ninh Tuyết càng quay mặt đi, hơi không dám nhìn.

Mạc Phàm đã thấy rất nhiều cảnh tượng thê thảm, nhưng cảnh trước mắt vẫn khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Trong phòng có một người, rõ ràng bị khóa lại. Có lẽ là bị tên pháp sư Thủy Hệ lưu manh này khóa lại.

Thế nhưng, người trong phòng này đã chết rồi.

Cổ tay hắn bị cắt, chảy ra lượng lớn máu tươi. Máu tươi được đựng trong một cái chậu sắt. Khuôn mặt người này ngâm trong đó, chết chìm trong huyết dịch.

Hoặc là, đã không phân rõ hắn chết vì mất máu quá nhiều hay chết đuối. Nói chung, thân thể hắn trắng bệch như vậy, héo rũ như vậy, tử trạng hoàn toàn khớp với Nịch Chú!!

Tên lưu manh khóc rống rất lâu, có thể thấy người tên Noko kia hẳn là em trai hắn.

Càng bi kịch hơn, khoảng hơn ba tháng trước, anh trai hắn cũng chết do Nịch Chú.

Nói cách khác, gia đình hắn đã có hai người chết do Nịch Chú rồi!

“Nói với chúng ta tình hình đi. Ta nghĩ ngươi muốn làm rõ nguyên nhân cái chết thật sự của họ hơn bất kỳ ai”, Mạc Phàm mua mấy chai bia cho người đàn ông, xem như an ủi hắn.

Người đàn ông lập tức uống liền hai chai, hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật đáng sợ này.

“Noko thích lướt sóng. Ta không cho phép, hắn như điên xông lên cào cấu ta. Ta thấy hắn hơi thần trí không bình thường, liền khóa hắn trong nhà. Tối qua ta không về nhà, định nhốt hắn cả ngày để hắn tỉnh lại. Ai ngờ hắn chết đuối trong máu của mình. Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”, Bobby nói.

“Chuyện này không liên quan gì đến ngươi. Tuy nhiên, nhà ngươi xuất hiện hai Nịch Chú quả thực rất kỳ lạ. Nịch Chú xuất hiện trên toàn cầu, nhưng xác suất cao đến mấy cũng không đến nỗi xảy ra trong cùng một gia đình hai lần. Anh trai ngươi và Noko có từng đến những nơi giống nhau, hoặc làm những việc giống nhau, ăn những thứ tương tự không?”, Mạc Phàm hỏi nghiêm túc.

“Họ đều sống chung một chỗ. Ta là pháp sư, rất ít khi ra vào nhà, chủ yếu ở Ma Pháp Hiệp Hội. Anh cả thường xuyên đưa Noko đi chơi, họ đi qua đâu ta cũng không rõ lắm”, Bobby nói.

Bobby trông rất đau lòng, nói chuyện cũng đứt quãng. Mạc Phàm cũng không hỏi thêm, có lẽ chỉ chờ hắn bình tĩnh lại mới có thể phân tích ra những thông tin hữu ích.

Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết đến một bên, nhìn thấy sự ngơ ngác và bất an trong mắt đối phương.

“Thật sự đáng sợ”, Mục Ninh Tuyết khẽ nói.

“Đúng vậy. Ta nghĩ Noko này hẳn cũng trúng Nịch Chú. Trong tình huống bình thường hắn nên tự chạy ra biển rồi chết đuối. Kết quả không may Bobby khóa hắn trong nhà, khiến em trai hắn không chạm vào một chút nước nào. Kết quả em trai hắn dùng phương thức này hoàn thành nghi thức Nịch Chú. Đây không đơn thuần là vấn đề dịch bệnh, còn tồn tại một loại dằn vặt và khống chế tinh thần nào đó”, Mạc Phàm nói.

“Có thể rốt cuộc là khống chế tinh thần như thế nào, sẽ khiến một người chết đuối trong máu của chính mình?”, Mục Ninh Tuyết nói.

“Ta đã thông báo Linh Linh. Hiện trường này trước tiên đừng động vào. Ta nghĩ chuyện lần này nên giúp chúng ta tìm thấy một tia manh mối có giá trị về Nịch Chú!”, Mạc Phàm nói thật.

Nếu như ban đầu Mạc Phàm còn mang thái độ treo thưởng xử lý chuyện này, thì hiện tại tận mắt chứng kiến cảnh tượng cực kỳ sợ hãi này, Mạc Phàm đã không còn nửa điểm tâm thái thản nhiên tự đắc rồi!

Đây rốt cuộc là lời nguyền gì, cực kỳ kinh người a!!

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2581: Chạy trốn thời gian

Q.1 – Chương 1048: Khế ước chi cung

Chương 2580: Cũng không mang tới ta