» Q.1 – Chương 879: Thiện biến người
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
Triệu Phẩm Lâm nghênh ngang tiến vào, một tay ôm chặt lấy eo Uông Hủ Hủ. Cách họ ôm nhau trông thân mật đến mức dường như đã quen nhau rất lâu và có những trao đổi sâu đậm hơn… Nụ cười tự tin, ngạo nghễ trên mặt Triệu Phẩm Lâm như đang tuyên bố với tất cả mọi người: nữ nhân bên cạnh hắn là của hắn rồi!
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Vinh Thịnh, rồi lại liếc nhìn Triệu Phẩm Lâm, cuối cùng dừng mắt ở Uông Hủ Hủ với vẻ mặt đặc biệt không tự nhiên.
Tình huống quái quỷ gì thế này!
“Ư ư ư ~~~~~~ Các ngươi vậy mà… Các ngươi vậy mà…”
“Chà, hôm qua còn khách khí ‘bạn học ơi bạn học à’, hôm nay đã thẳng thừng thế này rồi sao? Có phải tối qua chúng ta đã bỏ lỡ điều gì không?”
Những người khác lập tức xôn xao, nhao nhao hỏi về chi tiết tối hôm qua.
Trong khi đó, Vinh Thịnh vẫn còn vẻ mặt như đang mơ, chưa tỉnh. Mạc Phàm nhìn nét mặt hắn mà hơi thất vọng. Nhìn lại vẻ hào hứng, phấn khích của hắn ban nãy, hắn vốn dĩ xem mình như một con cóc nhỏ, không dám mơ tưởng quá nhiều đến việc ăn thịt thiên nga, vậy mà tối qua hắn đã thành công…
Vừa mới chia sẻ với chính mình xong, cảnh tượng này đã xuất hiện, quả thật là sét đánh ngang tai.
Mạc Phàm không hề nghĩ Vinh Thịnh sẽ lừa dối mình. Dù sao, nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Uông Hủ Hủ và ánh mắt né tránh ánh mắt Vinh Thịnh là đủ hiểu, giữa họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Vinh Thịnh đứng dậy, ánh mắt hắn không hề rời khỏi người Uông Hủ Hủ.
“Hủ Hủ, giải thích cho ta một chút được không? Tại sao hôm qua ngươi còn đồng ý với ta, hôm nay lại đi cùng hắn??” Vinh Thịnh thần kinh có vẻ đơn giản, lúc này hắn chỉ muốn hỏi cho ra lẽ.
Mọi người vừa nghe Vinh Thịnh nói vậy, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ai ngờ được trong chuyện này còn có màn kịch như vậy!
“Vinh Thịnh, chuyện này chúng ta từ từ nói sau được không?” Uông Hủ Hủ hạ giọng nói với Vinh Thịnh, ra hiệu hắn đừng nhắc chuyện này khi có đông người như vậy.
Triệu Phẩm Lâm lại bật cười, hoàn toàn không bận tâm đến cảm xúc của hai người họ mà nói: “Vinh Thịnh à, nàng chỉ đùa với ngươi thôi. Hủ Hủ, ngươi nói phải không?”
“Chuyện đùa?? Sao có thể là chuyện đùa!!” Vinh Thịnh nói.
Uông Hủ Hủ thấy Vinh Thịnh bộ dạng này, lòng có không đành lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Phẩm Lâm, không thể không mở miệng nói: “Vinh Thịnh, là thế này, tối qua ngươi đột nhiên tỏ tình với ta, ta thấy ngươi rất chân thành, không muốn làm tổn thương ngươi, vì vậy không từ chối thẳng thừng. Ai ngờ ngươi lại hiểu lầm ý ta, ta không muốn để ngươi quá khó chịu, vì vậy nhân nhượng một chút. Ta cùng Triệu Phẩm Lâm… Ngươi nên rõ ràng.”
Vinh Thịnh cả người choáng váng!
Lời nói này từ miệng Uông Hủ Hủ thốt ra, khác nào từng nhát búa giáng mạnh vào những hình ảnh ký ức đẹp đẽ nhất của hắn tối qua, đập nát tan tành, những mảnh vỡ còn đâm vào tim, đau đến không nói nên lời.
Nhân nhượng…
Tối qua chỉ là nhân nhượng??
Chính mình cho rằng từ sáng sớm hôm nay trở đi, chính mình sẽ là người may mắn nhất. Cả đêm khó ngủ, vạch ra kế hoạch cho tương lai của mình và nàng, quyết tâm phải cố gắng nỗ lực, nàng thích những nơi xa hoa, những địa điểm sang trọng, mình cũng cố gắng dẫn nàng đi…
Ai ngờ sáng sớm nay, một chậu nước lạnh thấu xương dội thẳng vào mặt!!
“Vinh Thịnh, tối qua có phải ngươi uống rượu không, ai, ta nói với ngươi thế nào nhỉ, đừng nên vọng động, sao ngươi lại thật sự đi…” Vương Bân bên cạnh thở dài.
“Ai, mọi người đều là bạn học, thích nhau rất bình thường, ngồi xuống ngồi xuống, ăn sáng đi, ăn sáng.”
“Đúng đấy, Vinh Thịnh à, cứ coi như tối qua làm một giấc mơ, mọi người sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đừng làm quá lúng túng. Uông Hủ Hủ cũng thông cảm cho ngươi, có thể thấy nàng là bận tâm cảm xúc của ngươi, phải đổi người chia tay khác, nàng phỏng chừng đã giận mắng bỏ đi rồi, sao còn có thể giải thích cho ngươi một phen, nhân nhượng ngươi một phen.”
Vinh Thịnh ngồi trở lại chỗ của mình, bộ dạng hồn bay phách lạc rơi vào mắt Triệu Phẩm Lâm, trên mặt Triệu Phẩm Lâm thoáng qua một tia cười khẩy đầy vẻ đắc chí!!
…
Không khí bữa sáng trở nên vô cùng kỳ lạ bởi màn kịch vừa rồi. Mạc Phàm cũng ở bên cạnh, an ủi Vinh Thịnh.
Vinh Thịnh loại chân chất này rất giống Trương Tiểu Hầu. Nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng cảm thấy rất thở dài.
“Huynh đệ, ta thật sự không… Thật sự không lừa ngươi, nàng hôm qua… Thật sự đồng ý với ta.” Vinh Thịnh nước mắt sắp chảy ra, sự đả kích này còn đau khổ hơn gấp trăm lần ngàn lần so với việc bị Uông Hủ Hủ từ chối thẳng thừng!
Cái cảm giác từ Thiên Đường rơi xuống địa ngục…
Hắn thật sự thích Uông Hủ Hủ rất lâu rồi!
“Được rồi, được rồi, trước tiên ăn chút gì đi.” Mạc Phàm trấn an vài câu.
Mọi người vội vàng ăn sáng xong, phần lớn người cùng Triệu Phẩm Lâm đi trải nghiệm các tiện ích khác. Vinh Thịnh phỏng chừng trở về phòng khóa trái cửa khóc ròng.
Mạc Phàm hướng về phòng Linh Linh đi. Những mối tình yêu hận tình thù giữa những bạn học này đối với hắn – một thợ săn mà nói – chung quy chỉ là chuyện nhỏ. Tình hình Hắc giáo đình mới là mấu chốt. Khi mọi thứ liên quan đến sống chết, những thứ khác thật sự sẽ trở nên rất không quan trọng.
“Ngươi ở đây làm gì, không đi chơi cùng bọn họ sao?” Mạc Phàm vừa định đi tìm Linh Linh, lại phát hiện Quách Văn Y đi theo sau lưng mình, bộ dạng như có lời gì muốn nói.
“Cái kia… Trên thực tế chuyện vừa rồi, ta cảm thấy rất khó hiểu, ta hơi không dám đi tìm Uông Hủ Hủ, bởi vì nàng thật sự rất kỳ lạ.” Quách Văn Y nói.
Mạc Phàm một trận buồn bực, thuận tay cầm lấy điện thoại di động liếc mắt nhìn, phát hiện đúng là Uông Hủ Hủ nửa đêm đã nhắn tin cho Quách Văn Y, và nói cho nàng biết, hắn ở cùng với Vinh Thịnh.
Quách Văn Y và Uông Hủ Hủ hẳn là quan hệ khá tốt, hai người còn hàn huyên rất lâu. Có thể thấy Uông Hủ Hủ đối với người có tính cách chân thật như Vinh Thịnh càng cảm thấy hứng thú, cũng nhắc tới Triệu Phẩm Lâm người này không khiến người ta có cảm giác an toàn.
Mạc Phàm liền buồn bực, Uông Hủ Hủ này trở mặt cũng biến đổi quá nhanh đi.
“Cái này cũng là quyết định của chính nàng, nói với ta cũng vô dụng.” Mạc Phàm trả lại điện thoại di động cho Quách Văn Y.
Nàng chẳng lẽ thật sự coi chính mình là chuyên gia tình cảm? Chính mình tới đây là có chuyện quan trọng muốn làm, đâu có thời gian quản những biến ảo tình tình ái ái này.
“Ta chỉ là… Chẳng qua là cảm thấy nàng rất kỳ lạ, cảm giác như là biến thành người khác. Ta và nàng quen biết đã lâu như vậy, rất ít khi gặp nàng bộ dạng đó. Ta cảm giác… Nàng rất sợ hãi.” Quách Văn Y nói với Mạc Phàm.
Chuyện này Quách Văn Y cũng không biết tìm ai nói, chỉ nhớ lại tối qua Mạc Phàm đã giúp mình giải quyết khúc mắc đó, liền lựa chọn nói với Mạc Phàm.
“Nàng rất sợ hãi?” Mạc Phàm thoáng chút hứng thú.
“Đúng, nàng kỳ thực rất nhát gan. Một khi nàng sợ hãi, tay sẽ nắm chặt lấy tay áo. Nàng cùng với Triệu Phẩm Lâm lúc nãy, vẫn luôn nắm tay áo, không buông lỏng. Nàng thật sự rất sợ hãi, ta không biết nàng đang sợ cái gì. Ta cảm thấy rất không đúng, hy vọng ngươi giúp ta. Uông Hủ Hủ không phải loại người thiện biến, nàng trước đó cũng tiết lộ với ta, nàng cảm thấy Vinh Thịnh tốt hơn Triệu Phẩm Lâm… Nàng hôm qua vẫn trò chuyện vui vẻ với ta, hôm nay lại biến thành như vậy. Ta lo lắng nàng chịu phải cái gì… Cái gì áp chế.” Quách Văn Y nhẹ giọng nói.
Mạc Phàm không nói gì, nhưng âm thầm ghi nhớ chuyện này.