» Chương 2246: Chém giết Tô Diêm hóa thân

Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày April 30, 2025

Mục Vân hít sâu một hơi, bước chân đứng vững, cúi đầu xem xét. Hắn thấy toàn bộ Đại Thánh kim thân đã triệt để vỡ tan, mất đi hào quang.

Ôn Hoàng Tô Diêm này thực sự quá mức lợi hại, lại thêm nắm đấm của hắn mang theo tai nạn cùng ôn dịch. Phương diện lời nguyền này mãnh liệt công kích, ngay cả Đại Thánh kim thân cũng không đỡ nổi.

“Thiên Độc Cổ Tháp, trấn!”

Trong lúc nguy cấp, Mục Vân tế ra Thiên Độc Cổ Tháp, hướng phía Ôn Hoàng Tô Diêm trấn áp tới.

Cả tòa cổ tháp không ngừng biến lớn, cuối cùng biến thành cao mười mấy trượng, lăng không trấn áp tới, hung hăng đập tới phía Ôn Hoàng Tô Diêm.

Thiên Độc Cổ Tháp này là tà đạo chí bảo, có khí tức của Tai Nan Thiên Tôn. Mà Ôn Hoàng Tô Diêm chỉ là một sợi tóc của Tai Nan Thiên Tôn, theo lý thuyết, hắn không thể chống lại Thiên Độc Cổ Tháp.

Nhưng bây giờ, sắc mặt Ôn Hoàng Tô Diêm trấn định, nhìn Thiên Độc Cổ Tháp đập tới, hắn cười lạnh nói: “Thiên Độc Cổ Tháp, tà đạo chí bảo, Tà Đạo Cửu Biến áo nghĩa, ngươi lĩnh ngộ được bao nhiêu?”

“Tà Đạo Cửu Biến?”

Mục Vân ngẩn người. Hắn vừa mới luyện hóa Thiên Độc Cổ Tháp, còn rất nhiều bí mật chưa giải khai. Cái gì Tà Đạo Cửu Biến, hắn nghe cũng chưa từng nghe qua.

Phanh. . .

Ôn Hoàng Tô Diêm vung ra một quyền, quyền phong làm bùng lên một luồng sương mù màu xám đen. Trong luồng sương mù này, bộc phát ra khí tức ôn dịch kịch liệt. Hoa cỏ cây cối trong phạm vi mười dặm xung quanh đều bị ôn dịch tập kích, nháy mắt héo tàn khô héo, mất đi sinh cơ.

Thiên Độc Cổ Tháp trấn áp xuống dưới, bị nắm đấm của Ôn Hoàng Tô Diêm mãnh liệt công kích, cả tòa thân tháp bị đánh bay, phát ra tiếng rên rỉ ô ô.

Mục Vân cùng Thiên Độc Cổ Tháp huyết mạch tương liên, cũng bị liên lụy, khí huyết trong cơ thể sôi trào, suýt chút nữa thổ huyết.

“Ha ha ha, Tà Đạo Cửu Biến, ngươi ngay cả Tinh Sát Biến đơn giản nhất cũng còn chưa lĩnh ngộ. Thế này mà còn muốn cùng ta đấu, không khỏi quá ngây thơ.”

Ôn Hoàng Tô Diêm lắc đầu, đột nhiên bay tập về phía Mục Vân, nắm đấm hung hăng quăng nện tới, khí tức ôn dịch cuồng bạo đang lan tràn.

Bây giờ bộ dáng của hắn rất quái lạ, toàn bộ xương sống đã bẻ gãy rơi, thân eo uốn lượn, xương cốt đứt gãy cánh tay phải rủ xuống dưới. Toàn bộ người nhìn như một loại động vật chân đốt quái dị.

Hắn gần như nhảy vọt ra như bọ ngựa, cánh tay hất lên, nắm đấm liền theo đánh tới hướng mặt Mục Vân.

“Địa Nguyên Thư, mở!”

Mục Vân quát lên một tiếng lớn, trực tiếp mở Địa Nguyên Thư. Một luồng nham tương nóng bỏng bạo dũng ra từ trang sách. Đại địa xung quanh chấn động lên, nhô ra từng tảng cự nham màu đỏ thẫm, nham tương chảy thành dòng trong các khe rãnh của cự nham.

Trong nháy mắt, xung quanh biến thành thế giới nham tương. Sóng nhiệt của nham tương hừng hực không ngừng đánh thẳng vào khí tức ôn dịch của Ôn Hoàng Tô Diêm. Trong nham tương, không có bất kỳ ôn dịch nào có thể sinh tồn.

“Địa Nguyên Thư? Ngươi Địa Nguyên Thư từ đâu tới?”

Đôi mắt Ôn Hoàng Tô Diêm hàn quang lướt qua, một trang Địa Nguyên Thư này của Mục Vân quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nếu là trang sách bình thường thì không nói, nhưng một trang sách này lại viết hai chữ “Dung nham”, có thể chế tạo thế giới nham tương. Khí tức ôn dịch của hắn bị nham tương trấn áp xuống dưới.

Mục Vân thở dài một hơi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Một trang Địa Nguyên Thư này vừa lúc khắc chế Ôn Hoàng Tô Diêm. Không có ôn dịch nào có thể ngăn cản sự xung kích của nham tương.

“Đáng tiếc, Địa Nguyên Thư của ngươi chỉ có một trang giấy, không ngăn được ta.”

Ôn Hoàng Tô Diêm trấn định lại, nhìn rõ Mục Vân nội tình. Mặc dù Mục Vân cầm Địa Nguyên Thư, nhưng chỉ có một trang giấy, không đủ gây sợ.

Ôn Hoàng Tô Diêm đạp mạnh bàn chân, kích thích nham tương ngút trời. Toàn bộ người hắn mượn lực tiêu xạ ra, nắm đấm mãnh liệt công kích lồng ngực Mục Vân.

Mục Vân tế ra Thất Tinh Kiếm Hạp, cong ngón búng ra, xích kiếm giết ra, thẳng trảm bàn tay Ôn Hoàng Tô Diêm.

Tiếp theo sát, Ôn Hoàng Tô Diêm giết tới. Bất chợt, cổ hắn “Răng rắc” một tiếng, cổ bẻ gãy kéo dài. Cổ như biến thành độc xà vặn vẹo, đầu cũng theo đó văng ra, đột nhiên bao vây phía sau Mục Vân, cắn tới gáy Mục Vân.

Lần này biến cố nổi lên, đây Mục Vân sớm đã phòng bị. Một nắm cam kiếm bay tập ra. Ôn Hoàng Tô Diêm há miệng cắn tới, vừa lúc cắn trúng lưỡi kiếm sắc bén.

“A!”

Ôn Hoàng Tô Diêm phát ra một tiếng kêu thảm bén nhọn. Miệng hắn đầy tiên huyết, suýt chút nữa đứt cả đầu lưỡi.

Hắn hốt hoảng lùi lại mấy bước, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa té ngã trong nham tương.

“Ta bị ngươi đánh lén hai lần, đây là lần thứ ba. Dù ta có ngu xuẩn đến đâu, cũng không thể trúng chiêu nữa.”

Ánh mắt Mục Vân tỉnh táo. Hắn đã thăm dò sáo lộ của Ôn Hoàng Tô Diêm, chính là không ngừng vặn vẹo thân thể xương cốt, sau đó từ góc độ cực kỳ xảo trá, triển khai đánh lén không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Muốn phá giải loại đánh lén này, kỳ thật cũng không khó khăn, chỉ cần sớm làm tốt phòng bị, sẽ không xảy ra chuyện.

Hiện tại Ôn Hoàng Tô Diêm ngay cả xương cốt ở cổ cũng đứt gãy, đầu nghiêng qua một bên, dán chặt trên bờ vai, như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, nhìn quỷ dị mà khủng bố.

Hắn miệng đầy tiên huyết, hướng về phía Mục Vân khóe miệng cười một tiếng, nói: “Ta như đánh giá thấp ngươi. Điều này không quan trọng. Ngươi vẫn phải chết, đừng phí công giãy dụa.”

Lời hắn vừa dứt, đại địa dưới chân đột nhiên lật ra lượng lớn bùn đất nát ẩm ướt, che lấp toàn bộ nham tương.

Nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống, thổi lên cơn gió ẩm ướt. Xung quanh nhanh chóng mọc ra đủ loại hoa cỏ cây cối vặn vẹo quái đản. Đại địa biến thành đầm lầy vũng bùn, nhìn đâu cũng thấy dáng vẻ đầm lầy.

“Nhắc tới cũng khéo, ta cũng có một tờ Địa Nguyên Thư.”

Ôn Hoàng Tô Diêm mỉm cười, tế ra một tờ trang giấy hắc ám. Trên giấy viết hai chữ: Đầm lầy.

Tờ giấy này của hắn vậy mà cũng là Địa Nguyên Thư, thuộc về địa hình đầm lầy.

Đầm lầy vừa ra, thế giới nham tương Mục Vân tạo ra nháy mắt biến mất.

Thân thể Mục Vân lập tức lâm vào bùn nước đầm lầy. Hắn giãy dụa muốn bò lên, nhưng càng giãy dụa, bùn càng sâu.

Trong nháy mắt, bùn nhão đã lan tràn đến lồng ngực hắn.

“Không được!”

Sắc mặt Mục Vân đại biến. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Hoàng Tô Diêm cũng có một tờ Địa Nguyên Thư, hơn nữa còn là địa hình đầm lầy.

Trận Chiểu Trạch Tử của Dương Đỉnh Thiên, so với thế giới đầm lầy trong Địa Nguyên Thư này quả thực chỉ là trò cười.

Bây giờ Mục Vân mới thực sự cảm nhận được sự khủng bố của đầm lầy vũng bùn. Không cần nói hắn cố gắng thế nào, giãy dụa thế nào, đều là phí công. Thân thể không ngừng hạ xuống, không ngừng chìm xuống. Bùn nhão đã che lấp đến miệng mũi hắn, cũng nhanh thôn phệ hết hắn.

“Ta giết người từ trước đến nay đều tay không tấc sắt. Ngươi có thể bức ta sử dụng pháp bảo, cũng coi như lợi hại.”

Ôn Hoàng Tô Diêm đi đến trước mặt Mục Vân, cười nói: “Trong thế giới đầm lầy của Địa Nguyên Thư, ngươi dù có mười cái mạng, cũng không đủ chết.”

Quả thực, nếu đầm lầy vũng bùn thôn phệ hết Mục Vân, đừng nói hai cái mạng, hắn dù có mười cái mạng cũng không đủ chết.

“Muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!”

Mục Vân quát lên một tiếng lớn, đột nhiên tế ra Hủ Thi Ngọc Bội. Một luồng khí tức mục nát hung mãnh cuồn cuộn lan tràn ra.

“A, đây là Hủ Thi Ngọc Bội của Thực Thi Thú tộc, một trong bảy vật trang sức thượng cổ. Ngươi lấy từ đâu ra?”

Ôn Hoàng Tô Diêm kinh ngạc.

Thấy luồng khí tức mục nát cuồn cuộn như thủy triều lan tràn ra ngoài. Ngay cả bùn nước trong đầm lầy, dưới sự bao phủ của khí tức mục nát, cũng mất đi hơi nước, biến thành một bãi tro bụi cùng cát đất. Thực vật xung quanh cũng trực tiếp khô héo suy tàn.

Bùn nước bên cạnh Mục Vân đã toàn bộ bị ăn mòn, biến thành tro bụi. Thân thể hắn khẽ động, lập tức tránh ra khỏi trong tro bụi.

“Nhất kiếp phong, Hắc Long Phong Tai!”

Mục Vân vừa nhô lên, lập tức phản kích. Bảy thanh phi kiếm vũ động trên không, phát ra từng trận khí tức phong bạo khủng bố.

“Là Thất Kiếp Trảm Long Quyết của Ngọc Thiềm trai!”

Ôn Hoàng Tô Diêm triệt để chấn kinh. Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Mục Vân quả thực khiến người ta hoa mắt hỗn loạn.

Chiêu Hắc Long Phong Tai này là thức thứ nhất của Thất Kiếp Trảm Long Quyết.

Thất Kiếp Trảm Long Quyết là thánh quyết cấp bậc thượng cổ, tồn tại cùng thời đại với Tai Nan Thiên Tôn. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Mục Vân lại biết.

Phong bạo ngút trời như vậy sinh ra, từng đạo long quyển phong màu đen, mang theo khí thế kinh thiên động địa, cuốn tới phía hắn.

Thế giới đầm lầy do Địa Nguyên Thư tạo ra đã bị Hắc Long Phong Tai phá hủy. Phong bạo cuồn cuộn ngay cả đại địa cũng lật tung, uy danh cực kỳ đáng sợ.

Tí tách tí tách.

Trời mưa.

Ôn Hoàng Tô Diêm nhìn thấy trong long quyển phong, lẫn lộn từng chút nước mưa.

Những hạt nước mưa này trong suốt thanh lương, lộ ra khí tức tinh khiết, như có thể rửa sạch mọi ôn dịch cùng lệ khí thế gian.

“Huyền Băng Thủy!”

Ôn Hoàng Tô Diêm hô to lên, toàn bộ người hắn ngây người.

Mục Vân lại tặng cho hắn một món quà lớn, trực tiếp lấy cả Huyền Băng Thủy ra, trộn lẫn trong cơn bão táp.

Huyền Băng Thủy có hiệu quả gột rửa lệ khí, đối phó loại quái vật như Ôn Hoàng Tô Diêm, phi thường thực dụng.

Xuy xuy xuy. . .

Phong chưa tới, mưa tới trước.

Từng giọt Huyền Băng Thủy rơi xuống thân thể Ôn Hoàng Tô Diêm, như nước lạnh rơi vào miếng sắt nung đỏ, phát ra tiếng xuy xuy.

Ôn Hoàng Tô Diêm cắn răng, thân thể lập tức trở nên thủng trăm ngàn lỗ, không ngừng toát ra khói trắng.

Tiếp theo sát, long quyển phong ngút trời đánh tới chớp nhoáng. Toàn bộ người hắn bị phong bạo xé rách, tay chân đều bị xé nát, thân thể cũng bị xé nát, hóa thành huyết nhục bay phất phới ngút trời.

“Ha ha ha, Mục Vân, ngươi chờ đấy cho ta. Chờ chân thân ta đến, là tử kỳ của ngươi!”

Ôn Hoàng Tô Diêm chỉ còn lại một cái đầu. Hắn phát ra tiếng gào thét hung lệ, chấn động tâm thần người.

Bịch. . .

Đợi đến khi phong bạo ngút trời tan đi, đầu Ôn Hoàng Tô Diêm rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.

Mục Vân thở dài một hơi, cuối cùng giết chết quái vật này. Mặc dù chỉ là một bộ thân ngoại hóa thân, nhưng trải qua trận này, Mục Vân đã thăm dò sáo lộ của Ôn Hoàng Tô Diêm. Về sau dù gặp chân thân, hắn cũng không sợ hãi.

Chiến đấu kết thúc, hoàn cảnh xung quanh một mảnh hỗn độn, đã trở thành phế tích.

Trên mặt đất bay xuống một tờ giấy, viết hai chữ “Đầm lầy”.

Trong lòng Mục Vân vui mừng. Tờ giấy này cũng là Địa Nguyên Thư, đại biểu cho địa hình đầm lầy.

Hắn đi tới, muốn nhặt tờ giấy lên.

Bất chợt, đầu Ôn Hoàng Tô Diêm vậy mà bật lên, hai mắt trợn lớn, trong mắt tràn đầy thần sắc âm tàn cùng độc ác. Sau đó hắn hé miệng, lộ ra hai hàm răng trắng bệch, răng rắc một tiếng, cắn mạnh vào cổ Mục Vân.

Lần này hắn đột nhiên cắn người, không ai có thể nghĩ ra.

Mục Vân cũng không hề phòng bị. Hắn cho rằng Ôn Hoàng Tô Diêm đã chết, nhưng không ngờ, vậy mà còn có thể phản công trước khi chết, cắn hắn một cái thật mạnh.

“Xong rồi!”

Hai mắt Mục Vân tối đen, lập tức ngã xuống đất mất mạng. Cái cắn này của Ôn Hoàng Tô Diêm ẩn chứa khí tức ôn dịch kịch liệt, chỉ một đòn, giết chết hắn.

Quay lại truyện Vô Thượng Thần Đế

Bảng Xếp Hạng

Chương 2317: Bạo Liệt Kiếm

Chương 2316: Nguyên thủy sát lục

Q.1 – Chương 864: Hổ lang quốc gia

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025