» Chương 2317: Bạo Liệt Kiếm
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày April 30, 2025
Phốc xích…
Phốc xích…
Phốc xích…
Một trận thanh âm da thịt xuyên thấu vang lên.
Châu chấu tên nỏ trực tiếp bắn nam tử kia thành con nhím. Tiếng cười của hắn chưa dứt, ngay tại chỗ bị bắn chết, trên mặt còn đọng lại thần sắc vặn vẹo từ hưng phấn đến sợ hãi, ngã xuống đất mất mạng.
Đầu liệt mã kia thế xông không giảm, ngang nhiên đâm tới.
Mục Vân nghiêng người trốn, lại bắt lấy dây cương.
Liệt mã ngửa mặt lên trời hí dài, thiết đề dừng lại.
“Chúng ta đi!”
Mục Vân đại hỉ, lật mình lên ngựa, kéo cả Hàn Y lên, ôm lấy eo nàng, giục ngựa xông về phía trước.
Có tọa kỵ, hai người liền nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trên đường, có người đụng phải Mục Vân đều vội vàng né tránh, chỉ sợ bị hắn đâm chết.
Rất nhanh, Mục Vân đuổi tới khu vực an toàn.
Một sơn động xuất hiện trước mặt hắn, trong hang núi kia tản mát ra ngân sắc bảo quang, tựa hồ ẩn giấu thứ gì.
Mục Vân nhảy xuống ngựa, kéo Hàn Y đi vào sơn động. Chỉ thấy trong sơn động bày biện một bảo rương.
Bảo rương này không phải màu đồng xanh mà là màu bạc, là một bạch ngân bảo rương.
“Xem bên trong có vật gì tốt.”
Mục Vân mở bạch ngân bảo rương, chỉ thấy bên trong có một viên đan dược, một trang sách, một thanh bảo kiếm, một khối ấn tỉ.
Viên đan dược kia in một chữ “Giải”, tên là Giải Phong Đan, sau khi dùng có thể giải trừ một phần phong ấn trên người, khôi phục một phần thực lực.
Trang sách kia in hai chữ “Sa mạc”, vậy mà là Địa Nguyên Thư.
Địa Nguyên Thư sa mạc của cửa thứ hai vậy mà lại ở nơi này.
“Oa, là Địa Nguyên Thư a.” Hàn Y nhìn thấy trang Địa Nguyên Thư này, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Tê Hà tiên tử thật là hào phóng, lại đem Địa Nguyên Thư cũng để ở chỗ này.”
“Phép dùng Địa Nguyên Thư, ta hết sức quen thuộc. Hàn Y, viên Giải Phong Đan này, ta sẽ ăn trước. Chờ ta khôi phục thực lực, chúng ta cũng không cần sợ gì.”
Mục Vân cầm lấy đan dược, nhìn qua Hàn Y.
“Ừm, Mục Vân ca ca, ngươi ăn trước đi, chờ ngươi khôi phục thực lực, ngươi phải bảo vệ ta.” Hàn Y mỉm cười nói.
“Không có vấn đề.”
Mục Vân sờ sờ đầu nhỏ của nàng, mỉm cười, sau đó uống vào Giải Phong Đan.
Giải Phong Đan uống vào, Mục Vân lập tức cảm giác được phong ấn trong cơ thể bị giải khai không ít. Thực lực của hắn lập tức khôi phục lại trạng thái Thánh Nhân tiểu vị cảnh.
“Rốt cục không còn là phàm nhân!”
Mục Vân kích động không thôi. Thân thể phàm nhân thực sự quá yếu ớt. Hồi tưởng lại cục diện gian nan khốn khổ hai ngày trước, Mục Vân có cảm giác dường như đã có mấy đời.
Hắn giờ phút này nắm giữ Thánh Nhân tiểu vị cảnh thực lực, toàn bộ người thoát thai hoán cốt.
Bất quá binh khí pháp bảo của hắn còn không thể sử dụng. May mắn trước mắt hắn có một tờ Địa Nguyên Thư, một thanh bảo kiếm, một khối ấn tỉ, vừa vặn cho hắn sử dụng.
Hắn luyện hóa trang sách sa mạc, Địa Nguyên Thư trên tay lại nhiều thêm một tờ.
Còn thanh bảo kiếm kia là tiểu thánh khí, Mục Vân treo ở bên hông. Gia Cát Liên Nỗ đã không có dùng, có thể ném đi.
Khối ấn tỉ pháp bảo kia cũng là tiểu thánh khí, toàn thân xanh biếc, linh khí rất nồng đậm.
Mục Vân luyện hóa kiếm ấn, lại có một tờ Địa Nguyên Thư trong tay, trong lòng hắn lực lượng sung túc, không còn sợ gì.
Màn đêm buông xuống, trong khu vực an toàn đã phủ đầy khí độc. Có ít người không kịp tiến vào khu vực an toàn, trực tiếp bị độc chết. Còn những người có thể đi vào khu vực an toàn, vì tranh đoạt bảo rương cũng bộc phát những trận chém giết thảm liệt.
Tình cảnh của Mục Vân một mảnh yên tĩnh.
Hàn Y nghỉ ngơi trong sơn động, hắn ở bên ngoài trông coi. Lúc này hắn đã khôi phục Thánh Nhân tiểu vị cảnh thực lực, không cần phải chịu đói và mệt mỏi nữa, lạnh nhạt tự nhiên.
Sau khi khôi phục Thánh Nhân thực lực, ngũ quan cảm giác của Mục Vân cũng trở nên nhạy bén vô cùng. Hắn lập tức cảm giác được một đạo khí tức quen thuộc đang đến gần.
Trong bóng tối, chỉ thấy một bóng người xuất hiện. Người này trên sống lưng mọc ra một đôi cánh màu bạc trắng, chính là Vũ Vô Đạo.
“Vũ Vô Đạo, là ngươi!”
Mục Vân biến sắc, không ngờ lại đụng phải Vũ Vô Đạo ở nơi này.
“Ha ha, Mục Vân, ngươi quả nhiên ở nơi này.”
Vũ Vô Đạo mỉm cười, trong tay cầm theo một thanh kiếm.
Khí tức của hắn cũng khôi phục lại Thánh Nhân tiểu vị cảnh. Hắn trực tiếp bắt được khí tức của Mục Vân, rút kiếm truy sát tới.
Lúc này Vũ Vô Đạo không có nửa điểm suy đồi. Ánh mắt của hắn sắc bén vô cùng, khí tức của hắn cường hoành vô song, kiếm trong tay dưới ánh trăng lóe ra hồng mang yêu dị.
“Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ đâu, ngươi không phải cùng với bọn họ sao?”
Mục Vân một mặt ngưng trọng. Chỉ riêng một Vũ Vô Đạo, hắn cũng không e ngại. Đây nếu như Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ đều đến, kia liền phiền phức.
May mắn hắn không cảm thấy gì khí tức cường đại, người đến chỉ có một mình Vũ Vô Đạo mà thôi.
“Ha ha, tên Tinh Linh Ám Dạ kia, còn tên gia hỏa của tử linh công hội, ta đã giết chết bọn hắn toàn bộ.” Vũ Vô Đạo thản nhiên nói.
“Cái gì!”
Mục Vân sắc mặt đột biến, nói: “Không có khả năng, ngươi làm sao có thể giết chết bọn hắn?”
“Vận khí ta tốt, ta lấy được một thanh bảo kiếm. Đây là thập đại danh kiếm, xếp hạng thứ bảy Bạo Liệt Kiếm. Tê Hà tiên tử thật đúng là hào phóng a, lại đem loại danh kiếm này cũng đặt trong bảo rương, bị ta lấy được.”
Vũ Vô Đạo một mặt mỉm cười: “Bạo Liệt Kiếm trong tay ta, ta muốn giết Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ, dễ như trở bàn tay. Hai tên khốn kiếp này khắp nơi làm nhục ta. Ta Vũ Vô Đạo là người thế nào, thiên phú đại nghịch mệnh cách, là người khai sáng lấy sát chứng đạo. Bọn hắn dám can đảm làm nhục ta, ta chắc chắn trả lại gấp trăm lần! Thi thể của bọn hắn đều bị ta chém thành muôn mảnh, chết đến mức không thể chết thêm!”
Mục Vân nhìn xem thần sắc của Vũ Vô Đạo, không giống nói láo. Chẳng lẽ nói Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ thật bị hắn giết chết rồi?
Vũ Vô Đạo hăng hái, so với dáng vẻ u sầu trước đó, quả thực là tưởng như hai người.
Hắn nắm chặt Bạo Liệt Kiếm, trong ánh mắt có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Bạo Liệt Kiếm này, thập đại danh kiếm xếp hạng thứ bảy, bổ sung hiệu quả bạo kích. Mỗi nhất kiếm vung ra, đều tuyệt đối là bạo kích.
Cái gọi là bạo kích, là một loại hiệu quả tổn thương đặc biệt. Sát thương do bạo kích gây ra là hai lần tổn thương nguyên thủy.
Nói cách khác, Vũ Vô Đạo mỗi nhất kiếm vung ra, đều có thể gây ra hai lần tổn thương.
“Ngươi mặc dù cũng khôi phục Thánh Nhân thực lực, nhưng binh khí của ta lợi hại hơn ngươi quá nhiều. Ngươi tuyệt đối không phải địch thủ của ta.”
Vũ Vô Đạo một mặt khinh thường. Bạo Liệt Kiếm của hắn, kiếm kiếm bạo kích. Sức sát thương binh khí của hắn gấp đôi Mục Vân. Nếu đánh lên, hắn gần như chắc chắn thắng.
“Nể tình chúng ta đã từng là minh hữu, ngươi tự sát đi, ta cho ngươi giữ một đầu toàn thây.”
Vũ Vô Đạo cầm theo Bạo Liệt Kiếm, kiếm mang màu đỏ yêu dị dưới ánh trăng lấp lánh.
“Ha ha, ngươi muốn chiến thì chiến, lẽ nào ta Mục Vân sẽ còn sợ hãi?”
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tế ra xanh biếc ấn tỉ. Khí tức quán chú vào ấn tỉ, ấn tỉ bộc phát ra lục quang chói mắt, hóa thành hình dáng khổng lồ, bay ngang tập mà ra, hung hăng trấn áp xuống phía Vũ Vô Đạo.
Vũ Vô Đạo múa lên Bạo Liệt Kiếm, nhất kiếm hung hăng bổ ra, phịch một tiếng, lại trực tiếp chém xanh biếc ấn tỉ của Mục Vân thành hai khúc.
Toàn bộ khối ấn tỉ phát ra một tiếng nghẹn ngào, rơi xuống đất, biến thành phế phẩm.
“Ha ha ha, Bạo Liệt Kiếm của ta, kiếm kiếm đều là bạo kích. Binh khí pháp bảo của ngươi trước mặt ta chính là sắt vụn, không cần giãy dụa nữa, chịu chết đi!”
Vũ Vô Đạo cười ha hả, cầm kiếm vung trảm mà ra, một đao chém về phía đầu Mục Vân.
Bạo Liệt Kiếm của hắn, không hổ là thập đại danh kiếm. Mỗi nhất kiếm giết ra đều có thể gây ra hai lần tổn thương, kiếm kiếm đều là bạo kích, phi thường lợi hại.
Ánh mắt của Vũ Vô Đạo âm lãnh. Chỉ cần Mục Vân bị hắn nhất kiếm đánh trúng, chắc chắn chết không nghi ngờ.
“Sa mạc thế giới, mở!”
Mục Vân không chút hoang mang, trực tiếp tế ra trang sách sa mạc. Một cỗ khí tức mênh mông cấp tốc trải tràn ra đi, toàn bộ đại địa hóa thành sa mạc thế giới.
Hoàng sa càn quét.
Cuồng phong loạn vũ.
Màn trời bão cát che kín trời trăng.
“Đây là cái gì?”
Vũ Vô Đạo quá sợ hãi, ngạc nhiên nhìn qua thế giới cát vàng xung quanh. Trong ánh mắt tràn ngập thần sắc khó có thể tin: “Đây là Địa Nguyên Thư sa mạc của cửa thứ hai, làm sao lại rơi vào trong tay ngươi?”
“Sa mạc đại táng, giết!”
Mục Vân bàn tay vung lên, toàn bộ sa mạc đại địa phảng phất như thủy triều chuyển động, hình thành một trận bão cát, hung hăng càn quét về phía Vũ Vô Đạo.
Bão cát cuồng loạn hùng vĩ giống như một trận tang lễ long trọng, muốn trực tiếp chôn vùi Vũ Vô Đạo.
Khí tức của Địa Nguyên Thư Mục Vân thực sự quá quen thuộc. Trang sách sa mạc này hắn mặc dù vừa mới lấy được, nhưng khi thi triển ra thì nước chảy mây trôi. Các diệu dụng của sa mạc thế giới hắn đều phi thường thuần thục.
“Không được!”
Thần sắc của Vũ Vô Đạo hoảng hốt. Bạo Liệt Kiếm của hắn dù lợi hại đến đâu cũng không diệt được màn trời bão cát này. Nếu bị bão cát nghiền ép lên đến, hậu quả khó lường.
Sưu…
Trong lúc nguy cấp, Vũ Vô Đạo mở cánh, phóng lên trời, xông ra từ màn trời bão cát. Người hiện lên trên bầu trời, dưới ánh trăng chiếu rọi, toàn bộ thân ảnh lộ ra rất chói mắt.
“Đáng chết, không ngờ ngươi lại có Địa Nguyên Thư!”
Vũ Vô Đạo cắn răng. Lúc đầu tưởng rằng có thể nhất kiếm chém giết Mục Vân, đây không ngờ Mục Vân trong tay lại có một tờ Địa Nguyên Thư.
“Dù thế nào, chỉ cần giết ngươi, Địa Nguyên Thư dù lợi hại đến đâu, ta cũng không cần sợ hãi.”
Vũ Vô Đạo lấy lại bình tĩnh, lăng không cầm kiếm Bạo Sát xuống tới. Cánh của hắn có ưu thế phi hành, không cần sợ hãi sa mạc tấn công. Trực tiếp lăng không nhất kiếm, thẳng trảm đầu lâu Mục Vân. Kiếm khí thao thiên, chấn nhiếp thiên địa, cường hoành vô song.
“Sa mạc thác trời, giết!”
Mục Vân vung tay lên, hoàng sa đại địa càn quét bay lên. Trên bầu trời tràn ngập từng hạt cát, sau đó màn trời hoàng sa hóa thành một đầu thác nước, từ phía chân trời bạo rơi xuống.
“Không có khả năng, thủ pháp của ngươi làm sao lại thuần thục như vậy?”
Vũ Vô Đạo quay đầu nhìn thấy sa mạc thác nước từ trên trời giáng xuống, chỉ sợ đến sắc mặt trắng bệch. Thủ pháp Mục Vân thi triển Địa Nguyên Thư quả nhiên thuần thục như vậy, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Một màn này thực sự quá hùng vĩ. Dưới bầu trời đêm ánh trăng, sa mạc hóa thành thác nước, lăng không xung phong xuống tới, rung động ầm ầm, kinh thiên động địa, khiến người xem thất sắc.
Vũ Vô Đạo chật vật không chịu nổi, huy động cánh né tránh xung kích của sa mạc thác nước, sau đó hắn bay về phía truyền tống trận bên cạnh.
Hắn đã mất đi đấu chí, không muốn tiếp tục đánh xuống, nếu không chắc chắn chết không nghi ngờ. Hắn chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn. Chỉ cần đi ra ngoài, hắn ít nhất cũng lấy được Bạo Liệt Kiếm. Lần tranh đấu này cũng có chút thu hoạch, không tính thua thiệt.