» Chương 1252: Bạch Hạo phục sinh!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 28, 2025
Chương 1252: Bạch Hạo phục sinh!
Mang theo phấn chấn cùng chờ mong, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, từ từ đưa Tam Thập Sắc Hỏa trong tay, dần dần lại gần ấn ký trên mu bàn tay mình. Bạch Hạo hồn trong ấn ký kia, dường như cũng cảm nhận được hỏa diễm tiếp cận, tản ra ba động chưa từng có.
“Hạo nhi…” Bạch Tiểu Thuần khẽ thì thào, đem đoàn Tam Thập Sắc Hỏa hao phí rất nhiều năm tháng của hắn, càng là vô tận hồn hải mới hình thành kia, từ từ dung hợp cùng ấn ký trên mu bàn tay mình!
Ngay khoảnh khắc dung hợp này, ấn ký Bạch Hạo trên mu bàn tay Bạch Tiểu Thuần, lập tức bộc phát ra ánh sáng chói lọi. Năm đó Bạch Hạo tử vong, là lấy hồn của mình luyện chế ra Nhị Thập Nhị Sắc Hỏa, vào lúc Bạch Tiểu Thuần gặp nguy hiểm, đã cứu hắn!
Mà bây giờ, Bạch Tiểu Thuần đã bỏ ra cái giá cực lớn, ngưng tụ Tam Thập Sắc Hỏa, muốn đem Bạch Hạo từ trong ấn ký kia, một lần nữa phục sinh!!
Theo ấn ký Bạch Hạo càng phát sáng tỏ, lòng Bạch Tiểu Thuần cũng vô cùng căng thẳng. Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm, không biết trôi qua bao lâu, ấn ký trên mu bàn tay hắn lại từ từ nhích ra ngoài. Trong tiếng thở hổn hển của Bạch Tiểu Thuần, đoàn ấn ký này lơ lửng trước mặt hắn, dần dần, lại có ba động hồn ẩn ẩn khuếch tán ra từ bên trong.
Hồn khí tức này càng ngày càng đậm, đến cuối cùng, lại lấy ấn ký kia làm trung tâm, phác họa ra một hình dáng hồn ảnh. Hình dáng này Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn, liền lập tức nhận ra, chính là Bạch Hạo!!
“Hạo nhi…” Bạch Tiểu Thuần kích động khẽ gọi. Theo tiếng gọi của hắn, mí mắt Bạch Hạo hồn hơi nhúc nhích, từ từ mở ra lúc, trước hết lộ ra là mờ mịt. Khi hắn nhìn rõ Bạch Tiểu Thuần trước mắt, thân thể Bạch Hạo run lên bần bật.
“Sư tôn!”
Nghe được hai chữ sư tôn, Bạch Tiểu Thuần thoải mái cười to. Tiếng sư tôn này, hắn đã chờ quá nhiều năm, lần gặp lại này, hắn cũng mong đợi quá nhiều năm. Giờ khắc này trong tiếng cười kia, ký ức Bạch Hạo hơi hỗn loạn, nhưng khi nhìn thấy sư tôn, lòng hắn bình tĩnh trở lại, như năm đó, trong thế giới của hắn, sư tôn là thân nhân duy nhất.
Có sư tôn ở bên cạnh, thì mọi chuyện đều yên ổn. Từ từ, Bạch Hạo cũng cười rạng rỡ, quỳ xuống lạy Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng dập đầu ba cái.
“Sư tôn, đã lâu không gặp…”
Tiếng cười hóa thành ấm áp, vui sướng trở thành tình thân. Trên bảo phiến này, hai thầy trò Bạch Tiểu Thuần và Bạch Hạo như có những câu chuyện không bao giờ hết. Trong lời nói của Bạch Tiểu Thuần mang theo khoác lác, Bạch Hạo dần dần biết mọi chuyện xảy ra sau khi mình vẫn lạc, biết Khôi Hoàng triều sụp đổ, biết sự tồn tại của Vĩnh Hằng Tiên Vực, biết sư tôn mình ở thế giới xa lạ, làm sao một đường huy hoàng, cũng biết Vĩnh Hằng Tiên Vực bây giờ, ba nước đỉnh lập!
“Còn nữa, hiện tại sư tôn lão nhân gia của ngươi, đã là Thái Cổ, biết Thái Cổ không, toàn bộ Vĩnh Hằng Tiên Vực, chỉ có ba vị!”
“Hơn nữa ta còn không phải Thái Cổ bình thường, nghiền ép Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, dễ như trở bàn tay.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đắc ý khoe khoang. Một bên Bạch Hạo trừng mắt nhìn, hắn đi theo Bạch Tiểu Thuần rất lâu, đương nhiên biết sư tôn mình giờ phút này cần gì, thế là vội vàng trong mắt lộ ra ý sùng bái, rất nhanh mở miệng.
“Sư tôn luôn luôn vô địch thiên hạ, vô luận ở bất kỳ địa phương nào, đều có thể phong sinh thủy khởi, điểm này đệ tử cảm thấy không bằng, về sau còn phải học tập nhiều hơn từ sư tôn mới đúng.”
Nhìn thấy ánh mắt Bạch Hạo, nghe được lời nói trong sự nghiêm túc kia mang theo ton hót của Bạch Hạo, Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, chỉ vào Bạch Hạo, muốn mình nghiêm túc một chút, nhưng lại rất khó làm được.
“Hạo nhi à, vi sư thưởng thức nhất, chính là điểm này của ngươi, ngươi xưa nay không nói dối, không tệ không tệ.”
Nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần, Bạch Hạo cũng cười lên. Trong nhận thức của hắn, chỉ cần sư tôn vui vẻ, mình liền vui vẻ, nhất là nghĩ đến sư tôn vì cứu mình đã bỏ ra, lòng Bạch Hạo rất ấm áp.
Bạch Tiểu Thuần khoát tay, đang muốn tiếp tục làm trước mặt đệ tử mình, khoác lác một chút chuyện khác, nhưng ngay lúc này, trong mặt quạt bảo phiến, tháp cao nơi Sinh Tử Đạo Nguyên bên cạnh sông kia, đột nhiên chấn động một cái, tràn ra hai luồng sáng đen trắng.
Ánh sáng này xuất hiện khiến Bạch Tiểu Thuần sững sờ, theo sau, thì là tiếng la thất thanh của tiểu khí linh.
“Sinh Tử Đạo Nguyên đang bị hấp thu, trời ạ, cái này… Cái này làm sao có thể!” Tiểu khí linh trước đó đều là khinh bỉ nhìn xem Bạch Tiểu Thuần khoác lác, giờ phút này trong tiếng kinh hô, thân thể nó lập tức bay lên, thẳng đến tháp cao Đạo Nguyên. Bạch Tiểu Thuần cũng tâm thần chấn động, lập tức đi tới, còn Bạch Hạo thấy sư tôn biến sắc, cũng lập tức nghiêm nghị đi theo phía sau.
Bước vào mặt quạt một cái chớp mắt, thần thức Bạch Tiểu Thuần đã tản ra, trực tiếp dung nhập tháp cao, vừa nhìn đã thấy thi thể Tống Khuyết giờ phút này thế mà lơ lửng trên Sinh Tử Đạo Nguyên!
Sinh Tử Đạo Nguyên kia hóa thành hai luồng sương mù đen trắng, thế mà vây quanh thi thể Tống Khuyết bốn phía, thậm chí nhìn kỹ, lại có từng tia đang chậm rãi chui vào thể nội Tống Khuyết!!
“Cái này… Cái này… Gã này thế mà thật sự thành công? Không thể nào, không có đạo lý gì cả…” Tiểu khí linh cũng chú ý tới tất cả chuyện này, cả người đều choáng váng, sau khi nói xong câu đó, hắn lập tức hít sâu một hơi, vội vàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, phát hiện Bạch Tiểu Thuần đều bị Tống Khuyết hấp dẫn sự chú ý, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là trước đó tiểu khí linh nói với Bạch Tiểu Thuần, khả năng thành công của hắn còn nhỏ hơn rất nhiều so với những gì hắn nói, dù sao đây chỉ là một ý tưởng ban đầu của Đạo Trần Tiên Tôn, nhưng hôm nay tất cả cho thấy, ý tưởng này, dường như rất chính xác!
“Tống Khuyết…” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, mặc dù giờ khắc này Tống Khuyết, trên người hắn vẫn tràn đầy khí tức tử vong, nhưng lại cùng lúc trước xuất hiện một chút biến hóa rất nhỏ, dường như tử vong đến cuối cùng, xuất hiện một chút nghịch chuyển!
Mà rõ ràng, Tống Khuyết đang cùng Sinh Tử Đạo Nguyên dung hợp, một khi cuối cùng thành công, khả năng Tống Khuyết phục sinh cực lớn, thậm chí tu vi cũng sẽ vì vậy khác biệt. Về phần có thể đạt đến trình độ nào, Bạch Tiểu Thuần không dễ phán đoán, có thể tiểu khí linh giờ phút này mặc dù tâm thần chấn động, nhưng cũng tiếp nhận sự thật này, nhìn ra ý nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, vội vàng mở miệng.
“Chủ tử, đạo hữu của ngài này một khi thành công dung hợp Đạo Nguyên, sau khi tỉnh lại vì không được thế giới công nhận, cho nên sẽ không trở thành Chúa Tể, có thể coi là không phải Chúa Tể chân chính, cũng tất nhiên là cảnh giới Chuẩn Tể gần với Chúa Tể!”
“Chỉ có điều sự dung hợp này cần thời gian, có lẽ rất nhanh, cũng có lẽ rất chậm, tất cả đều phải xem tạo hóa của hắn, dù sao trước đó, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.” Tiểu khí linh lần nữa hít sâu một hơi, nhìn về phía Tống Khuyết lúc, trong lòng cũng có phức tạp. Sinh Tử Đạo Nguyên, đó là đạo của Đạo Trần Tiên Tôn, một khi Tống Khuyết thành công, theo một ý nghĩa nào đó hắn mới xem như người truyền thừa chân chính đạo thống của Đạo Trần Tiên Tôn.
Nghe được tiểu khí linh nói, vừa cẩn thận kiểm tra một hồi tình huống của Tống Khuyết, lòng Bạch Tiểu Thuần tràn đầy vui sướng. Nếu nói Bạch Hạo đã cứu mạng hắn, thì Tống Khuyết chính là cứu mạng đạo lữ cùng con cháu Bạch Tiểu Thuần. Ân đức như vậy, Bạch Tiểu Thuần không thể quên.
Trong mắt hắn mang theo chúc phúc, thở dài một hơi, hướng về Tống Khuyết ôm quyền bái một cái, lúc này mới rời đi.
Gần như lúc Bạch Tiểu Thuần song hỷ lâm môn đồng thời, trên Vĩnh Hằng Tiên Vực, theo hơn một trăm viên đá vẫn lạc kia rơi xuống, cường giả tam đại hoàng triều đều khuếch tán ra, tiến hành thu thập và diệt sát.
Quá trình này không hề thuận lợi, những viên đá nhiễm khí tức Chúa Tể, sẽ hình thành một vùng bị ăn mòn, cho dù phát hiện rất nhanh, cũng sẽ gây ra một chút ảnh hưởng. Hơn nữa một số viên đá chỉ có Thiên Tôn mới có thể tìm thấy, điều này khiến cho tốc độ chậm đi không ít.
Bây giờ một tháng đã trôi qua, mặc dù cũng có rất nhiều viên đá được phát hiện và thu thập, nhưng những viên đá tìm được phần lớn là đá bình thường, bên trong dường như không tồn tại phân thân Huyết Nhục Chúa Tể. Trong số đó có đá có huyết nhục, cho đến nay, chỉ có Thánh Hoàng triều xuất hiện một khối, còn lại đều chưa phát hiện.
Giờ khắc này tại khu vực biên giới Khôi Hoàng triều giáp Tà Hoàng triều, Cự Quỷ Vương đang triển khai tốc độ tối đa gào thét mà qua. Là Thiên Tôn, trong một tháng này, hắn đã đi bảy khu vực viên đá vẫn lạc rơi xuống, lần lượt trấn áp thu thập xong, hắn giờ phút này muốn đi, là một nơi viên đá vẫn lạc nữa do Bán Thần dưới trướng phát hiện.
May mắn ở đó khá hoang vu, bốn phía không có người, cho nên dù bị ăn mòn, cũng ảnh hưởng không lớn lắm, nhất là tu vi Thiên Tôn của Cự Quỷ Vương, đủ sức san bằng tất cả bị ăn mòn. Giờ phút này trong tiếng gào thét, khoảng cách nơi viên đá ở, càng ngày càng gần.
“Tìm xong khối này, liền có thể trở về thành. Vĩnh Hằng Tiên Vực này à, tương lai sợ là đầy khó khăn trắc trở.” Cự Quỷ Vương khẽ thở dài, đối với tương lai, rất lo lắng.