» Chương 935: Thần Sát
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025
**Chương 935: Thần Sát**
Vào khoảnh khắc này, thương khung, theo Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trực tiếp hóa thành sắc huyết, đầm lầy bát phương cũng nổi lên ba động, đại địa tựa hồ chập trùng… Đó là bởi vì vô số tồn tại ẩn mình trong đầm lầy, giờ khắc này, cảm nhận được huyết khí của Bạch Tiểu Thuần, phát ra run rẩy bản năng, từ đó gây ra ba động!
Về phần Vân Lôi Tử, giờ phút này, tim hắn đập với tốc độ chưa từng có, hô hấp đột nhiên dồn dập, sắc mặt kịch liệt biến hóa, trong đầu hắn vù vù không ngừng, sợ hãi của hắn càng đến cực hạn.
“Đáng chết, Bạch Tiểu Thuần này sao có thể cường hãn như vậy!!”
“Hắn chỉ là Thiên Nhân sơ kỳ thôi!!” Vân Lôi Tử gào thét trong đáy lòng, càng hối hận vô cùng. Hắn cảm thấy trước đó mình có chút khinh thường, tại sao lại đi chọc giận Bạch Tiểu Thuần, nhất là lại có thể cười ngây thơ, khi có thể đào tẩu lại không chạy đi, lại nghĩ đến dụ dỗ đối phương tiến đến.
Tất cả điều này khiến hắn hận không thể hung hăng tát mình vài cái. Dưới mắt, tâm thần run rẩy, cơ hồ dùng ra tốc độ nhanh nhất của mình, trong oanh minh, mắt thấy khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần kéo ra càng ngày càng xa.
Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngòm tà dị kia lóe lên một vòng huyết quang. Chỉ là huyết quang này, vì huyết vụ quanh hắn, người ngoài căn bản nhìn không rõ.
Trong miệng hắn, giờ phút này truyền ra âm thanh tựa như không thuộc về hắn…
“Thần, Sát!”
Hai chữ, khi Bạch Tiểu Thuần thì thào nói ra, thân thể hắn liền “oanh” một tiếng, cả người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ. Chỉ có thể nhìn thấy một đạo tơ máu, với tốc độ không thể nào hình dung, xuyên qua hư vô đồng thời, tựa hồ cũng có thể xuyên qua tuế nguyệt!
Siêu việt thuấn di, siêu việt na di, siêu việt tất cả tốc độ giữa trời đất. Chỉ trong chớp mắt, liền trực tiếp đuổi kịp Vân Lôi Tử. Tốc độ này quá nhanh, đến mức Vân Lôi Tử căn bản không kịp phản ứng. Khi hắn tỉnh ngộ, huyết vụ bên ngoài thân thể Bạch Tiểu Thuần, dưới tốc độ khủng khiếp này, đã trực tiếp lại đụng phải Vân Lôi Tử.
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ miệng Vân Lôi Tử truyền ra, thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy, có thể nhìn thấy rõ ràng khô héo xuống tới. Sợ hãi trong đáy lòng hắn, vào khoảnh khắc này, đã vô pháp hình dung.
“Đây… Đây là tốc độ gì!!”
“Hắn… Hắn đang hấp thu sinh cơ của ta!!” Vân Lôi Tử trong tiếng kêu thảm thống khổ, toàn thân ngũ thải quang mang liều mạng bộc phát, muốn chống cự, nhưng lại căn bản không cách nào đối kháng pháp Thần Sát của Bạch Tiểu Thuần.
Trong oanh minh, thân thể Vân Lôi Tử đã da bọc xương, sắc mặt hắn tái nhợt, nguy cơ tử vong mãnh liệt đến cực hạn, thậm chí sinh mạng chi hỏa của hắn đều đang cấp tốc dập tắt.
Tất cả điều này quá nhanh, chỉ là va chạm, chỉ là một lần hấp thu, đã kinh người như vậy. Điều này khiến Vân Lôi Tử trong run rẩy, phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng.
“Không!!”
Hối hận trong lòng Vân Lôi Tử đã không cách nào hình dung. Nhưng lại đúng lúc hắn cho rằng mình tai kiếp khó thoát, chợt phát hiện, Bạch Tiểu Thuần đang bao phủ trong huyết vụ bên cạnh mình, tựa hồ có chút không thích hợp. Mắt hắn lại không có thần thái, tựa như cả người đã mất đi thần trí.
Thân thể Vân Lôi Tử chấn động, trong tuyệt vọng tựa như bắt được hy vọng. Hắn thở dốc thô trọng, giờ phút này không kịp nghĩ nhiều, thân thể “bịch” một tiếng, cũng không biết triển khai thần thông gì, trong nháy mắt lần nữa bành trướng, ngũ thải quang mang lần nữa lóe lên, hắn hung hăng cắn răng, thẳng đến đầm lầy phía dưới mà đi!
Trong chốc lát, hắn liền trực tiếp xông vào trong đầm lầy. Nhưng lại đúng lúc hắn tiến vào đầm lầy, Bạch Tiểu Thuần nơi này, đột nhiên cúi đầu, nhoáng lên dưới, tốc độ càng nhanh, gần như đồng thời… Đuổi theo Vân Lôi Tử, bước vào trong đầm lầy!
Toàn bộ đầm lầy chi địa, lập tức oanh minh chấn động, vô số con đỉa, chỉ trong chớp mắt liền chết đi trên diện rộng. Không phải là bị đánh chết, mà là dưới sự bao trùm của huyết vụ Bạch Tiểu Thuần, trong nháy tức bị hút đi tất cả sinh cơ.
Không chỉ là con đỉa, còn có những Ti Tuyến Tiểu Trùng kia, cùng tất cả tồn tại ẩn mình trong đầm lầy này. Chỉ cần bị Bạch Tiểu Thuần đụng phải, liền lập tức tử vong!
“Hắn quả nhiên không thích hợp, thuật pháp khủng bố như vậy, nhất định tồn tại khuyết điểm!!” Vân Lôi Tử như điên cuồng mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn. Hắn lập tức nhìn ra, Bạch Tiểu Thuần giống như không có thần trí, khi bước vào trong đầm lầy này, cũng không phải là truy kích mình, mà là khuếch tán tính, hấp thu lực sinh cơ của tất cả phạm vi xung quanh.
Điều này cho hắn cơ hội chạy trốn. Giờ phút này thừa dịp Bạch Tiểu Thuần hấp thu lúc, hắn liều mạng, không tiếc đại giá, trong đầm lầy này cấp tốc tiến lên. Hắn thấy, trong đầm lầy này mặc dù nguy hiểm, nhưng so với Bạch Tiểu Thuần, nơi đây thực sự quá an toàn.
Mà hắn giờ phút này rõ ràng nhìn ra Bạch Tiểu Thuần không thích hợp, nhưng lòng dạ lại không sinh nổi mảy may suy nghĩ muốn quay đầu đi hướng Bạch Tiểu Thuần xuất thủ. Thật sự là hắn bị thuật pháp của Bạch Tiểu Thuần làm cho sợ vỡ mật. Giờ phút này trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất… Trước khi chưa dung hợp với phân thân, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhất định phải trốn!!
Sau một nén hương, Vân Lôi Tử chật vật không chịu nổi từ đầm lầy đằng xa, vọt thẳng trời mà lên. Toàn thân hắn trên dưới có không ít con đỉa, lại có đại lượng Ti Tuyến Trùng. Giờ phút này căn bản không thèm để ý, sau khi xông ra, hắn thở hổn hển mấy ngụm đại khí, bộc phát tốc độ cao nhất, phi nhanh đi xa. Chờ đến chỗ rất xa, hắn mới dám đi thanh lý những con đỉa cùng Ti Tuyến Trùng trên thân thể kia, đồng thời quay đầu lại, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía đầm lầy.
“Bạch Tiểu Thuần này, chính là một con quái vật! Người này không chết, chung quy là kẻ địch lớn nhất của Bắc mạch ta trong tương lai!!” Vân Lôi Tử thở sâu, lần nữa cắn răng, đáy lòng cũng có chút ấm ức.
“Bất quá coi như hắn mạnh hơn, chỉ cần hắn không tới Thiên Nhân trung kỳ, như vậy ta cùng phân thân dung hợp… Cũng có thể đánh giết hắn!” Nghĩ tới đây, Vân Lôi Tử lập tức liên hệ phân thân của mình, lao vùn vụt đi xa.
Mà giờ khắc này trong đầm lầy, theo Bạch Tiểu Thuần tiến vào, một trận kịch biến như gió bão, từ nơi này điên cuồng lan tràn ra…
Trong đầm lầy, vô số con đỉa, từng con như phát cuồng, dùng khí lực lớn nhất cấp tốc tứ tán, tựa như đang tránh né, đang chạy trốn. Còn có vô số Ti Tuyến Trùng kia, đều là như vậy.
Ngay cả quá nhiều tồn tại cường hãn hơn chúng, như nhện, như cự nhân, tất cả tồn tại ẩn thân trong đầm lầy này, giờ phút này đều trong run rẩy, tựa như phát cuồng.
Trận gió lốc này quét ngang bát phương, nơi nào đi qua, tất cả tồn tại, đều trong chốc lát thân thể khô héo xuống tới, sinh cơ diệt tuyệt…
Một mực kéo dài khoảng hai nén hương thời gian…
Trong đầm lầy đột nhiên truyền ra một tiếng kinh thiên oanh minh, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, từ trong đó cấp tốc bay ra. Hắn giờ phút này trên thân đã không có huyết khí, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, có thể trong mắt lại không có cách nào tin cùng kinh hãi, thân thể đều khống chế không nổi run rẩy.
Bay ra sau, thần sắc hắn biến ảo, căn bản không hề suy nghĩ chuyện Vân Lôi Tử đào tẩu, mà là nhanh chóng tìm một nơi, lập tức ngồi xuống quan sát thể nội.
Sau một lúc lâu, khi Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt vẫn như cũ còn sót lại sự sợ hãi.
“Đáng chết, đây là có chuyện gì, pháp Thần Sát này, làm sao lại để cho ta đột nhiên không có ý thức… Tại sao có thể như vậy!!” Bạch Tiểu Thuần giờ phút này nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn bị dọa cho tâm đều rung động.
Hắn rất xác định, sau khi mình không có ý thức, không phải có ý thức khác điều khiển thân thể của mình, mà là thân thể của hắn, tựa hồ tách rời với ý thức của mình, hoàn toàn dựa vào bản năng đi hấp thu tất cả sinh cơ có thể nhìn thấy…
Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần căng thẳng sợ hãi.
“Không được, trước khi chưa làm rõ Thần Sát này vì sao lại thành dạng này, thần thông này không thể dùng a, quá nguy hiểm.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kinh hãi, loại cảm giác mình đột nhiên không cách nào điều khiển thân thể kia, đem hắn triệt để hù dọa.
Sau nửa ngày, thần sắc Bạch Tiểu Thuần có chút ngạc nhiên. Hắn phát hiện Bất Tử Huyết trong cơ thể mình, vốn dĩ bóp nát một giọt, nhưng hôm nay lại khôi phục lại!
Có thể tưởng tượng, hắn dưới đầm lầy kia hai nén hương thời gian, không biết hấp thu bao nhiêu sinh cơ trở về…
“Thần thông tốt như vậy, nếu như có thể điều khiển, thì tốt biết bao nhiêu a.” Bạch Tiểu Thuần có chút xoắn xuýt, cúi đầu nhìn về phía đầm lầy phía dưới. Trong thần trí của hắn, trong đầm lầy bốn phía này, đã không còn mảy may sinh cơ ba động…
Thậm chí hắn đi rất xa, cũng đều kinh hãi phát hiện, trong đầm lầy… Vẫn không có sinh cơ ba động.
“Ta… Ta hút bao nhiêu?” Bạch Tiểu Thuần lần nữa chấn kinh, mắt đảo quanh sau, hắn bỗng nhiên có chút hưng phấn.
“Ha ha, không ngờ ta lợi hại như vậy, Thần Sát kia mặc dù khiến ta mất đi ý thức, thế nhưng đồng dạng có không ít kỳ hiệu a.” Bạch Tiểu Thuần trong hưng phấn, lại có chút tiếc nuối cùng xoắn xuýt. Lại đi một đoạn, cuối cùng trong đầm lầy này, lại xuất hiện sinh cơ ba động. Nhưng lại quỷ dị, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần khẽ dựa gần, mặc kệ trong đầm lầy ẩn chứa cái gì, đều lập tức biến mất, tựa như triệt để sợ hắn, điên cuồng bỏ chạy tránh đi.
Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần càng chấn phấn. Hắn lập tức vỗ túi trữ vật, thả Trương Đại Bàn ra, sau đó ấn trán Trương Đại Bàn. Rất nhanh, Trương Đại Bàn liền mở mắt ra, mơ hồ nhìn xem bốn phía. Cho đến khi thấy được Bạch Tiểu Thuần, hắn sửng sốt một chút, thân thể lập tức nhảy dựng lên, vừa muốn mở miệng, có thể Bạch Tiểu Thuần đã chắp tay sau lưng, giơ cằm, truyền ra một câu.
“Đại sư huynh, bởi vì huynh bị đầm lầy này đánh lén, cho nên tiểu đệ ta trong cơn giận dữ, khiến toàn bộ sinh linh trong đầm lầy này đều nói lời xin lỗi. Từ giờ trở đi, bọn chúng nhìn thấy chúng ta, liền sẽ lập tức tránh đi, không tin huynh có thể thử một chút!”