» Chương 902: Không phải lão phu! Không phải! ! !

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

Chương 902: Không phải lão phu! Không phải! ! !

“Ta khinh người quá đáng? Trần Hạ Thiên, ngươi quá phận!” Bạch Tiểu Thuần cũng không nhường, hắn đuổi kịp Trần Hạ Thiên trong tiếng hô, lại lần nữa xuất thủ. Hai người không ngừng va chạm trên cầu vồng màu lam này, tiếng oanh minh vang vọng khắp nơi.

Cú sốc mà họ tạo ra lan rộng, khiến các tộc nhân Trần gia kinh hãi không thôi. Các tu sĩ trên những cầu vồng khác cũng không ngừng hít khí.

Thậm chí, bốn vị Thiên Nhân khác trên cầu vồng màu lam này cũng nhanh chóng tản ra thần thức, khóa chặt chiến trường, luôn chú ý. Trong số đó, vị Thiên Nhân lão tổ Thiết Huyết đường kia trầm ngâm một lát rồi không xuất hiện, dù sao Lý Hiển Đạo và Bạch Trấn Thiên cũng không lộ diện.

Trên thực tế, lúc này Lý Hiển Đạo và Bạch Trấn Thiên đều trợn tròn mắt, nhìn Trần Hạ Thiên ngày càng ở vào thế hạ phong trong lúc giao thủ với Bạch Tiểu Thuần. Cả hai đều chần chờ một chút, nhưng lại không thò đầu ra. Quả thực, trận chiến ở Nghịch Hà tông kia đã giúp Bạch Tiểu Thuần tạo dựng uy danh, khiến cả hai đều kiêng kỵ trong lòng.

“Việc này không liên quan gì đến chúng ta…”

“Trần đạo hữu cũng thật là, Bạch Tiểu Thuần kia bây giờ đang lúc ngọn gió chính thịnh, làm gì còn muốn đi trêu chọc hắn?”

“Không có cách, nếu hắn đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, vậy chính hắn tự hóa giải tốt.” Bạch Trấn Thiên và Lý Hiển Đạo truyền âm câu thông sau đó, đều cảm thấy Trần Hạ Thiên thực sự không khôn ngoan.

Trong sự chú ý của đám đông này, Trần Hạ Thiên thực sự muốn phát điên. Nếu biết nguyên nhân của trận đấu pháp chém giết này thì cũng thôi đi, nhưng đằng này, cho đến bây giờ, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng đều mở miệng hỏi, nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đó lại tỏ vẻ ngươi biết rõ rồi, miệng lúc nào cũng nói chuyện thất đức, khiến nội tâm Trần Hạ Thiên vô cùng uất ức.

Thấy Bạch Tiểu Thuần khí thế hùng hổ, chớp mắt lại lần nữa đánh tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn răng một cái, trong khi lui lại nhanh chóng mở miệng.

“Bạch Tiểu Thuần, có phải là tộc nhân của ta trêu chọc ngươi? Nếu như là mà nói, việc này cùng lão phu không liên quan!!”

“Cẩu thí tộc nhân trêu chọc ta, chính là ngươi, Trần Hạ Thiên, cho tới bây giờ ngươi còn giả bộ hồ đồ à, ngươi khi dễ ta Bạch Tiểu Thuần là hài đồng ba tuổi không phải!!” Bạch Tiểu Thuần vẫn gầm thét, lại một lần nữa xông ra.

Trần Hạ Thiên thiếu chút nữa gào lên, hắn cảm thấy mình thực sự không cách nào giao tiếp với Bạch Tiểu Thuần. Hắn càng vắt óc suy nghĩ, cũng đều không nghĩ ra mình mấy ngày nay lại chọc phải cái tên điên này như thế nào.

Giờ phút này thấy đối phương lại vọt tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn răng hàm, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại chỉ có thể lui lại. Chiến lực của Bạch Tiểu Thuần quá mạnh, da dày thịt béo đồng thời, khiến Trần Hạ Thiên cực kỳ đau đầu.

Ngay khi Trần Hạ Thiên đang lui về phía sau, từ xa có tiếng nói lo lắng, nhanh chóng truyền đến.

“Tiểu Thuần dừng tay!!”

Chân trời xa xa, có hai đạo cầu vồng nhanh chóng bay tới, bên trong là một nam một nữ, chính là Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San.

Trần Nguyệt San mặt đầy lo lắng, Triệu Thiên Kiêu cũng mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ. Hai người họ nghe nói Bạch Tiểu Thuần đi tìm Trần Hạ Thiên sau đó, liền lập tức chạy đến. Thực sự không có cách nào không đến, một mặt Bạch Tiểu Thuần là bằng hữu của hắn, một mặt khác Trần Hạ Thiên là sư phụ và nhạc phụ của hắn…

Nếu là những người khác tới, Bạch Tiểu Thuần có thể không để ý tới. Nhưng Triệu Thiên Kiêu và Bạch Tiểu Thuần ở giữa, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng lại cùng hoạn nạn, lại Triệu Thiên Kiêu những năm này đối với Nghịch Hà tông có rất nhiều chiếu cố. Trước đó càng là vì chuyện của Bạch Tiểu Thuần, không tiếc cùng Trần Hạ Thiên giằng co.

Tình nghĩa này, Bạch Tiểu Thuần sớm đã ghi tạc đáy lòng. Giờ phút này nghe vậy, thân ảnh vốn đang xông về phía Trần Hạ Thiên của hắn dừng lại, lui về phía sau mấy bước, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang nhanh chóng bay tới.

Trần Hạ Thiên ở đó cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể biểu hiện trên mặt nhưng vẫn sắc mặt âm trầm biến thành màu đen, đứng ở đó, lạnh lùng nhìn xem Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần, ngươi…” Triệu Thiên Kiêu thấy Bạch Tiểu Thuần dừng lại, tăng tốc đến gần, trực tiếp đứng giữa Bạch Tiểu Thuần và Trần Hạ Thiên. Thần sắc mang theo lo lắng cùng bất đắc dĩ, nhanh chóng ngăn cản.

“Đại sư huynh, sư phụ ngươi quá phận, ta hôm nay đến không liên quan gì đến Nghịch Hà tông, thực sự là sư phụ ngươi làm chuyện thất đức, khinh người quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, nhanh chóng mở miệng nói trước một câu.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc lão phu đã làm gì ngươi!” Trần Hạ Thiên nghe câu nói này, hận không thể cắn nát răng, hướng về Bạch Tiểu Thuần quát khẽ đứng lên.

“Còn muốn cho ta nói rõ ràng? Chuyện chính ngươi làm, ngươi không biết! Không có việc gì, ta đánh cho ngươi nhớ tới mới thôi!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, khí thế cũng mạnh lên, làm bộ liền muốn đi thẳng về phía trước. Ở giữa Triệu Thiên Kiêu thấy hai người hình như lại sắp đánh nhau, rất là đau đầu, nhanh chóng lại lần nữa ngăn cản.

“Tiểu Thuần!!” Triệu Thiên Kiêu vội vàng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Thiên Kiêu, lúc này mới hít sâu, dừng bước.

“Đại sư huynh, việc này không có quan hệ gì với ngươi, thực sự là sư tôn ngươi quá phận. Trương Đại Bàn ngươi biết không, còn có Hứa Bảo Tài, bọn hắn đã là hảo hữu của ta, lại là đồng môn của ta, nhưng lại bị sư phụ ngươi bắt đi. Ta đến đòi người, hắn thế mà còn giả bộ hồ đồ!” Bạch Tiểu Thuần cả giận nói.

Triệu Thiên Kiêu sững sờ. Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, hắn nghe nói qua, cũng thực sự rất lâu không gặp. Nghe ý tứ của Bạch Tiểu Thuần, lại là sư tôn của mình bắt đi, cái này khiến Triệu Thiên Kiêu trong chần chờ, quay đầu nhìn về phía Trần Hạ Thiên.

Trần Hạ Thiên cũng sửng sốt. Lúc trước hắn suy nghĩ thật lâu, cũng đều không nghĩ ra là chuyện gì. Dưới mắt nghe được Bạch Tiểu Thuần nói như vậy, càng là có chút mờ mịt, hắn ngay cả tên Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều cảm thấy lạ lẫm.

“Không phải lão phu làm, hai người kia lão phu cũng không quen biết, Bạch Tiểu Thuần, ngươi tìm nhầm người!” Trần Hạ Thiên chỉ có thể cố nén tức giận, từng chữ từng chữ mở miệng. Thực sự là hắn cũng cảm thấy không hiểu thấu, đáy lòng uất ức, có thể thực sự không muốn trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, thế là lại bổ sung một câu.

“Việc này, không phải lão phu cách làm!”

“Không phải ngươi làm, còn có thể là ai làm!” Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, có thể biểu hiện trên mặt lại là nổi giận đùng đùng.

“Hôm nay việc này, chưa xong. Đại sư huynh, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài là hảo hữu của ta, bọn hắn bây giờ sinh tử không biết, tâm ta gấp. Chỗ đắc tội, quay đầu ta hướng ngươi thỉnh tội!” Bạch Tiểu Thuần nói xong, thân thể sát na loáng một cái, trực tiếp phóng qua Triệu Thiên Kiêu, thẳng đến Trần Hạ Thiên.

Tiếng oanh minh lại lần nữa vang vọng, hai người lại chiến đấu cùng nhau.

Triệu Thiên Kiêu cười khổ, nhìn một chút Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn một chút Trần Hạ Thiên, cuối cùng thở dài một tiếng. Việc này hắn cũng hiểu rõ, tuyệt không phải chính mình có thể nhúng tay. Trên thực tế, đáy lòng của hắn cũng đối với sư tôn nơi đó, có chút hoài nghi…

Trần Hạ Thiên nội tâm đều muốn phát điên, uất ức đến cực hạn. Trong khi lui lại, hắn đột nhiên gào thét.

“Bạch Tiểu Thuần, lão phu đều nói rồi không phải ta làm, ngươi còn muốn như thế nào!!”

“Trong tông môn chỉ có ngươi cùng ta kết thù kết oán sâu nhất, không phải ngươi, còn có thể là ai. Trần Hạ Thiên ngươi đừng giả bộ, hôm nay ngươi không giao Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài cho ta, đến Bán Thần lão tổ nơi đó ta cũng chiếm lý!” Bạch Tiểu Thuần há có thể để tiếng rống của Trần Hạ Thiên đè xuống, thế là dùng âm thanh lớn hơn, nói ra câu nói này.

Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy một ngụm máu tươi đều muốn phun ra, phát điên vô cùng. Một cỗ cảm giác ủy khuất mãnh liệt cơ hồ đời này đều hiếm thấy, trong lòng hắn không ngừng dâng lên. Biết việc này không cách nào nói rõ vài câu, hắn trong uất ức lại lần nữa lui lại, tay phải đột nhiên khi nhấc lên, không phải triển khai thần thông, mà là lấy ra truyền âm ngọc giản, lập tức liền cho Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo truyền âm.

“Đây là hai vị ai làm sự tình!!”

“Đáng chết, các ngươi chơi sự tình, lại để ta đến gánh nồi đen!!”

“Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo, việc này các ngươi phải cho ta một cái công đạo!!”

Ba câu nói này, hắn cơ hồ là gào thét trong truyền âm. Hắn thực sự nội tâm uất ức không cách nào hình dung. Mà Bạch Tiểu Thuần ở đó, thấy Trần Hạ Thiên truyền âm, thế là trừng mắt nhìn, dừng bước lại, trong lòng có mong chờ.

Cùng lúc đó, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo ở đó, trong lúc chú ý, cũng đều nghe được chuyện nhân quả này. Bạch Trấn Thiên còn tốt một chút, có thể Lý Hiển Đạo lại sững sờ đằng sau, sắc mặt đại biến.

Còn không chờ hắn đi bố trí cái gì, truyền âm của Trần Hạ Thiên liền oanh minh mà đến. Việc này hoàn toàn chính xác không có quan hệ gì với Bạch Trấn Thiên, nhưng lại cùng Lý Hiển Đạo có chút quan hệ.

Lý Hiển Đạo nội tâm kêu khổ, có lòng không đi thừa nhận, nhưng nhìn thấy Trần Hạ Thiên nơi đó đều đã điên cuồng, thế là kiên trì truyền âm hồi phục cho Trần Hạ Thiên một câu.

“Trần huynh… Việc này là hiểu lầm, hiểu lầm… Ta vừa rồi hỏi một chút, tựa hồ là trưởng lão phía dưới của ta… Trong lúc vô tình bắt Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài kia.”

Lý Hiển Đạo nơi này vừa mới truyền âm, Trần Hạ Thiên liền đột nhiên ngẩng đầu, tròng mắt đều đỏ, đột nhiên ném ngọc giản trong tay cho Bạch Tiểu Thuần.

“Chính ngươi xem xét, thấy rõ ràng. Hai kẻ đồng tông của ngươi kia, không phải lão phu bắt đi, không phải lão phu!! Không phải!!!”

“Là Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuần, ngươi tìm nhầm người!!!”

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản, cẩn thận nhìn sau đó, nội tâm cũng dâng lên tức giận, suy nghĩ rốt cuộc tìm được chính chủ. Có thể biểu hiện trên mặt, hắn hất cằm lên, hừ một tiếng.

“Việc này không trách ta, ai bảo ngươi nhìn liền không giống người tốt. Được rồi được rồi, lần sau có việc ta lại tới tìm ngươi, đi.” Bạch Tiểu Thuần nói xong, nhanh chóng loáng một cái, thẳng đến vị trí của Lý Hiển Đạo.

Nghe được lời nói của Bạch Tiểu Thuần, lại thấy Bạch Tiểu Thuần rời đi, giờ khắc này Trần Hạ Thiên nếu còn không hiểu rõ ý đồ của Bạch Tiểu Thuần lần này đến, hắn cũng không sống đến tuổi này.

“Trời đánh Bạch Tiểu Thuần, hắn đây là mặc kệ gặp sự tình gì, đều muốn tới tìm ta gây phiền phức ý tứ à, đây là muốn ép ta, không thể không ra mặt giúp hắn giải quyết vấn đề à!!” Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, nội tâm phiền muộn đã đến cực hạn. Nếu không phải hắn là Thiên Nhân sợ là dưới sự tức giận sôi sục đã sớm tức giận thổ huyết. Cái sự uất ức kia, cái sự ủy khuất kia, khiến cả người hắn đều muốn phát nổ.

Một bên Triệu Thiên Kiêu, thấy cảnh này nghịch chuyển, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

“Bạch Tiểu Thuần này quá không phải thứ gì!!” Trần Hạ Thiên đều muốn điên rồi, đánh cũng đánh không lại, tránh cũng trốn không thoát. Vừa nghĩ tới sau này đối phương gặp chuyện gì, đều là người đầu tiên đến đánh mình, Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, có loại cảm giác phát điên không cách nào hình dung, trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ sớm biết dạng này, quyết không đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần giống như thuốc cao da chó này…

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 843: Double damage

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2283: Nguyền rủa chi uy

Q.1 – Chương 842: Đào thải ngày

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025