» Q.1 – Chương 843: Double damage

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025

“Còn có gì hay để hỏi, vốn dĩ việc cho ngươi vào đội đã rất khó khăn, làm gì có ai không đủ tư cách lại cứ bám lấy đội ngũ?” Mục Đình Dĩnh lên tiếng nói.

Mục Ninh Tuyết hoàn toàn coi Mục Đình Dĩnh như không khí.

Đôi mắt Mục Đình Dĩnh càng lúc càng mơ hồ tức giận, nhưng vừa nghĩ đến tin tức sắp truyền đến tai Mục Ninh Tuyết, nàng lại trở nên cười trên sự đau khổ của người khác.

Mục Ninh Tuyết nhìn kỹ mấy vị đạo sư, nghiêm túc hỏi: “Người thể hiện xuất sắc trong quốc quán có cơ hội thăng cấp vào đội quốc phủ, ta muốn biết liệu sau khi rời khỏi đội quốc phủ, ta có thể trở thành thủ quán nhân không?”

Câu hỏi này khiến mấy vị đạo sư đều không khỏi sửng sốt.

Thông thường mà nói, tuyển thủ bị đào thải cơ bản sẽ rời đi, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì đó vẻ vang.

“Cái này…” Phong Ly thật sự bị làm khó, bao nhiêu kỳ tranh tài quốc phủ chưa từng nghe nói tuyển thủ nào nửa đường bị đào thải lại đi làm thủ quán nhân.

Thủ quán nhân, kỳ thực chính là đội hai quốc phủ, nói khó nghe hơn là dự bị trong đám người bọn họ, bản thân thiết lập là để trước quyết đấu Venice, các học phủ giữa các quốc gia có những giao lưu phép thuật nhất định, nhưng đội quốc phủ và đội quốc phủ đương nhiên không thể giao thủ sớm, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa quyết chiến Venice!

Nhật Bản có thủ quán nhân, Trung Quốc đương nhiên cũng có thủ quán nhân, một khi có đội quốc phủ quốc gia khác đến rèn luyện tại Trung Quốc, họ nhất định phải đến quốc quán Trung Quốc ấn dấu, nếu như ấn dấu thất bại, một mặt sẽ cướp đoạt tài nguyên họ bỏ vào hồ kim cầu, mặt khác có đủ nhiều chương quốc quán mới đủ tư cách gặp mặt tại quyết chiến Venice.

Vì vậy, khối quốc quán này, cơ bản sẽ đào thải rất nhiều quốc gia.

Đáng tiếc đây là chuyện trong giai đoạn rèn luyện, đồng thời đều không công khai, điều này dẫn đến thủ quán nhân thực ra đối với những thế lực kia không có bất kỳ giá trị gì.

Mục Ninh Tuyết muốn đi làm thủ quán nhân, đây là điều mọi người hoàn toàn không nghĩ tới.

“Xem ra ngươi quyết tâm không nhỏ nhỉ.” Trong đôi mắt Phong Ly cuối cùng có vài phần vẻ tán thưởng.

“Như vậy có được không?” Mục Ninh Tuyết hỏi.

“Đương nhiên có thể, thực lực của ngươi làm thủ quán nhân dư sức, chỉ là ngươi nên hiểu rõ hiện tại đội quốc phủ cơ bản đã đạt đến cấp cao, ngươi trước sau không cách nào vượt qua ngưỡng cửa này, vẫn như cũ mơ mộng xa vời, mỗi đội ngũ, mỗi thực lực cá nhân đều đang không ngừng tiến bộ, đặc biệt là thành viên đội quốc phủ, thực lực tiến bộ sẽ nhanh chóng, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể giết trở lại sao?” Phong Ly hỏi.

Mục Ninh Tuyết không hề trả lời.

Có thể giết trở lại hay không, nàng sao có thể biết, nhưng nàng biết nếu như mình cứ vậy rời đi, vậy thì hoàn toàn bị người khác vượt qua.

Trên thực tế nàng có thể kiêu ngạo một chút mà rời đi, với tu vi hiện tại của nàng cũng không đến nỗi là một pháp sư bình thường trong xã hội, thậm chí bỏ đi tất cả những thứ này nàng có thể sống thoải mái, tự tại hơn, trở lại với chính mình tùy tâm mà an…

Nhưng nàng tin rằng không mấy năm, chính mình sẽ hối hận, đồng thời bị sự hối hận này quấn quanh cả đời.

Đó đã không phải điều nàng thực sự muốn, điều nàng thực sự muốn là không ngừng vượt qua, đứng trên đỉnh cao của phép thuật, không vì mình, cũng phải vì cái gia tộc nhỏ bé dần suy yếu, vụn vặt kia.

“Được, hy vọng ngươi ở quốc quán sẽ có biểu hiện không tồi.” Phong Ly gật gật đầu.

Mọi người nhìn Mục Ninh Tuyết, đa số trong lòng vẫn cảm thấy vài phần bất đắc dĩ.

Thực ra họ đều rõ ràng, Mục Ninh Tuyết có tác dụng rất lớn trong đội ngũ, bất kể là trước đây tiêu diệt Xích Yêu, hay sau này cứu Tương Thiểu Nhứ và Nam Vinh Nghê, sự thẳng thắn của nàng, mọi người đều rõ như ban ngày, và nếu không phải vì nàng là dự bị, tài nguyên do đạo sư phân phát cũng tuyệt đối nên thuộc về nàng.

Chỉ là, chỉ có thể nói nàng vận may không tốt thôi.

Đồ vật của Mục Ninh Tuyết đã thu dọn xong, chuyện còn lại đạo sư muốn dặn dò cũng không phải nàng cần nghe, bản thân nàng trước về đến phòng, chờ đợi cùng các đạo sư đồng thời về nước.

Ngồi trên mép giường, ánh mắt Mục Ninh Tuyết không khỏi hạ xuống, nhìn mình, vừa rồi còn có thể duy trì tâm thái hờ hững kia, cũng không biết tại sao một mình ngốc trong phòng, trong lòng liền đặc biệt khó chịu.

Hẳn đã mười năm rồi nhỉ, mình dựa vào nỗ lực của bản thân trong Mục Thị thị tộc nhận được sự công nhận của mọi người, cũng đã trở thành người có hy vọng nhất tiến vào đội quốc phủ, kết quả lại cứ vậy rời đi.

Vừa nghĩ đến thân nhân của mình tan tác, đi rồi, nàng lại càng thêm hoài niệm tiểu trang viên ở Bác Thành đã bị hủy hoại trong một ngày, muốn trở lại nơi mình xuất thân, có thể trốn trong phòng, mặc cho ngoài kia bão táp, sấm chớp có bao nhiêu đáng sợ, đều không cần nửa điểm lo lắng.

Mấy năm qua, xảy ra quá nhiều biến cố? Cứ vậy không ứng phó kịp… Biểu tỷ Thái Đường hy sinh trong tai nạn ở Bác Thành, Vũ Ngang là người của Hắc Giáo Đình, ngay cả thân thúc thúc Mục Hạ dĩ nhiên cũng là thủ lĩnh Hắc Giáo Đình, trong một đêm, tất cả người thân của mình bị giam cầm, nghiêm tra, dù đã được minh oan, vẫn còn bị người khác nhục mạ.

“Này, Ninh Tuyết… Ta gọi số điện thoại này là nghe nói…” Giọng Mục Trác Vân truyền qua điện thoại di động.

“Ta bị đào thải.” Mục Ninh Tuyết nhẹ giọng đáp lại.

“À, ừ, con cũng đừng quá khó chịu, chuyện hợp tình hợp lý… Đúng rồi, con muốn về nước, cố gắng cùng các đạo sư trở về, nếu không con tự đi máy bay, kiểm tra thân phận bên kia có thể sẽ có chút vấn đề nhỏ.” Mục Trác Vân nói.

“Ta đang định cùng bọn họ đồng thời về nước, đã xảy ra chuyện gì sao?” Mục Ninh Tuyết nghe ra ngữ khí Mục Trác Vân kỳ quái, không khỏi hỏi.

“Không có gì, về nhà hẵng nói.”

“Hiện tại nói cho ta đi.” Mục Ninh Tuyết nói.

“Cái đó… Sau này con dùng họ mẹ con đi, cũng rất tốt.” Mục Trác Vân có chút khó khăn mở lời nói.

Mục Ninh Tuyết sửng sốt một chút, hầu như theo bản năng muốn hỏi tại sao, nhưng nàng rất nhanh tỉnh ngộ lại, nàng cay đắng đến độ nói không ra lời.

Đã làm đến mức độ này sao??

Ngay cả dòng họ cũng phải thay đổi.

“Vậy còn ngươi?” Mục Ninh Tuyết cố nén sự đau lòng như bị kim đâm.

“Ta… Ta không sao, cứ gọi Trác Vân là được rồi.”

“Những người khác đâu?”

“À, họ đều có thân thích riêng của mình, đến gần là được, thực ra chỉ là đổi họ tên, cũng không có gì to tát, lúc đầu ta cũng rất tức giận, rất tức giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, sửa lại cũng không có hại cho chúng ta, nếu không chúng ta đi đến đâu… À, cũng không khoa trương đến vậy, nói chung… Sửa lại thì sửa lại.” Mục Trác Vân tự nói đến đều có chút lộn xộn.

Trên thực tế đối với ông một người đàn ông đã gần năm mươi tuổi mà nói muốn đổi họ là một chuyện sỉ nhục đến cực điểm, mà chuyện này còn phải do ông từng người từng người thuật lại cho những người thân kia nghe.

Mục Trác Vân đã nói với những người khác rồi, nhưng chỉ riêng Mục Ninh Tuyết, ông thật sự không biết nên mở lời thế nào, sự uất ức và bất lực kia, khiến ông hận không thể vượt qua cửa sổ phòng họp cao nhất của cao ốc Mục gia trực tiếp nhảy xuống, chết đi.

“Ta… Ta biết rồi.” Mục Ninh Tuyết cúp điện thoại.

Hít sâu một hơi, không khí đều chua, yết hầu càng bị nghẹn đến muốn tự mình dùng tay xé ra!

Cúi đầu, trong đôi mắt có vật gì đó rung động dữ dội, vốn tưởng rằng nước mắt đã khô cạn hoàn toàn sau khi mẹ qua đời nhưng vào lúc này chậm rãi chảy ra.

Chỉ là lệ nhỏ vừa mới trượt tới nửa gò má, liền bị nàng dùng mu bàn tay lau đi, tựa hồ thứ này treo đầy gò má là một chuyện càng không cốt khí.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2383: Tinh luyện chân hỏa

Q.1 – Chương 907: Ngươi cảm thấy ta là ai?

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2382: Chém giết Thi Thiên Liệt