» Q.1 – Chương 273: Truyền nghề
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 30, 2025
Nam Cung Tịch Nhi nghi ngờ nói: “Mặt nạ đó đâu phải ta hủy, ngươi tìm ta làm cái gì?”
Tiết Thần Quan không đáp, chỉ tiến lên một bước.
“Tiết tiên sinh.” Mộc Cầm Sắt trầm giọng nói, “Đã là khách, còn phải theo quy củ chủ nhà. Ta đồng ý để ngươi tiến vào sân, nhưng không có nghĩa là ta đồng ý ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì trong Mộc gia ta hôm nay. Nam Cung cô nương là khách của ta, ngươi không thể mang nàng đi.”
Bước chân Tiết Thần Quan dừng lại: “Chỉ bằng bốn chuôi hắc kiếm đen thui này, cũng dám nói với ta những lời đó sao?”
Mộc Cầm Sắt cười lạnh nói: “Tiết tiên sinh đây là muốn thử xem át chủ bài của Mộc gia ta? Muốn xem thử ta có, có phải vẻn vẹn chỉ có bốn chuôi hắc kiếm này không.”
Tiết Thần Quan khẽ gật đầu: “Trên giang hồ từng có lời đồn, rằng nếu một ngày nào đó cảm thấy chán ghét, cảm thấy bản thân thiên hạ vô địch thủ, thì hãy đi xông vào Mộc gia phủ đệ một lần. Ở nơi đó sẽ gặp phải giang hồ cao thủ ẩn lui nhiều năm, ẩn thế cao nhân chưa từng lộ diện, đỉnh tiêm thích khách giết người vô hình. Giờ ta cũng coi như đã xông đến trước mặt Mộc gia chủ, nhưng kết quả lại khiến ta có chút thất vọng a.”
“Ngươi còn chưa bước vào phạm vi năm bước của ta.” Cho dù đối mặt thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, Mộc Cầm Sắt vẫn như cũ mặt không đổi sắc. “Tiên sinh có thể thử một chút, tiến vào trong năm bước của ta, sẽ có kinh hỉ hay không.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiết Thần Quan cười lớn, rồi ngẩng đầu nhìn lên mái hiên: “Hai vị lão tiên sinh, đã lâu không gặp, nguyên lai các ngươi trốn ở chỗ này ăn ngon uống say!”
“Ngươi tiểu tử thối này, mỗi lần gặp ngươi đều không có chuyện gì tốt. Hai chúng ta lớn tuổi rồi, đánh một trận là giảm đi một năm tuổi thọ, ngươi tự liệu lượng!” Một giọng nói vang dội bỗng nhiên vang lên phía sau Nam Cung Tịch Nhi và bọn họ.
“Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đừng cho lão gia tử ta thêm phiền phức. Nếu thật đánh nhau, hai ta sẽ có một người chết, ngươi đoán chừng cũng không sống nổi đâu. Không đáng, không đáng! Cô gái nhỏ này có gì hay ho, đáng giá ngươi đổi mạng mà tranh?” Một giọng nói khác thì có vẻ bén nhọn, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.
Bốn hắc kiếm nhìn nhau, họ đã chờ đợi nhiều năm trong Mộc phủ, vẫn luôn cho rằng mình mới là phòng tuyến cuối cùng của Mộc gia chủ, nhưng không ngờ trong phủ lại còn ẩn giấu cao thủ cảnh giới cao hơn bọn họ.
“Hai vị tiền bối này, không phải là…” Nam Cung Tịch Nhi sững sờ.
“Xuỵt.” Mộc Cầm Sắt ra dấu im lặng: “Hai vị tiền bối không hi vọng tên của họ bị người khác nhắc đến lần nữa.”
Tiết Thần Quan lắc đầu, lui lại một bước.
“Thế này mới ngoan chứ.” Giọng nói vang dội kia lại lần nữa vang lên: “Đừng tay không mà đi, tiểu Mộc Mộc, đưa chút lễ vật cho người ta.”
“Ba rương Đông Hải minh châu, năm thớt gấm thượng kinh, vạn lạng hoàng kim, mười hộp mỹ ngọc.” Giọng nói bén nhọn kia thì mang theo vài phần giễu cợt: “Ta thay tiểu Mộc Mộc làm chủ, mỹ nhân có cần không? Người đẹp như cô gái nhỏ này ta không tìm thấy, nhưng kém vài phần thì ta có thể cho ngươi an bài một phòng.”
Mộc Cầm Sắt cười khổ: “Hai vị tiền bối cũng thật hào phóng a.”
Tiết Thần Quan lại chỉ lắc đầu.
“Không muốn?” Giọng nói vang dội nghi ngờ hỏi.
“Vẫn không đi?” Giọng bén nhọn quát.
“Mấy vị đều hiểu lầm rồi.” Tiết Thần Quan vung tay lên, khuôn mặt trên mặt nạ biến thành một khuôn mặt tươi cười: “Ta tới đây, cũng không phải là muốn mang Nam Cung cô nương đi.”
“Ồ?” Mộc Cầm Sắt khẽ nhấc tay, bốn hắc kiếm lập tức lui xuống. Hắn nhìn thoáng qua Nam Cung Tịch Nhi: “Nhưng tiên sinh vừa nói, chuyến này tìm chính là nàng. Nếu là muốn tìm nàng, mục đích lại không phải vì mang nàng đi, Mộc ta có chút không rõ.”
Nam Cung Tịch Nhi cau mày nói: “Chẳng lẽ ngươi là muốn dựa dẫm vào ta để hỏi tung tích Phù Sinh Túy Mộng lâu?”
“Vốn là muốn tìm đám hỗn đản kia, giết bọn hắn không chừa mảnh giáp. Nhưng trên đường, ta bị một cái nương nương khang thích chơi hồ điệp quấn lấy.” Tiết Thần Quan bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật ta bị dị ứng phấn hoa, đã hắt hơi rất nhiều lần đó.”
Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một chút: “Hoa sư huynh?”
“Chính là cái tên gọi Hoa Niệm Điệp đó, hắn là thủ lĩnh tổ chức Điệp Phong của học cung các ngươi a. Hành tung của ta rất khó bị tìm thấy, không ngờ hắn tự mình ra tay, truy ta ba ngày ba đêm cuối cùng cũng đuổi kịp ta.” Tiết Thần Quan nhún vai.
“Hoa sư huynh tìm tiền bối làm gì?” Nam Cung Tịch Nhi không hiểu.
“Hắn thay sư đệ của ngươi truyền tin. Sư đệ họ Tô của ngươi, thật đúng là kiếm chiêu thần kỳ, có thể nghĩ đến tìm ta, hơn nữa còn đoán chuẩn ta sẽ đồng ý chuyện này.” Tiết Thần Quan cười nói: “Làm ta rất bị động a, chỉ có thể từ bỏ truy sát đám hỗn đản kia, tới đây tìm ngươi.”
“Bạch Y viết thư cho ngươi? Hắn muốn ngươi đồng ý chuyện gì?” Nam Cung Tịch Nhi vẫn như cũ nghĩ mãi không ra.
“Hắn bảo ta truyền cho ngươi võ công. Thiên hạ đệ nhất nội công, Vạn Đạo Tâm Môn.” Tiết Thần Quan chậm rãi nói.
Toàn trường kinh sợ, ngay cả thần sắc Mộc Cầm Sắt cũng vì đó biến đổi. Để một võ giả truyền võ công mạnh nhất của mình cho người khác, không thể nghi ngờ là một chuyện không thể nào, huống chi võ giả này vẫn là thiên hạ vô địch thủ Tiết Thần Quan, võ công này là bản nguyên nội công thiên hạ, chí thượng võ học Vạn Đạo Tâm Môn.
“Vạn Đạo Tâm Môn, cái thằng họ Tô này thật đúng là cuồng a, lão gia tử ta cũng muốn học, tiểu tử họ Tiết, có dạy ta?” Giọng nói vang dội kia hỏi.
“Ngươi học cái gì Vạn Đạo Tâm Môn, nội công của ngươi đã rất cao, cần phải luyện là chiêu thức. Mà chiêu thức của ta đã đến đỉnh phong, nội công còn kém vài phần hỏa hầu. Tiểu Tiết, ngươi dạy ta, ta đem Âm Quỷ Thủ Thập Tam Thức truyền cho ngươi.” Giọng nói bén nhọn kia lập tức lấn át giọng nói lớn.
Tiết Thần Quan lắc đầu: “Không dạy.”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày: “Tiền bối vậy ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, đặc biệt tới gặp ta một mặt, là vì cái gì?”
“Dĩ nhiên là tới dạy ngươi Vạn Đạo Tâm Môn a.” Tiết Thần Quan đi về phía trước: “Bên ta mới không phải nói qua sao? Sư đệ của ngươi đoán được ta sẽ đồng ý chuyện này. Hôm nay bắt đầu, ta liền muốn ở lại trong Mộc phủ này, không biết Mộc gia chủ có nguyện ý không?”
Mộc Cầm Sắt sững sờ, ngay sau đó lập tức đáp: “Vinh hạnh cực kỳ.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể gọi ta sư phụ, nhưng ta không biết quy củ học cung có cho phép bái ngoại nhân làm sư phụ không. Nếu không thể, ngươi cứ gọi ta bản danh hoặc là tiền bối đều được.” Tiết Thần Quan nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.
“Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? Tiểu tử này muốn truyền Vạn Đạo Tâm Môn cho người khác, ngữ khí còn khiêm tốn như thế? Sợ người khác không theo ngươi học sao?” Giọng nói bén nhọn kia vang lên.
Nam Cung Tịch Nhi do dự một lát, sau đó quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: “Đệ tử Nam Cung Tịch Nhi, có thể bái tiền bối làm sư, quả thật là chuyện may mắn trong đời, không dám cự tuyệt.”
Tiết Thần Quan cười nói: “Xem ra trong học cung không có cái quy củ cổ hủ này.”
“Học cung dạy, ba người đi, tất có thầy ta trong đó. Tất nhiên ba người cùng đi mà đủ mặt, thì có một người có thể làm thầy của ta, vậy sao lại cần cố chấp ở một sư môn duy nhất đâu?” Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu lên nói.
“Được.” Tiết Thần Quan gật đầu.