» Q.1 – Chương 71: Mị hoặc

Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 29, 2025

“A?” Lúc này, mọi người đều đã trợn mắt hốc mồm, chỉ có Phong Tả Quân ngồi trong xe ngựa, đưa tay che miệng, cực lực kìm nén để không bật cười thành tiếng.

“Thế nào? Đệ đệ ngươi không nguyện ý?” Phong Uyển Nhi khẽ nhếch lông mày.

“Cái này…” Tô Bạch Y nhất thời nghẹn lời. Khác với mấy người lớn lên dưới sự bảo bọc của gia tộc ở đây, hắn từ nhỏ đã sống tại Hạnh Hoa thôn, rất hiểu rõ các mối quan hệ thế tục. Cho nên, vừa rồi khi bọn họ không biết phải làm sao, hắn đã có thể bước ra đàm phán với nhóm người Phong gia này; thế nhưng một trò đùa giỡn quang minh chính đại như thế, thì hắn quả thật lần đầu tiên gặp phải.

“Áo Trắng là thư đồng của ta, từ nhỏ cùng ta lớn lên…” Tạ Vũ Linh cúi đầu nói.

“Ngươi cũng nói người ta đã lớn, lớn rồi thì rồi sẽ rời khỏi bên ngươi, hắn tuy là thư đồng, cũng nên có cuộc đời của riêng mình.” Phong Uyển Nhi vẫn chăm chú nhìn Tô Bạch Y, sóng mắt long lanh. “Đương nhiên, nếu đệ đệ ngươi đã có người trong lòng, ví như vị tiểu muội xinh đẹp bên cạnh ngươi đây, thì xem như tỷ tỷ ta chưa nói gì. Nếu còn chưa có, không ngại vào xe ngựa của ta làm bạn nói chuyện với tỷ tỷ, ngày nào muốn về bên cạnh Tạ Tam công tử, cứ việc về là được.”

“Không nên xưng muội muội, Tam đương gia ngang hàng với gia chủ Tạ gia ta, chúng ta nên xưng ngài một tiếng cô cô.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói.

“Ai u, đây là nói ta già rồi sao.” Phong Uyển Nhi cũng không hề tức giận, vẫn mỉm cười. “Nhưng có những nam nhân lại thích ta như thế này. Lớn tuổi một chút, mới hiểu đàn ông. Đúng không, tiểu Tô Tô?”

Tô Bạch Y vội vàng lắc đầu: “Ta… ta không hiểu, không… không hiểu.”

Nam Cung Tịch Nhi trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi bị vấp à? Ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi thật đúng là ưa thích?”

“Ta…” Tô Bạch Y vội vàng giải thích.

“Đi theo cô cô ta đi.” Phong Tả Quân bỗng nhiên phía sau hắn thấp giọng nói, “Như vậy chúng ta liền có thể thuận lý thành chương tiến vào Phong gia.”

Tô Bạch Y vội vàng nói tiếp: “Ưa thích!”

Nam Cung Tịch Nhi trừng mắt nhìn chằm chằm: “Phi!”

“Sư tỷ, đại cục làm trọng!” Phong Tả Quân vội vàng từ phía sau lưng đè lại tay Nam Cung Tịch Nhi.

“Cô cô chờ ngươi.” Phong Uyển Nhi không còn tự xưng tỷ tỷ, hướng về phía Tô Bạch Y ném cái cuối cùng mị nhãn rồi kéo rèm che, một lần nữa đi trở vào trong xe ngựa.

“Cô cô ta tuy năm nay ba mươi lăm, nhưng vẫn là đệ nhất mỹ nhân Phong gia ta. Lúc còn trẻ có bao nhiêu thế gia công tử đến đây cầu hôn, cho tới bây giờ đám gia hỏa đã làm chưởng môn kia còn thỉnh thoảng muốn cùng cô cô nối lại tiền duyên. Không lỗ!” Phong Tả Quân khích lệ nói, “Ta Tô cô phụ!”

“Sư tỷ…” Tô Bạch Y nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

“Đại cục làm trọng.” Nam Cung Tịch Nhi cắn răng nghiến lợi nói.

“Nếu không phải vị cô cô này chướng mắt ta, ta sẽ làm quên mình vì người.” Tạ Vũ Linh ngữ khí bình tĩnh.

“Ngươi quả nhiên thay đổi.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Lời từ đáy lòng.” Tạ Vũ Linh sắc mặt không đổi.

“Trở nên không biết xấu hổ.” Tô Bạch Y thở dài, đứng người lên.

Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn hắn: “Lấp ló, nói trong lòng không nguyện ý, trên thực tế rất hưng phấn đi!”

Tô Bạch Y định giơ chân lên, nhưng rồi lại thu hồi. Nói thật, tâm trạng hắn lúc này, ngoài căng thẳng và xấu hổ ra, quả thật còn mang mấy phần kích động. Hắn từ nhỏ đã đọc thuộc lòng sách quân tử, tự nhận định lực phi phàm, nhưng vừa rồi mấy lần của Phong Uyển Nhi quả thực đã khiến hắn cảm xúc bành trướng. Bây giờ câu nói của Nam Cung Tịch Nhi lập tức đánh thức hắn, hắn mới biết không đúng, thấp giọng nói: “Vị Phong cô cô này biết mị thuật!”

“Cút!” Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, một cước liền đá Tô Bạch Y bay ra ngoài. Tô Bạch Y liền từ xe ngựa này trực tiếp ngã vào xe ngựa đối diện, nhào vào ngực Phong Uyển Nhi.

Phong Uyển Nhi nhưng không hề kinh ngạc, ôm Tô Bạch Y, gãi gãi đầu hắn: “Tiểu Tô Tô, gấp gáp vậy sao?”

Tô Bạch Y đổ vào ngực Phong Uyển Nhi, chỉ cảm thấy một trận mùi thơm xông vào mũi, chìm sâu vào một mảnh mềm mại ấm áp, cả người đầu óc “ong” một tiếng liền trống rỗng.

Phong Uyển Nhi nhìn xem thư sinh tuấn tú trước mặt mặt mày đỏ bừng, ngây ra như phỗng, càng cảm thấy đáng yêu. Vốn định hành động thêm một bước, nhưng suy nghĩ một lúc, hẳn là không thể quá giới hạn, cũng liền thôi. Nàng kéo Tô Bạch Y ngồi xuống bên cạnh mình: “Ngồi đây trước, nghỉ ngơi một chút.”

“Cô cô… Cô cô chớ trách.” Tô Bạch Y rốt cục phản ứng lại, ngồi ở một bên cố gắng bình tĩnh hô hấp.

“Bất quá là vào tâm sự, chớ khẩn trương.” Phong Uyển Nhi gãi gãi đầu hắn. “Chạy, hồi phủ.”

Tạ Vũ Linh trở lại trong xe ngựa mình, nhìn thoáng qua Phong Tả Quân, Phong Tả Quân cũng nhìn thoáng qua hắn. Hai người nín nhịn một hồi, rốt cục không nhịn được bật cười ha hả.

Nam Cung Tịch Nhi mặt lạnh lùng, lắc lắc dây cương, thúc ngựa đi theo: “Phong Tả Quân, vị cô cô này cùng phụ thân ngươi quan hệ thế nào?”

“Cô cô ta… là một người rất kỳ quái. Nàng cùng mấy huynh đệ quan hệ đều không gần không xa, cũng chưa bao giờ quản chuyện gia tộc, trừ phi có đại sự xảy ra mới lộ mặt một lần.” Phong Tả Quân trả lời.

“Vậy Tô Bạch Y trong tay nàng…” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói.

“Yên tâm đi, cô cô ta tuy phong lưu, nhưng cũng không phải hổ lang, sao có thể thấy một thiếu niên tuấn tú liền phải ăn thịt hắn? Cô cô nói là tâm sự, vậy liền thật sự chính là tâm sự. Đương nhiên, nếu như nói chuyện phiếm trò chuyện tốt…” Phong Tả Quân lại nhịn không được bật cười, “Đó cũng là phúc khí của Tô sư đệ a!”

“Giá!” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên vung lên dây cương, cả cỗ xe ngựa đều xóc nảy một chút.

Mà trong cỗ xe ngựa khác, Tô Bạch Y cảm giác trái tim mình đều sắp nhảy ra ngoài. Phong Uyển Nhi rót cho hắn một chén trà: “Tới uống chén trà cô cô pha.”

Tô Bạch Y nhìn xem chén trà trong tay, càng nhìn càng cảm thấy trên chén trà viết hai chữ: “Thuốc mê.”

“Đây là trà sương sớm, khó gặp trà ngon.” Phong Uyển Nhi ôn nhu nói, “Hạ dược vào loại trà nước như thế này, quá lãng phí.”

Tô Bạch Y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Tô Bạch Y, ta rất ưa thích cái tên này.” Phong Uyển Nhi tiếp tục nói, “Công tử nhà ngươi đặt cho ngươi à?”

“Sư phụ ta đặt cho ta!” Tô Bạch Y đặt chén trà xuống, xoa xoa mồ hôi trên trán.

“Sư phụ ngươi là ai?” Phong Uyển Nhi hỏi.

“Tạ…” Tô Bạch Y đột nhiên phản ứng lại, vội vàng nói, “Tạ gia một lão tiên sinh.”

“Ta rất ưa thích người Tạ gia, ta lúc tuổi còn trẻ từng gặp một công tử nhà họ Tạ, từ đó về sau liền chướng mắt những người khác. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi giống hắn lúc tuổi còn trẻ. Người kia gọi Tạ Khán Hoa.” Phong Uyển Nhi yếu ớt nói.

“Không biết, không biết!” Tô Bạch Y lớn tiếng nói.

“Ngươi không phải thư đồng Tạ gia sao, người nổi tiếng nhất Tạ gia mà ngươi không biết?” Phong Uyển Nhi đặt chén trà trong tay xuống.

“Ngưỡng mộ đã lâu, chưa từng gặp mặt.” Tô Bạch Y vội vàng giải thích.

“Đáng tiếc.” Phong Uyển Nhi lắc đầu, “Ta còn tưởng rằng ngươi cùng hắn có chút nguồn gốc.”

Quay lại truyện Quân Hữu Vân

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 784: Ba ngàn tiểu thế giới Phá Diệt vương kiếm

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 783: U linh đạo Vạn Minh thần biến

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025

Q.1 – Chương 782: Bắc Minh đế quốc tù ngục

Thôn Thiên Ký - June 1, 2025