» Q.1 – Chương 6: Gió xuân
Quân Hữu Vân - Cập nhật ngày May 28, 2025
“Ngắm hoa trong màn sương, năm đó ngươi thấy không rõ đóa hoa kia, hôm nay ngươi cũng vẫn như cũ thấy không rõ.” Tạ Khán Hoa ngửa cổ uống một ngụm rượu, rồi ngẩng đầu lên.
Phía trên tường viện, chẳng biết từ lúc nào đã đứng một người. Hắn mặc một thân trường bào xanh sẫm, lúc này dù không có gió nhưng trường bào lại phất phơ như bị gió lớn thổi qua. Dung mạo người này nhìn qua tương tự tuổi Tạ Khán Hoa, nhưng khác biệt với vẻ nho nhã phong lưu của Tạ Khán Hoa, trên khuôn mặt hắn tràn đầy ngạo khí – một sự bễ nghễ thiên hạ, không ai lọt vào mắt. Hắn nhìn xuống Tạ Khán Hoa, lạnh lùng cất tiếng: “Ngắm hoa trong màn sương?”
“Xuân phong đắc ý.” Tạ Khán Hoa ngửa đầu uống rượu.
Tô Bạch Y khẽ lẩm bẩm: “Rượu này… không phải đưa cho ta sao?”
Tạ Khán Hoa đặt vò rượu xuống, mỉm cười ném nó tới chân Tô Bạch Y: “Đồ đệ, phần còn lại thì để cho ngươi. Nếu không, dù ta không uống thì cũng bị vị chí hữu trước mặt này đoạt mất, đúng không? Xuân Phong Lâu Lâu chủ, Hách Liên Tập Nguyệt.”
Tô Bạch Y gãi đầu: “Tên này, sư phụ ngươi ngược lại chưa từng nhắc đến.”
“Ngắm hoa trong màn sương, Xuân Phong Đắc Ý. Chúng ta từng được xưng là Thượng Lâm Nhị Tuyệt, từ xưa đến nay đều vang danh. Ngươi nghe ta kể những cố sự phong lưu hành tẩu giang hồ kia, ít nhất một nửa trong số đó thật ra là cố sự của Hách Liên Tập Nguyệt, thế nên ngươi chưa bao giờ nghe qua tên hắn.” Tạ Khán Hoa trả lời.
Tô Bạch Y sững sờ: “Rất lợi hại sao?”
“Rất lợi hại! Năm đó ta lấy kiếm pháp thành danh, kiếm pháp tên Ngắm Hoa Trong Màn Sương, trên giang hồ truyền thuyết không ai có thể thấy rõ khoảnh khắc ta xuất kiếm. Còn Hách Liên Tập Nguyệt thì dựa vào một thân nội công hành tẩu thiên hạ, công pháp tên Xuân Phong Đắc Ý. Ngươi nhìn lúc này trường bào hắn không gió mà cuồng vũ, chính là gió xuân chi lực đang lưu chuyển quanh thân hắn, vật gần hắn, đều hóa thành mảnh vỡ.” Giọng Tạ Khán Hoa nhẹ nhàng, tựa như thực sự chỉ đang đàm luận một vị hảo hữu chí giao, còn mang theo mấy phần đắc ý.
“Ta có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Nếu đã vật gần thân đều hóa thành mảnh vỡ, vì sao y phục của hắn không bị vỡ nát? Chẳng phải hắn nên trần truồng đứng đó sao?”
“Tô Bạch Y, nhớ lại mấy lời ta đã dặn ngươi trước khi bọn họ đến đây đi.”
Tô Bạch Y vội vàng cúi đầu: “Chớ nhiều lời, chớ nhiều lời!”
“Thật ra vấn đề này, năm đó ta cũng từng hỏi qua, sau đó bị đánh cho ba ngày không đứng dậy nổi.” Tạ Khán Hoa thả người nhảy lên trở lại bên cạnh hai người, đột nhiên đè chặt tay Tô Bạch Y: “Rút kiếm!”
Tô Bạch Y vừa rồi tuy vẫn luôn cùng Tạ Khán Hoa chuyện phiếm, nhưng trên thực tế vẫn lặng lẽ chuẩn bị rút kiếm. Không ngờ lại bị Tạ Khán Hoa phát hiện, hắn lắc đầu với Tạ Khán Hoa, ngữ khí kiên định: “Sư phụ, bên con mới suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn không thể để bọn họ mang đi người. Chúng ta giết ra ngoài đi, chỉ cầu đào tẩu, cũng không phải không có cơ hội.”
Tạ Khán Hoa cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Tin tưởng sư phụ. Ta nói đều là thật, ta còn chết không được, chúng ta khẳng định sẽ lại gặp nhau. Ngươi nói đúng không?” Tạ Khán Hoa quay đầu, nhìn Hách Liên Tập Nguyệt đang đứng trên tường viện.
Hách Liên Tập Nguyệt nhíu mày: “Đúng.”
“Ta sẽ cùng các ngươi rời đi, thế nhưng các ngươi không thể làm khó học sinh của ta.” Tạ Khán Hoa cầm thanh trường kiếm trong tay ném lên trên.
Tay áo dài của Hách Liên Tập Nguyệt vốn đang bay tán loạn cuối cùng cũng rủ xuống. Hắn đưa tay tiếp lấy thanh trường kiếm, cười cười: “Được.”
“Không được!” Tô Bạch Y đột nhiên gầm thét một tiếng, nhảy vọt về phía Hách Liên Tập Nguyệt, thanh trường kiếm trong tay đã rút ra được một nửa: “Sư phụ, con nói… Không được!”
“Quân Ngữ Kiếm.” Ánh mắt Hách Liên Tập Nguyệt hiện lên một tia ôn nhu, nhưng trên tay lại không lưu nửa điểm thể diện, hắn bỗng nhiên vung tay lên đánh bay Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y còn chưa kịp rút kiếm ra, liền người mang kiếm đụng nát cửa gỗ bên ngoài, ngã vào trong trường học.
Tạ Khán Hoa liên tục lắc đầu: “Ai da da, ta đã nói người ta có gió xuân chi lực, phàm là vật gần thân, đều hóa thành mảnh vỡ mà.”
“Sư phụ.” Tô Bạch Y cắn răng, lấy kiếm chống đỡ muốn đứng lên.
“Đi.” Tạ Khán Hoa thả người nhảy lên, rơi xuống trên tường viện.
Giới Không cầm nguyệt nha sạn, nhìn Tô Bạch Y trong thư viện, như có điều suy nghĩ.
“Đi!” Hách Liên Tập Nguyệt nhìn về phía Giới Không, nhấn mạnh.
Giới Không hừ lạnh một tiếng, cùng Ôn Tích đi ra ngoài. Hách Liên Tập Nguyệt lúc này mới mang theo Tạ Khán Hoa thả người rời đi.
“Cái thứ Xuân Phong Đắc Ý này, cũng quá cường hãn đi.” Tô Bạch Y giãy giụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng lại đau đến nhe răng trợn mắt, đành phải một lần nữa ngồi xuống điều trị khí tức. Mãi đến nửa canh giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa.
“Đi rồi quay lại, là tới giết ta sao?” Tô Bạch Y lén lút giấu trường kiếm ra sau lưng.
Một bộ áo tím rơi xuống giữa đình viện. Mặc dù hai người cách hơi xa, Tô Bạch Y thấy không rõ khuôn mặt người kia, nhưng nhìn thân hình lại có mấy phần quen thuộc. Một lát sau hắn liền phản ứng lại: “Là ngươi! Ngươi vậy mà thật sự đuổi tới đây rồi!”
“Sư phụ ngươi đâu?” Nữ tử áo tím hỏi.
“Bị bắt… bắt đi!” Tô Bạch Y vội la lên: “Đúng rồi, ta nhớ các ngươi là người Học Đường, sư phụ bảo ta đi Học Đường tìm Nho Thánh.”
“Bọn họ đi hướng nào?” Nữ tử áo tím không để ý đến nửa câu sau của hắn.
“Hướng bắc mà đi, bọn họ nhất định là về Duy Long Sơn Thượng Lâm Thiên Cung.” Tô Bạch Y trả lời.
Nữ tử áo tím nhún chân vút qua đứng trên tường viện, nhìn về phương xa.
“Cô nương, mang ta cùng đi đi! Ta cũng muốn đi cứu sư phụ.” Tô Bạch Y hô.
“Lý Quỳ, đem người này về Học Cung, cứ xem như đệ tử mới nhập học. Còn lại chờ ta trở về Học Cung sau sẽ an bài.” Nữ tử áo tím nói với phía dưới.
Một nam tử trung niên thấp tráng đang nắm dây cương xe ngựa đứng đó, lại không phải Phong Tả Quân – người đã cùng nữ tử áo tím cướp thanh y lang ngày đó. Hắn gật đầu đáp: “Tuân lệnh.”
“Cô nương, người bắt đi sư phụ thật không đơn giản đâu, một mình ngươi sợ là đối phó không được…” Tô Bạch Y mở miệng nhắc nhở.
“Mang theo ngươi mới là đối phó không được.” Nữ tử áo tím hừ lạnh một tiếng, thả người nhảy lên biến mất khỏi tầm mắt Tô Bạch Y.
Nam tử thấp tráng từ bên ngoài đi vào, nhìn Tô Bạch Y đang nằm trên đất, một tay nhấc bổng Tô Bạch Y lên vai.
“Đau đau đau đau đau…” Tô Bạch Y quát toáng.
Nam tử thấp tráng nhìn hắn một cái, thần sắc lạnh lùng: “Cái tiền đồ này của ngươi, còn muốn gặp Nho Thánh?” Hắn khiêng Tô Bạch Y đi ra khỏi viện, đẩy hắn vào xe ngựa.
Tô Bạch Y nghiêng dựa vào đó, nặng nề thở hổn hển: “Nói chứ vị cô nương kia là ai, vì sao nàng cũng phải tìm sư phụ ta?”
“Cô nương không bảo ta nói, ta không thể nói.” Nam tử thấp tráng lạnh lùng trả lời.
“Nhưng cô nương kia cũng không bảo ngươi không nói đúng không, cho nên ngươi cũng không phải không thể nói.” Tô Bạch Y dẫn dắt từng bước nói.
Nam tử thấp tráng lại là người thành thật, suy nghĩ một lát sau khẽ gật đầu: “Lời này cũng có lý.”
“Vậy ngươi nói cho ta đi.” Tô Bạch Y vội la lên.
Nam tử thấp tráng đổi hướng xe ngựa, nặng nề quất dây cương: “Nhưng ta nào biết được a, cô nương chính là bảo ta giúp kéo xe thôi. Ta ngay cả sư phụ ngươi là ai cũng không biết mà…”
Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Sư phụ ta là Tạ Khán Hoa a.”
“Ha ha ha ha ha, sư phụ ngươi là Tạ Khán Hoa.” Nam tử thấp tráng thay đổi vẻ lạnh lùng vừa rồi, đột nhiên cười ha hả: “Ngươi người trẻ tuổi thật là biết khoác lác. Vậy ta sư phụ vẫn còn là Hách Liên Tập Nguyệt đây!”
“Trùng hợp, vậy sư phụ ngươi vừa đi rồi.” Tô Bạch Y châm chọc nói.
Nhưng nam tử thấp tráng lại không hiểu được sự châm chọc này, chỉ sâu xa nói: “Người trong giang hồ ai mà chẳng biết, năm đó trong chính tà đại chiến của Thượng Lâm Thiên Cung và Thiên Môn Thánh Tông thì Tạ Khán Hoa đã chiến tử rồi. Một người chết, làm sao là sư phụ ngươi được?”