» Chương 709: Bàn Cổ ý chí « Canh 3, cầu nguyệt phiếu »
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
Chương 709: Cao thâm mạt trắc Hàn đạo hữu
Hàn Tuyệt cau mày, suy nghĩ trăm mối.
Ý nghĩ vừa rồi của hắn đúng là một biện pháp: cho phép tiểu nhi tử tạm thời từ bỏ huyết mạch Hồng Mông Ma Thần, hẳn là có thể giáng sinh được.
Nói như vậy, phảng phất như vị phụ thân này của hắn đang áp chế tư chất của nhi tử.
Vì sao không phải là hắn từ bỏ huyết mạch Hồng Mông Ma Thần? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hàn Tuyệt rồi nhanh chóng bị hắn vứt bỏ.
Khó mà làm được!
Nhi tử là Hồng Mông Ma Thần, còn cần vô số năm mới có thể trưởng thành. Hắn là Hồng Mông Ma Thần, hiện tại đã có thể che chở tất cả mọi người bên cạnh.
Hàn Tuyệt không ngốc, cũng sẽ không tự mình làm khó mình.
Chờ chút!
Còn có huyết mạch nào cao hơn cấp Hồng Mông Ma Thần không? Hàn Tuyệt lập tức hỏi trong lòng: “Nếu huyết mạch của ta siêu việt Hồng Mông Ma Thần, con ta có thể sinh ra không?”
« Cần khấu trừ một trăm triệu ức năm tuổi thọ, phải chăng tiếp tục? »
Tiếp tục!
« Có thể. Hỗn Độn chỉ bài xích Hồng Mông, nhưng trước mắt vẫn chưa xuất hiện huyết mạch nào cường đại hơn Hồng Mông Ma Thần, ít nhất trong nhân quả mà hệ thống từng gặp qua thì chưa từng gặp. »
Dòng chữ này mang lượng tin tức cực lớn.
Hẳn là hệ thống trước kia từng gặp qua Hồng Mông Ma Thần?
Nói cách khác, hệ thống rất có thể đến từ thời đại càng cổ xưa hơn trước cả Hỗn Độn.
Hàn Tuyệt không cách nào tưởng tượng.
Hắn không hỏi thêm nữa, bởi cứ hỏi tiếp như vậy thì căn bản không dừng lại được. Một trăm triệu ức năm đối với hắn mà nói không đáng là gì, thế nhưng không chịu nổi mười vạn câu hỏi “vì sao” tiêu hao.
Hàn Tuyệt lại một lần nữa nhìn về phía Hình Hồng Tuyền.
Chờ Hình Hồng Tuyền không thể nhẫn nhịn được trạng thái hiện tại mà tìm đến hắn, lúc đó hắn mới quyết định.
Tạm thời mà nói, sự tồn tại của tiểu nhi tử còn có thể trợ giúp Hình Hồng Tuyền tu luyện, cũng xem như một chuyện tốt.
Trước khi chào đời, làm máy phụ trợ tu hành cũng không tệ.
Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ.
Hắn chợt nghĩ đến một khả năng.
Hắn tước đoạt huyết mạch tiểu nhi tử, rồi tiểu nhi tử dưới sự chờ mong của vô số người mà giáng sinh, kết quả lại phát hiện không phải là tư chất tuyệt thế vô song, rớt xuống ngàn trượng, từ thiên tư mạnh nhất được đệ tử Ẩn Môn coi là lại trở thành phàm nhân. Đây con mẹ nó không phải là tiểu thuyết huyền huyễn sao?
Hàn Tuyệt nghĩ đi nghĩ lại lại còn có chút chờ mong.
Khụ khụ.
Hay là cứ xem xét lại đã. Nếu có thể không làm vậy thì không làm, bằng không hài tử sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất đây.
Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt.
…
Tiên Giới biên giới, một con kim quang đại đạo từ đỉnh một ngọn núi cao ở Tiên Giới trải dài đến tận sâu trong Hắc Ám cấm khu, trông không thấy điểm cuối.
Con kim quang đại đạo này rộng chừng vạn trượng, to lớn hùng vĩ, có thể trông thấy một vài người tu hành lui tới. Khi đi ngang qua nhau, bọn họ cũng sẽ chào hỏi nhau, khá là nhiệt tình.
Sau khi lịch luyện tại Hỗn Độn, khi trở về Thiên Đạo, những người tu hành đều có cảm giác như trở về cố hương, cho nên cũng trở nên nhiệt tình.
Không thể không nói, Bàn Tâm quả thực có đại công lao. Sự xuất hiện của Hỗn Độn Thiên Lộ đối với người tu hành có tu vi tương đối cao trong Thiên Đạo mà nói, quả thực đã tạo ra tác dụng đoàn kết.
Bàn Tâm bỗng nhiên đáp xuống kim quang đại đạo, phía sau là Tấn Thần. Hai vị Thánh Nhân thu liễm thánh uy, áp chế tu vi đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, sau đó cất bước tiến lên.
“Lần này tiến về Hỗn Độn tiện thể xem xét Hỗn Độn Thiên Lộ, ngươi cũng chú ý một chút, xem có chỗ nào thiếu sót không.” Bàn Tâm thấp giọng phân phó.
Tấn Thần gật đầu.
Hắn thần sắc cổ quái.
Hắn cảm thấy Bàn Tâm đã thay đổi, trở nên trầm ổn hơn, cũng càng có tinh thần trách nhiệm, rất giống Huyền Đô Thánh Tôn.
Bàn Tâm thuở xưa nào có quan tâm Hỗn Độn Thiên Lộ có hoàn thiện hay không, chỉ muốn làm sao tranh quyền đoạt lợi.
Chẳng lẽ là Công Đức Vô Lượng Thần Uy Thiên Thánh khuyên bảo hắn?
Trong chốc lát, hình tượng của Hàn Tuyệt trong lòng Tấn Thần đột nhiên cất cao.
Theo hắn thấy, Hàn Tuyệt mới thật sự là trục đạo giả hoàn mỹ, không màng danh lợi lợi lộc, mỗi ngày bế quan khổ tu, nhưng mỗi khi Thiên Đạo có đại nạn, Hàn Tuyệt từ trước đến nay chưa từng trốn tránh, luôn luôn đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Đương nhiên, sùng bái thì sùng bái, Tấn Thần cũng không có ý nghĩ gia nhập Ẩn Môn. Ẩn Môn đã đủ cường đại, cho dù hắn gia nhập, cũng rất khó có được tín nhiệm của Hàn Tuyệt. Bàn Tâm thì khác, người bên cạnh quá ít, hắn chính là phụ tá đắc lực của Bàn Tâm.
Hai vị Thánh Nhân nhàn nhã bước đi như du ngoạn tiến lên, nhưng một bước đã là vạn dặm.
Rất nhanh, bọn họ tiến vào Hắc Ám cấm khu, quay đầu nhìn lại, đã không nhìn thấy Tiên Giới.
Xung quanh kim quang đại đạo tất cả đều là hắc ám, đen kịt đến cực hạn, không nhìn thấy ánh sáng, cực kỳ ngột ngạt.
Phía trước bay tới ba người, giữa họ vẫn còn đang phàn nàn.
“Đều tại ngươi, tìm cái loại tình báo gì thế, chỗ đó nào có cơ duyên, hoàn toàn là Luyện Ngục!”
“Đúng vậy, Đạo Chí Tôn, sau này ngươi có thể cẩn thận một chút không?”
“Nói bậy bạ, chẳng phải hai người các ngươi sao, vừa vào liền giống như ác khuyển vồ phân, khắp nơi đi dạo loạn xạ, phát động cấm chế.”
Chính là Đạo Chí Tôn, Triệu Hiên Viên, Khương Dịch ba người.
Bọn họ khí tức có chút suy yếu, rõ ràng trước đó không lâu mới trải qua ác chiến.
Bàn Tâm, Tấn Thần nhận ra thân phận ba người, dù sao các Thánh Nhân đều chú ý Ẩn Môn, ba người Đạo Chí Tôn thì là bài mặt trong số đệ tử Ẩn Môn, ngay cả trước khi nhập Ẩn Môn cũng đã có uy danh hiển hách.
Ba người Đạo Chí Tôn thấy không rõ hình dáng hai vị Thánh, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt bọn họ có màn sương mù, cho nên cũng không dừng lại, lướt qua nhau.
Trong Hỗn Độn Thiên Lộ, thường xuyên có thể gặp được đại năng ẩn tàng chân dung như vậy, cho nên ba người Đạo Chí Tôn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi hai bên đã đi xa nhau, Tấn Thần cảm khái nói: “Nội tình Ẩn Môn thật sự mạnh mẽ, ba người kia vậy mà đều là Chuẩn Thánh.”
Triệu Hiên Viên, Khương Dịch trong Hỗn Độn cũng đã chứng được Chuẩn Thánh.
Bàn Tâm hững hờ nói: “Hàn đạo hữu quả thực có tầm nhìn. Thiên Đạo có hắn, xem như đại hạnh của Thiên Đạo.”
Tấn Thần nghe ra ý tứ, cẩn thận hỏi: “Ngài cùng Hàn đạo hữu…”
“Không có gì. Sau khi luận đạo, ta đối với hắn hiểu rõ sâu hơn. Hàn đạo hữu không phải là kẻ địch của chúng ta, sẽ chỉ là một sự giúp đỡ.” Bàn Tâm nói lập lờ nước đôi.
Mắt Tấn Thần sáng lên. Hẳn là Bàn Tâm cùng Hàn Tuyệt đã thiết lập quan hệ hữu hảo, thậm chí là kết minh?
Nếu đúng là như vậy, vậy sau này bọn họ ở Thiên Đạo sẽ càng dễ xoay sở hơn, có bất kỳ ý nghĩ gì cũng sẽ không gặp phải Thánh Nhân khác ngăn cản.
Tấn Thần càng nghĩ càng nhiều, cảm thấy tiền đồ xán lạn.
Đúng lúc này, Bàn Tâm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, khiến Tấn Thần kinh hãi vội quay đầu theo.
Nhìn theo ánh mắt của hai vị Thánh, đó là một vùng tăm tối, chẳng nhìn thấy gì cả.
“Thế nào?” Tấn Thần hỏi.
Bàn Tâm mặt không đổi sắc nói: “Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
Tấn Thần hỏi: “Tà túy chẳng lành?”
Bàn Tâm lắc đầu.
Tấn Thần kinh ngạc. Trong Hắc Ám cấm khu, những tồn tại tà ác không thể thấy được chẳng phải là tà túy chẳng lành sao?
Bàn Tâm nói: “Tiếp tục đi thôi, xem thứ này còn theo chúng ta bao lâu nữa.”
Tấn Thần gật đầu.
Bọn họ duy trì bước chân như trước đó mà tiếp tục đi tới.
…
Huyết sắc tinh không, vô số tàn chi trôi nổi trong hư không.
Một tòa tàn phá lầu các trôi nổi giữa vô số thiên thạch. Hàn Thác máu me khắp người nằm trên mái hiên, há hốc mồm thở dốc, thần sắc mỏi mệt.
Di Thiên bỗng nhiên đáp xuống, cũng ngồi liệt xuống bên cạnh hắn, thở phì phò hỏi: “Thằng nhóc thối, ngươi không ổn sao?”
Hàn Thác liếc hắn một cái, nói: “Ngươi chẳng phải cũng vậy sao, gượng chống làm gì!”
Di Thiên nhìn về phía phương xa. Hai tôn cự ảnh kinh khủng đang chiến đấu sâu trong hư không, sương khói khổng lồ cuồn cuộn kịch liệt, tràn ngập cảm giác áp bức, phảng phất mảnh tinh không huyết sắc này bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ nát.
Trong mắt Di Thiên lộ ra vẻ sợ hãi.
Chênh lệch quá xa, hắn thậm chí không dám lại gần chiến trường chính.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di tích, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lui về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt Quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão về quê, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt