» Chương 525: Thiên Đạo có linh, Diêm Vương chấn kinh « cầu nguyệt phiếu »
Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025
“Hừ! Hồng Mông Tử Khí, các ngươi Thánh Nhân rốt cuộc có bao nhiêu luồng Hồng Mông Tử Khí? Ta đến đây chỉ vì trả nhân quả của Ma tộc, cũng không phải muốn đoạt Hồng Mông Tử Khí của ngươi. Chuyện này cứ thế thôi.”
Thiên Phong Ma lắc đầu nói, ngữ khí kiên quyết.
Thánh Nhân trầm mặc, không nói thêm lời.
Sau khi Thiên Phong Ma rời đi, mây đen bao phủ trên bầu trời Bách Nhạc Tiên Xuyên bỗng nhiên tan đi.
Hàn Tuyệt thấy hắn đã rời, cũng không xuất thủ.
Nếu đối phương thức thời, vậy thì bỏ qua đi.
Hàn Tuyệt cũng không sợ đối phương xuất thủ, trận pháp đạo tràng đã tăng lên tới cấp Tự Tại Thánh Nhân, còn sợ ai?
“Tam Thanh Thánh Tổ đã chiến bại rồi mà còn có kẻ dám tới xâm chiếm? Đối phương là Chuẩn Thánh, hẳn không phải là người không biết điều, tất nhiên có kẻ giật dây phía sau, đưa ra thứ khiến hắn cam nguyện mạo hiểm.”
Hàn Tuyệt lặng lẽ nghĩ.
Thứ có thể làm động lòng Chuẩn Thánh chỉ có Hồng Mông Tử Khí.
Chẳng lẽ Thánh Nhân lại đang giả danh lừa bịp?
Tính toán một chút!
Hàn Tuyệt lập tức dùng hệ thống suy tính: “Ta muốn biết là ai đã khiến Thiên Phong Ma tới.”
« Cần khấu trừ 4 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không? »
Tiếp tục!
Trong đầu Hàn Tuyệt lập tức hiện ra một bóng người.
Là hắn! Cầu Tây Lai!
Hàn Tuyệt nhíu mày. Hắn bề ngoài cùng Cầu Tây Lai giao hảo, vì sao Cầu Tây Lai lại nóng lòng tính kế hắn như vậy?
Theo sự hiểu biết của hắn về Cầu Tây Lai, Cầu Tây Lai cũng không lỗ mãng như vẻ ngoài.
“Ta muốn biết vì sao Cầu Tây Lai muốn gọi Thiên Phong Ma tới tìm ta gây phiền phức.”
« Cần khấu trừ 10 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không? »
Mười tỷ năm thọ mệnh!
Đây cũng không phải là tài sản mà một Thiên Đạo Thánh Nhân có thể có!
Hàn Tuyệt cảm thấy hứng thú, chẳng lẽ có địch nhân mới?
Hắn lựa chọn tiếp tục!
Hắn lập tức tiến vào huyễn tượng diễn hóa.
Đây là đạo tràng của Cầu Tây Lai, thân hình như Kim Phật Cầu Tây Lai bất động, tựa như pho tượng thần.
Hàn Tuyệt hạ xuống trong điện, nhìn Cầu Tây Lai.
Không thể không nói, hình tượng Cầu Tây Lai này thật sự thần thánh, khiến người ta lần đầu nhìn thấy rất khó cho rằng hắn là tồn tại tà ác, phảng phất đại diện cho sự chính nghĩa và thần uy vĩ đại.
Cầu Tây Lai bỗng nhiên mở mắt.
Hắn mở miệng hỏi: “Ai?”
Hàn Tuyệt nhìn quanh, không thấy những người khác, hắn không khỏi giật mình, chẳng lẽ Cầu Tây Lai đang nói mình?
Vậy thì quá kinh khủng!
Cầu Tây Lai cau mày nói: “Dao động khí tức này… Không đúng, không phải khí tức, mà là Thiên Đạo khí vận.”
Hắn lập tức biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Thiên Đạo? Đạo Tổ?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thiên Đạo có dị số, xem Thánh Nhân có thể cứu vớt Thiên Đạo không.”
Hàn Tuyệt sửng sốt, cái gì thế này?
Thiên Đạo?
Cầu Tây Lai nhíu mày, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là Thiên Đạo, hay là Đạo Tổ?”
“Vạn vật đều có thể sinh linh, Thiên Đạo vì sao không thể nào? Đạo Tổ sớm đã rời đi, Thiên Đạo chính là Thiên Đạo.”
Thanh âm lạnh nhạt vang lên lần nữa, khiến Cầu Tây Lai biến sắc.
Hàn Tuyệt cũng kinh hãi.
Thiên Đạo có linh trí, thì sẽ ra sao?
Thiên Đạo vì sao chí công vô tư?
Chẳng phải là vì Thiên Đạo vô tình, sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào.
Bây giờ Thiên Đạo có linh trí của riêng nó, chẳng phải sẽ dễ dàng sinh ra cảm xúc và phán đoán của riêng nó sao?
Đừng nói Hàn Tuyệt, Cầu Tây Lai đều phải rùng mình.
Bọn họ, những Thánh Nhân này sở dĩ cao cao tại thượng, cũng là bởi vì Thiên Đạo tựa như vô tri, sẽ không can thiệp vào họ.
Hiện nay…
Cầu Tây Lai sắc mặt khó coi, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thiên Đạo đáp: “Trừ dị số, khôi phục trật tự.”
“Ai là dị số?”
“Tân tấn Thánh Nhân, Hàn Tuyệt.”
“Đạo Tổ nói hắn là biến số…”
“Biến số chính là dị số, bởi vì hắn, kiếp Vô Lượng đại kiếp trước đã kết thúc rất nhanh.”
Cầu Tây Lai sắc mặt tái xanh.
Hình ảnh đến đây tan vỡ.
Ý thức Hàn Tuyệt trở lại trong hiện thực, lòng hắn như lửa đốt.
“Ta muốn biết Thiên Đạo có sinh ra linh trí không?”
« Cần khấu trừ 10 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không? »
Tiếp tục!
« Có. »
Lòng Hàn Tuyệt lạnh đi một nửa.
“Thiên Đạo có thể tru sát ta không?”
« Cần khấu trừ 10 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không? »
Tiếp tục!
« Thiên Đạo tạm thời chưa đủ năng lực tự chủ công kích, nó chỉ có thể giao lưu với sinh linh. »
Thì ra là thế.
Thảo nào lại tìm Cầu Tây Lai.
Hàn Tuyệt thở dài một hơi.
“Cầu Tây Lai có cảm thấy ta chính là Hắc Ám Cấm Chủ không?”
« Cần khấu trừ 4 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục không? »
Tiếp tục!
« Có. »
Mẹ!
Hàn Tuyệt nhíu mày, hắn lập tức dâng lên sát ý với Cầu Tây Lai.
Bất quá nghĩ lại, Cầu Tây Lai cho rằng như vậy, Thánh Nhân khác chưa chắc đã tin.
Huống hồ cho dù các Thánh Nhân đều tin, cũng làm gì được Hàn Tuyệt?
Hàn Tuyệt chỉ cần không rời đạo tràng, Thánh Nhân và Thiên Đạo liền hại không được hắn!
“Thật đáng ghét! Ta không muốn gây chuyện, nhưng luôn có người tìm ta gây phiền phức.”
Hàn Tuyệt bất đắc dĩ thở dài.
Chuyên tâm tu luyện, sớm ngày siêu việt Thiên Đạo, đến lúc đó bắt Thiên Đạo về làm sủng vật!
…
Âm Gian, Địa Phủ.
Dương Thiên Đông ngồi trên điện, ngáp một cách nhàm chán.
Hai hàng quỷ sai đứng bất động, Hắc Bạch Vô Thường lại áp giải đến một hồn phách phạm tội nghiệt.
Những kẻ có thể vào điện để khảo vấn đều là kẻ khi còn sống từng tạo nghiệp, nghiệp lực sâu dày; sinh linh bình thường chết đi trực tiếp qua cầu Nại Hà.
Dương Thiên Đông nhìn linh hồn trên điện, không khỏi sửng sốt.
Hồn phách bị Hắc Bạch Vô Thường áp giải chính là nhi tử của Hàn Tuyệt, Hàn Thác.
Dương Thiên Đông là một trong số ít người từng thấy chân dung Hàn Tuyệt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thác, trong thoáng nhìn, hắn phảng phất thấy Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt có dung nhan phi phàm đến mức nào, thế gian không có người thứ hai có thể sánh được.
Dương Thiên Đông nhíu mày hỏi: “Ngươi tên gì, cho biết lai lịch.”
Hàn Thác sắc mặt khó coi, trầm giọng nói: “Ta tên Hàn Thác, sinh ra ở Nhân tộc. Ta không phải hết thọ nguyên, mà là bị người dùng pháp thuật rút hồn, ném vào Âm Gian.”
Dương Thiên Đông hỏi: “Cha mẹ ngươi tên gọi là gì?”
Hàn Thác do dự một chút, nói: “Phụ thân ta là Hàn Tuyệt, mẫu thân ta là Thanh Loan Nhi. Diêm Vương, ta thật sự vô tội, thọ nguyên của ta vẫn còn. Ta từng được biết, với tình huống như của ta, Âm Gian không chấp nhận thụ lí!”
Đã nhiều năm như vậy, cha mẹ hắn đã khuất, nói ra cũng chẳng sao.
Bạch Vô Thường mắng: “Làm càn! Ngươi dám phân phó Diêm Vương?”
“Im ngay!”
Dương Thiên Đông đập bàn, phẫn nộ quát, dọa Hắc Bạch Vô Thường, Hàn Thác toàn thân run lên.
“Phụ thân ngươi gọi Hàn Tuyệt… Sao có thể!”
Dương Thiên Đông sắc mặt biến ảo khó lường, khó có thể tin.
Thật trùng hợp!
Hồn phách này cùng Hàn Tuyệt dáng dấp rất giống, lại trùng tên…
Dương Thiên Đông bấm đốt ngón tay suy tính, phát hiện mình căn bản không thể tính ra nhân quả của phụ thân Hàn Thác.
Hẳn là…
Dương Thiên Đông trầm giọng nói: “Hắc Bạch Vô Thường lui ra!”
Nghe vậy, Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau, vội vàng lui ra khỏi đại điện.
Hàn Thác căng thẳng, chau mày, không biết vì sao Dương Thiên Đông lại thất thố như vậy.
Dương Thiên Đông hỏi: “Ngươi có thể kể cho ta nghe về phụ mẫu ngươi không?”
Hàn Thác trầm mặc.
Hắn từ nhỏ đã cảm thấy phụ mẫu mình không tầm thường, nhất là mẫu thân mình, còn truyền thụ cho hắn pháp luyện thể quật khởi. Đến nay hắn vẫn cho rằng mình có được ngày hôm nay là nhờ toàn bộ bộ pháp luyện thể đó.
Dưới mắt không còn biện pháp khác, Hàn Thác chỉ có thể thành thật mà nói, bằng không hắn sẽ luân hồi, tất cả sẽ hóa thành mây khói.
Hắn còn có thù muốn báo!
Không thể nào cứ thế bỏ qua!
Thế là, Hàn Thác kể lại từ khi còn bé.
Dương Thiên Đông càng nghe càng kinh hãi.
Vị Hàn Tuyệt này tâm tính quá giống sư phụ hắn.
Một dạng ẩn mình…
Một dạng vô cùng cẩn thận!
—
**Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn sót lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên rút vào tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.**
**Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt Quốc, một gã Chân Nhân cao thủ già yếu thọ cạn, về quê dưỡng lão, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.**
**Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt**