» Chương 648: Đế Giang

Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm - Cập nhật ngày May 25, 2025

Hàn Tuyệt lập tức đưa ra lựa chọn.

U tộc là một thế lực cực kỳ mạnh mẽ và quan trọng đối với hắn, nhất định phải chống đỡ. Hắn còn đang mong đợi bồi dưỡng được 10.000 Chuẩn Thánh để tung hoành Hỗn Độn!

Hàn Tuyệt theo đó tiến vào trong diễn hóa huyễn tượng.

Mở mắt, Hàn Tuyệt đi vào một tòa đại điện u ám. Hai bên đứng thẳng những cột đá khổng lồ tạc hình các hung thú thần bí. Những cột đá trông trong suốt, bên trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, khiến không gian đại điện trở nên âm u rợn người.

Bầu trời là những đám mây đen cuồn cuộn, cao đến mấy trăm vạn trượng, hệt như một phương thiên địa thu nhỏ.

Hàn Tuyệt đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước đứng thẳng mười pho tượng đá khổng lồ, hình dáng hung tợn bá đạo, với các tư thế khác nhau.

Phía trước mười pho tượng đá là một con đường gồm mấy trăm vạn bậc thang đá. Đỉnh chóp là một tòa tế đàn lơ lửng trên không trung.

Trên tế đàn, một nam tử khôi ngô để trần đang tọa trấn. Hắn tóc đen cuồng dã, tùy ý rối tung. Cơ bắp cuồn cuộn trên thân thể hắn cực kỳ ấn tượng, tựa như một hung thú hình người.

Trước mắt Hàn Tuyệt hiện lên một dòng chữ:

«Đế Giang: Đại Đạo Thánh Nhân, Tổ Vu đứng đầu, Vô Lượng Đại Đế, Bàn Cổ hậu duệ »

Hàn Tuyệt trong lòng rất đỗi chấn động. Tổ Vu thật sự còn sống sao?

Vậy mười pho tượng đá kia ắt hẳn là mười vị Tổ Vu còn lại!

Ngay cả Đế Tuấn cũng còn sống, vậy Đế Giang còn sống cũng rất bình thường.

Hàn Tuyệt biết trong thần thoại Hồng Hoang, Vu tộc và Yêu tộc là hai chủng tộc cường đại nhất giữa thiên địa. Để tranh bá, chúng đã gây ra Vô Lượng đại kiếp. Mười hai Tổ Vu, ngoại trừ Hậu Thổ nương nương đã hóa thân thành luân hồi, đều đồng quy vu tận với Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Giờ xem ra, đoạn lịch sử này có lẽ không hoàn toàn chân thực, dù sao Hàn Tuyệt cũng chưa từng trải qua nó.

Đế Giang bỗng mở mắt, lẩm bẩm: “Kẻ nào đang rút lấy huyết mạch Vu tộc của ta?”

Đế Giang bấm đốt ngón tay suy tính, thần sắc cổ quái.

“Hậu Thổ… Ai, thôi vậy…”

Đế Giang bắt đầu đưa tay thi pháp. Thấy vậy, Hàn Tuyệt chợt hiểu ra Đế Giang đang hạn chế cảnh giới của U tộc. Còn nguyên nhân vì sao thì hắn lại không biết.

Mộng cảnh vỡ tan.

Trở lại hiện thực, Hàn Tuyệt sờ cằm suy tư.

Muốn giải quyết việc này, biện pháp tốt nhất là giết chết Đế Giang.

Nhưng Đế Giang không oán không cừu gì với hắn, hắn đương nhiên sẽ không làm việc thất đức đó.

Thôi, đợi một chút.

Dù sao Đế Giang đang liên hệ Hậu Thổ nương nương. Đợi hai huynh muội họ gặp mặt và nói rõ mọi chuyện, chắc hẳn việc hạn chế cảnh giới của U tộc sẽ được giải trừ.

Hàn Tuyệt có cảm nhận sâu sắc hơn về Đại Đạo Thánh Nhân.

Việc áp chế huyết mạch hậu thế như thế này, tựa như Đại Đạo Chi Chủ khống chế tu sĩ trong Đại Đạo của mình vậy. Thật có chút mánh khóe!

Hàn Tuyệt cũng từng áp chế huyết mạch của Hàn Thác, nhưng đó là do hắn tự tay làm, không giống Đế Giang, cách xa vô số không gian, lại tùy tiện làm được, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Suy nghĩ kỹ một chút, Hàn Tuyệt kỳ thật không có cách nào đánh chết Đại Đạo Thánh Nhân.

Trước đó, Hỗn Độn Thần và Chuẩn Đề nhìn như vẫn lạc, kỳ thực chỉ là giả chết, khiến Hàn Tuyệt không thể tiếp tục truy sát.

Đạo Bất Vong là kẻ duy nhất thực sự vẫn lạc, do bị Tỳ Thiên lão tổ nhân cơ hội trọng thương, có thể xem là một sự bố trí hợp lực giữa Hàn Tuyệt và Tỳ Thiên lão tổ.

Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười, không nghĩ nhiều nữa làm gì.

Dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ siêu việt Đại Đạo Thánh Nhân!

Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Đại Đạo Thánh Nhân trước mặt hắn cũng chỉ như gà chó, tiện tay có thể giết!

Tiên giới, Nhân tộc hoàng thành.

Trong một tòa phủ đệ, Hàn Ngọc đang tọa thiền tu luyện trong đình viện. Hắn khoác một thân áo bào trắng, không còn khí chất thiếu niên năm nào, mà toát lên vẻ trầm ổn, đại khí, gương mặt hằn rõ dấu vết thời gian.

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chính là đệ tử của Hàn Tuyệt, Long Hạo.

Long Hạo tướng mạo anh tuấn, rất giống Tà Thiên Đế. Hắn cùng Hàn Ngọc đứng chung một chỗ, hệt như Hàn Tuyệt đang đối mặt Tà Thiên Đế.

Hàn Ngọc cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, mắt cũng không mở, hỏi: “Chuyện gì?”

Long Hạo cười hắc hắc nói: “Ta chuẩn bị tập kích Long Cung, ngươi có muốn liên thủ không? Đợi ta khống chế được Long Cung, lúc đó thần binh lợi khí của Long Cung ngươi cứ việc tùy ý lựa chọn. Ngươi hẳn biết Long tộc có thói quen thích sưu tầm bảo vật mà.”

Hàn Ngọc mở mắt, liếc hắn một cái, giận dữ nói: “Lần trước cùng ngươi xông xáo bí cảnh, nhục thân của ta bị tiêu diệt, còn muốn lừa ta sao?”

Lúc này, trên đỉnh đầu Long Hạo dâng lên Hạo Thiên hồn thể, Hạo Thiên cười nói: “Hàn Ngọc tiểu hữu, không thể nói như vậy được. Chẳng phải gốc thiên tài địa bảo tốt nhất kia đã nhường cho ngươi rồi sao?”

Trên đỉnh đầu Hàn Ngọc cũng hiện lên một đạo hồn thể, chính là Kiếp Oan – do Hàn Tuyệt từng giúp Hàn Ngọc thu phục nghiệp lực lượng kiếp mà thành.

“Thôi đi, thế thì tính là gì. Hàn Ngọc tại Nhân tộc một câu là có thể đạt được bảo vật giá trị tương đương!” Kiếp Oan khẽ nói, giọng điệu rất giống Hàn Ngọc.

Đối với Hạo Thiên, Kiếp Oan là nhận biết. Trong nghiệp lực mênh mông, luôn có một vài oan hồn từng gặp qua Hạo Thiên, những ký ức đó đều đã bị Kiếp Oan hấp thu.

Hạo Thiên râu dựng ngược, mắt trợn trừng, nói: “Nhân tộc có thể so được với Long tộc sao?”

“Chậc chậc, Nhân tộc này mà địch lại Long tộc sao? Nếu thất bại, Nhân tộc có thể sẽ gặp họa lớn đó!”

Kiếp Oan âm dương quái khí nói. Hai hồn bắt đầu cãi cọ.

Hàn Ngọc nghe đến đau cả đầu, nhìn về phía Long Hạo, nói: “Không đi không được sao?”

Long Hạo buông tay nói: “Không còn cách nào khác. Sư phụ ta đã ra lệnh, nếu ta không hoàn thành, chỉ sợ sẽ bị trục xuất sư môn mất.”

Hàn Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai? Sư phụ Đại La Kim Tiên chắc phải mạnh lắm nhỉ, chí ít cũng là Chuẩn Thánh sao?”

Lúc trước hắn đã rất ngạc nhiên, nhưng Long Hạo không chịu nói.

Long Hạo cười nói: “Sư phụ ta chính là Thánh Nhân đó, thế nào, có chỗ dựa lớn như vậy, ngươi còn lo lắng gì nữa?”

Hàn Ngọc khinh thường nói: “Sư phụ ta cũng là Thánh Nhân!”

“Sư phụ ngươi trước mặt sư phụ ta cũng phải dập đầu!”

“Không có khả năng!”

Hàn Ngọc giận dữ nói, phảng phất bị nhục nhã.

Trong lòng hắn, Lý Đạo Không chính là đại năng đỉnh thiên lập địa, là kẻ ngông nghênh nhất trong toàn bộ Thiên Đạo.

Long Hạo cười ha ha, trong lòng càng vui vẻ hơn.

Tiểu tử ngốc!

Hắn đoán được Hàn Ngọc là con cháu của Hàn Tuyệt, nhưng không nói ra.

Hàn Ngọc có dáng dấp giống Hàn Tuyệt đến vậy, tất nhiên có quan hệ, lại còn được Lý Đạo Không thu làm đồ đệ.

Ngay cả Lý Đạo Không cũng không nói rõ chân tướng, hắn đương nhiên không dám nhúng tay, để tránh phá hỏng kế hoạch của Hàn Tuyệt.

“Thôi được, nói nghiêm túc đây. Theo ta đi một chuyến, ta cần ngươi giúp đỡ.” Long Hạo nghiêm túc nói.

Thực lực của Hàn Ngọc không kém, kế thừa y bát của Lý Đạo Không, trong cùng cảnh giới hiếm khi gặp địch thủ.

Sau khi Thiên Đạo khởi động lại, Long Đình trước kia của Long Hạo đã sớm kết thúc, cố nhân càng chẳng còn mấy người. Trước đây hắn từng đi thăm hỏi một vài cố nhân, nhưng tất cả đều muốn phủi sạch quan hệ, không muốn đi theo hắn, suýt nữa khiến hắn tức chết.

Cực chẳng đã, hắn đành phải tìm Hàn Ngọc.

Long Hạo nói: “Chuyện này ngươi có thể nói với Nhân Hoàng một chút. Nhân tộc hiện tại đang sa vào khốn cảnh, muốn phá cũ dựng mới thì phải mạo hiểm. Một khi ta khống chế được Long tộc, liền có thể giúp đỡ Nhân tộc. Ta chính là huyết mạch Chân Long tộc, bản thân lại là Đại La Kim Tiên, Tứ Hải Long Vương đều không phải đối thủ của ta. Nhưng ta thế đơn lực bạc, cần các ngươi hỗ trợ kiềm chế binh lính tôm cá của Long tộc.”

Đương nhiên, đó chỉ là lời lẽ ngoài miệng.

Hắn muốn chứng minh nhân mạch của mình cho Long tộc thấy.

Hàn Ngọc nói: “Ta đi tìm Nhân Hoàng vậy.”

“Nhanh đi nhanh đi, đi ngay bây giờ.”

Long Hạo thúc giục, Hàn Ngọc chỉ đành khởi hành.

Một lát sau, Hàn Ngọc xuất hiện trong đình viện, cùng đi còn có mấy người, đều là cao tầng Nhân tộc, trong đó có cả Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng có tướng mạo như một nam nhân ngoài 40, không mấy anh tuấn.
***
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Bảng Xếp Hạng

Chương 746: Ngu Kiếm Thần Thánh « Canh 4, cầu nguyệt phiếu »

Chương 745: Thần Bào đạo nhân thủ đoạn « Canh 3, cầu nguyệt phiếu »

Chương 744: Trật Tự Thánh Mẫu « cầu nguyệt phiếu »