» Chương 706: Trợn mắt hốc mồm Cự Quỷ Vương

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 27, 2025

**Chương 706: Cự Quỷ Vương Trợn Mắt Hốc Mồm**

“Ta không có làm chuyện gì a…” Bạch Tiểu Thuần nhìn Cự Quỷ Vương với vẻ mặt vô tội, nội tâm hắn lại đắc ý khôn tả. Giờ phút này, trong bụng hắn sớm đã nở hoa. Hắn nghĩ rằng Cự Quỷ Vương đã hố mình, vậy thì mình sẽ hố lại Cự Quỷ Vương… Dưới mắt, Cự Quỷ Vương càng kinh ngạc, hắn càng cảm thấy sảng khoái hả giận.

“Chỉ bất quá, ta đối với Vương gia trung thành tuyệt đối, lo nỗi lo của Vương gia. Nghĩ tới Vương gia những năm này đối với ta tốt như vậy, thế là ta liền bốc lên nguy hiểm thập tử nhất sinh, tốn sức thiên tân vạn khổ, bao nhiêu lần lăn lộn trong máu, vô số lần chạy một vòng trước Quỷ Môn quan, không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, không sợ tử vong, cuối cùng không phụ thịnh ân của Vương gia, đem tất cả bọn hắn đều chế phục!” Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực, thể hiện vẻ mặt sẵn sàng vì Cự Quỷ Vương xông pha khói lửa, thấy chết không sờn.

“Đều… Đều chế phục?” Đầu Cự Quỷ Vương hơi choáng, chỉ trong chốc lát, ngọc giản truyền âm của hắn đã rung động hơn mười lần.

“Đúng vậy a, đều chế phục. Ba vị Bán Thần Vương gia kia, không phải dự định áp chế Vương gia sao? Càng là còn phái người đến đoạt a. Ta đem dòng dõi thiên kiêu của bọn hắn đều trói lại, cố ý đưa đến nơi này của Vương gia, xin mời Vương gia xử lý!” Bạch Tiểu Thuần biểu lộ kích động, lớn tiếng nói như đang lập công lớn.

“Tới tới tới, ta cho Vương gia ngài giới thiệu một chút a. Vị này chính là Tiểu Thắng Vương của Đấu Thắng thành!” Bạch Tiểu Thuần càng nói càng phấn chấn, vỗ túi trữ vật, xách Tiểu Thắng Vương đang thoi thóp ra, ném ở một bên.

Tiểu Thắng Vương lúc này mặt mày tiều tụy, da bọc xương, sinh cơ tổn hao nhiều, giờ khắc này chỉ còn thoi thóp, không còn sức lực.

“Còn có vị này, chính là thế tử Chu Hoành của Cửu U thành.” Bạch Tiểu Thuần lại ném Chu Hoành ra…

“Còn có cái này, là người kia tới, đúng, là Tiểu Lang Thần!”

“Hắn gọi Lý Thiên Thắng.”

“Đây là Diệu Lâm Nhi, cô gái này có thể lợi hại, ta cảm thấy còn thích hợp với Vương gia hơn cả Trần phu nhân a, cố ý bắt tới.” Bạch Tiểu Thuần nháy nháy mắt, lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu.

“Đúng rồi, đây là quận chúa Hứa San của Linh Lâm thành, nha đầu này đầu có bệnh, đáng thương.”

“Còn có hắn, gia hỏa này thân phận không tầm thường a. Ta nghe người bên cạnh hắn đều gọi hắn là Nhị hoàng tử, nghĩ đến người này thân phận cao như vậy, nhất định hữu dụng đối với Vương gia, thế là phí sức thật lớn, mới trói hắn tới.” Bạch Tiểu Thuần tinh thần vô cùng phấn chấn, tràn đầy nhiệt huyết, rất kiên nhẫn lần lượt giới thiệu cho Cự Quỷ Vương. Vừa giới thiệu, vừa ném người. Rất nhanh, dưới ánh mắt há hốc mồm như gà gỗ của Cự Quỷ Vương, trong Vương Điện này đã chật kín hơn trăm người do Bạch Tiểu Thuần ném ra.

Hơn trăm người này, cơ hồ đều gầy trơ xương, từng người suy yếu vô cùng, giờ phút này nằm đó, không thể động đậy.

“Bạch Hạo không phụ nhờ vả của Vương gia, bắt được những người này!” Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền, trịnh trọng nói như vừa xông pha khói lửa trở về.

Cự Quỷ Vương chỉ cảm thấy não hải trống rỗng, Thiên Lôi nổ tung ầm ầm quay cuồng. Giờ khắc này, không ngừng oanh minh, với tu vi và định lực của hắn, cũng phải trợn mắt nửa ngày mới phục hồi. Hắn hít mấy hơi khí, cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ tất cả, biết nhân quả của những ngọc giản truyền âm kia. Sau đó, hắn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.

Có thể nói, hắn tính trời tính đất, tính kế tất cả, duy chỉ không tính tới Bạch Tiểu Thuần lại cường hãn như vậy, cường hãn đến mức có thể trói hết tất cả những người này tới. Giờ phút này, hắn trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần như hiến vật quý lần lượt ném những thiên kiêu này ra, nội tâm không khỏi liên tục cười khổ, ngay cả da mặt cũng rung động mấy cái.

“Bạch Hạo này, ta xem thường hắn. Hắn đầu tiên trói cha ruột hắn, lại trói ta, đây là trói lên nghiện, bây giờ lại lập tức… trói hơn trăm người.”

“Tên láu cá này, rõ ràng là trước đó tức giận quá lớn, cho rằng ta hố hắn, cho nên bây giờ phải dùng cách này để lừa ta… Hết lần này tới lần khác, hắn còn không giết một ai. Dù nhìn thế nào, đều là lập công lớn…” Cự Quỷ Vương rất đau đầu, trái tim co rút. Chuyện này đối với hắn mà nói, cũng là đại sự. Hắn đã nhìn ra, đây rõ ràng là Bạch Tiểu Thuần cố ý, ném phiền phức này cho mình.

Nếu là đổi lúc khác thì thôi đi, nhưng bây giờ, trước đó hành động của hắn tại Luyện Hồn Hồ đã phạm kiêng kỵ, bị người ta tóm lấy nhược điểm. Vốn định điệu thấp một đoạn thời gian, không cho đối thủ cơ hội tìm mình phiền phức, nhưng lại không ngờ, xuất hiện một ngoài ý muốn như thế.

Cứ như vậy, Tam Đại Thiên Vương cùng tám thành quyền quý, tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này, toàn lực nổi lên. Điều này khiến Cự Quỷ Vương cực kỳ khó xử. Những người này, hắn nếu thả, liền đại biểu hắn đường đường Cự Quỷ Vương sợ. Nhưng nếu không thả lại không được, hắn cho dù là Bán Thần, là một trong Tứ Đại Thiên Vương, nhưng không thể cùng gần như toàn bộ Man Hoang thế lực đối nghịch.

Cự Quỷ Vương nội tâm ấm ức, nhưng không có cách nào. Hắn tự biết đuối lý. Chuyện này, vốn là hắn hố Bạch Tiểu Thuần trước, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nếu Bạch Tiểu Thuần tử vong, hắn sẽ tránh chế ước của cấm chế như thế nào.

Nếu Bạch Tiểu Thuần chết thì thôi đi, nhưng hắn còn sống. Cự Quỷ Vương cho dù tàn nhẫn đến đâu, nghĩ tới những chuyện đã qua, cũng không dám dùng tu vi Bán Thần, thân phận Vương gia đường đường của mình, đi làm chuyện ân đền oán trả kia. Nếu không, e rằng thanh danh của hắn sau này sẽ vì chuyện này mà rơi xuống cực điểm trong khoảnh khắc.

Quan trọng nhất, là Bạch Tiểu Thuần không giết người. Điều này càng cay độc đến mức trơn tru không thể bắt bẻ. Nếu như giết, vậy thì đơn giản, Cự Quỷ Vương hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm toàn bộ lên Bạch Tiểu Thuần. Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp ném những người này đến trước mặt hắn, hắn quản cũng không được, không quản cũng không xong, rất khó giải quyết, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.

“Bạch Hạo này, quá độc ác!” Ánh mắt Cự Quỷ Vương lần nữa lướt qua hơn trăm người trong đại điện. Nhìn những thiên kiêu này ai nấy gầy gò, sinh cơ bị hao tổn nghiêm trọng, trong lòng hắn cũng bắt đầu mắng mỏ. Nghĩ lại liền biết, đây là Bạch Tiểu Thuần chuẩn bị để đề phòng mình sợ hãi mà thả người.

“Đây là để cho ta cho dù thả người, cũng đều phải trả giá một chút cái giá đắt a…” Cự Quỷ Vương thở dài một tiếng, cười khổ nhìn Bạch Tiểu Thuần. Chuyện này, đối phương làm vừa đúng, khiến mình chỉ có thể nhận. Vừa nghĩ tới phải trả giá để xoa dịu cơn giận của đám người, Cự Quỷ Vương buồn bực đến mức tim gan phèo phổi đều theo đó co rút đau đớn.

“Vương gia, tiểu nhân đi trước a, lát nữa linh yến… ta lại tới.” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, chuyện này hắn cũng hơi căng thẳng. Lần này phản hố Cự Quỷ Vương, không phải âm mưu, mà là dương mưu. Hắn càng cẩn thận từng li từng tí, nắm giữ chừng mực, không để chuyện này vượt qua ranh giới cuối cùng của Cự Quỷ Vương. Giờ khắc này, thấy Cự Quỷ Vương vẻ mặt sầu khổ thở dài, Bạch Tiểu Thuần biết, lần trả thù này của mình đã thành công.

Cự Quỷ Vương tức giận trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, vung tay lên.

“Cái gì linh yến, không có, cút nhanh lên!”

“Thật keo kiệt…” Bạch Tiểu Thuần sờ mũi bĩu môi, rất không tình nguyện rời khỏi Vương Điện. Sau khi rời đi, hắn lập tức vui mừng, hóa thành một đạo cầu vồng, thẳng đến chỗ ở.

Sau khi nhanh chóng trở về, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp vào mật thất bế quan. Ngồi khoanh chân bên trong, hắn thở sâu, nhìn túi trữ vật của mình.

Trong đó, còn có một người hắn chưa giao ra… Người này chính là Trần Mạn Dao.

“Trần Mạn Dao này có một nửa khả năng là đoán ra thân phận của ta, vậy phải làm sao bây giờ a…” Vừa nghĩ tới Trần Mạn Dao, cảm giác thành tựu mà Bạch Tiểu Thuần có được khi hố Cự Quỷ Vương liền tan biến trong khoảnh khắc. Hắn nhăn mặt khổ sở, thở dài.

Có ý định phóng thích đối phương để câu thông một chút, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại không chắc. Vạn nhất Trần Mạn Dao này chưa hoàn toàn xác định thân phận của mình, vừa câu thông, e rằng sẽ cho đối phương cơ hội hoàn toàn khẳng định.

Nhưng nếu không phóng thích đối phương, cứ giam giữ mãi như vậy, cũng không phải biện pháp…

“Thôi thôi, những chuyện này không nghĩ nữa, trước bế quan một đoạn thời gian rồi nói sau.” Bạch Tiểu Thuần đau đầu không thôi, không nghĩ ra nên xử lý Trần Mạn Dao như thế nào, chỉ có thể chôn việc này dưới đáy lòng. Giờ phút này, ngồi khoanh chân ở đó, hắn hồi tưởng những chuyện đã qua tại Luyện Hồn Hồ, trong mắt dần lộ ra thần thái mãnh liệt.

“Nguyên Anh Thiên Đạo của ta, hóa ra có hiệu quả kinh người như thế. Uy áp của Ngũ Sắc Nguyên Anh vừa ra, lại có thể áp chế tất cả tu sĩ cùng cảnh giới…”

“Lần này nếu không phải Thiên Đạo Nguyên Anh, ta muốn trói những người này, độ khó quá lớn…” Bạch Tiểu Thuần mím môi, quan sát Nguyên Anh trong cơ thể mình. Nhìn ánh sáng ngũ sắc trên thân Nguyên Anh, trong mắt hắn càng thêm phấn chấn.

“Ha ha, ta bây giờ đã cường đại như thế…” Bạch Tiểu Thuần tinh thần phấn chấn, lần nữa cảm thấy mình vì Thiên Đạo Nguyên Anh đã trả giá nhiều như vậy, thật sự quá đáng giá.

Lại nghĩ tới chuyến đi Luyện Hồn Hồ lần này, hắn lợi dụng Vĩnh Dạ Tán hút sinh cơ tu luyện. Cuối cùng mặc dù không hút Hứa San, nhưng hơn mười người mà Hứa San mang tới, mình cũng hút một lần, khiến Bất Tử Cốt của mình đã đạt đến Thoái Cốt cảnh tầng thứ tám.

“Tầng thứ tám a!” Bạch Tiểu Thuần phấn khởi lên. Tu luyện Bất Tử Cốt này, nói chậm cũng chậm, có thể nói nhanh, lại vượt xa mấy cấp độ trước đó, đạt đến một trình độ khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Một khi có thể đột phá đến tầng thứ chín, Bất Diệt Đế Quyền của ta, liền có thể đánh ra gấp bốn!!”

“Tuy nhiên, so với những thứ này, thu hoạch lớn nhất của ta ở Luyện Hồn Hồ lần này… không phải những thứ này, mà là đệ tử của ta… hồn Bạch Hạo!” Mắt Bạch Tiểu Thuần trong khoảnh khắc lộ ra tinh quang. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn Hồn Tháp mình lấy ra từ túi trữ vật. Ở trong đó, có một oan hồn bị đặt riêng, chính là… hồn Bạch Hạo!

“Đồ nhi, ta sẽ giúp ngươi khôi phục thần trí!” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hồi ức. Sau nửa ngày, từng chữ nói ra lẩm bẩm.

Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 2151: Tước Thần Phiến

Q.1 – Chương 754: Sinh vật bí ẩn

Toàn Chức Pháp Sư - April 30, 2025

Chương 2150: Chín đạo thân ngoại hóa thân