» Q.1 – Chương 754: Sinh vật bí ẩn
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
“Băng!”
Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên tầng tầng rơi xuống boong thuyền, suýt nữa giẫm nứt bản gỗ.
Nam Giác đứng một bên, bất mãn quở trách hai người, nhưng họ chẳng để ý, chỉ đứng ở lan can nhìn xuống biển.
Nước biển rất trong suốt, có thể nhìn thấy rất sâu, cái bóng đen kia vẫn ở dưới canô. Sau khi rơi xuống canô, hai người mới thật sự ý thức được vật kia khổng lồ đến mức nào. Cảm giác như cả chiếc canô đều lái vào vùng biển đen, cái nhìn lướt qua màu đen sâu thẳm bao trùm thuyền khiến lòng người dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc nhất, thẳng tới tâm linh!
“Trời ạ, phía dưới là thứ gì!” Giang Dục đột nhiên gào lên.
Tiếng gào này đánh thức mọi người, họ đổ dồn ra lan can, kinh hãi phát hiện dưới nước là một cái bóng đen to lớn, khác nào một cái hố đen vực sâu có thể bất cứ lúc nào hút cả chiếc canô vào!
Mồ hôi lạnh lăn dài trên cổ, dù vật dưới đó không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, nhưng mang đến áp lực cực lớn cho mọi người trên thuyền, dường như sinh mệnh vào khoảnh khắc này đã bị quái vật phía dưới chi phối!
Không ai nói chuyện, họ trợn tròn mắt, thân thể càng ở trong trạng thái cứng đờ.
Họ không dám nhìn rõ dưới nước rốt cuộc là cái gì, lo lắng nghênh đón sẽ là một cái miệng lớn nuốt chửng họ, hoặc là những cự trảo nổi lên sóng biển đập tan du thuyền thành phấn vụn. Đây không phải phán đoán vô căn cứ, họ tin chắc sinh vật dưới nước tuyệt đối có thể làm được điều đó!
“Rốt… rốt cuộc là cái gì?” Triệu Mãn Duyên vẻ mặt cứng ngắc hỏi.
Mạc Phàm hít một hơi, chậm rãi lắc đầu nói: “Nó dường như đang lặn xuống.”
Hình bóng dưới nước bắt đầu nhạt dần, cảm giác sợ hãi bao trùm mọi người cũng từ từ dịu xuống.
Không biết bao lâu, nước biển cuối cùng khôi phục sự trong suốt ban đầu, nhìn xuống, nước biển cũng là màu lam sâu thẳm.
Chỉ là không hiểu sao, nhìn xuống nước biển, đặc biệt là khi cố gắng nhìn về nơi sâu xa, sẽ không tự chủ dâng lên một trận ý sợ hãi, cái cự ảnh màu đen kia cứ luẩn quẩn trong đầu!
Trên canô, tất cả mọi người đều như kiệt sức, Giang Dục thậm chí xụi lơ ở boong tàu!
Canô tiếp tục hướng về phía trước, mọi người trên canô im lặng rất lâu. Không biết bao lâu, Giang Dục mới khẽ đứng lên, ánh mắt lướt qua những người im lặng.
“Không biết sao, ta dâng lên một loại cảm giác mình là ếch ngồi đáy giếng.” Giang Dục mở miệng nói.
Thế giới này rốt cuộc còn bao nhiêu điều nhân loại không thể lý giải và thăm dò. Giang Dục cảm giác mình đã nhận thức hết thảy yêu ma, chỉ cần thấy được đường viền cái bóng cũng có thể dễ dàng phán đoán chủng loại.
Nhưng mà, cái thú ảnh dưới nước vừa nãy hắn căn bản không thể tiến hành bất kỳ phán đoán nào, thậm chí hắn còn không thể thấy rõ toàn cảnh sinh vật này…
Hắn không biết đó rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ biết đây là một loại yêu ma nhân loại vẫn chưa hề ghi chép, ẩn mình ngay trong Thái Bình Dương rộng lớn vô ngần!
“Đây chỉ sợ là một trong những nguyên nhân đạo sư muốn chúng ta ra ngoài rèn luyện. Bất quá, yêu ma thể tích như thế, ít nhất… ít nhất là cấp Quân Chủ chứ?” Nam Giác nói.
“Khó nói, có phải sinh vật không cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Hơi kỳ lạ, theo lý mà nói sinh vật cấp Quân Chủ khí tràng nên rất mạnh, nhưng nó dường như không hề có chút phản ứng sinh mệnh nào.” Mạc Phàm nói.
Quan Ngư một bên nghe được câu này, không khỏi khịt mũi coi thường, đối với Mạc Phàm đầy khinh bỉ nói: “Nói hay như ngươi đã gặp sinh vật cấp Quân Chủ, theo ta được biết, cường đại như yêu ma cấp Quân Chủ muốn che giấu hơi thở là chuyện rất đơn giản.”
Lời nói này của Quan Ngư kỳ thực hơi tự rước lấy nhục, Mạc Phàm không chỉ gặp sinh vật cấp Quân Chủ, còn đã tiếp xúc rất nhiều lần với sinh vật cấp Quân Chủ.
Như Đồ Đằng Huyền Xà ở Hàng Châu, đó quả là thú bảo vệ của Mạc Phàm. Ở địa giới Hàng Châu, Mạc Phàm cắt đứt đầu ngón tay, tên này sẽ hiện thân một cái đem cái gai xuân bụi đau đó táp tới. Huống hồ so với khung bạc chủ hành hung Đồ Đằng Huyền Xà mà xem, Đồ Đằng Huyền Xà còn thuộc về Quân Chủ cấp tài giỏi.
Chưa nói Đồ Đằng Huyền Xà, chỉ nói Sơn Phong Chi Thi…
Sơn Phong Chi Thi đó cũng là lão đại trong bát phương vong linh Quân Chủ ở Cổ Đô, còn không phải đã bị Mạc Phàm đánh quá sao?
Mạc Phàm tự nhiên hiểu được thế nào là Quân Chủ, cự ảnh dưới nước vừa nãy hình thể quả thực rất lớn, nói là Quân Chủ xác thực không quá đáng, nhưng điều khiến Mạc Phàm không thể hiểu được là dấu hiệu sinh mệnh của nó rất kỳ lạ…
“Bất kể nói thế nào, nó biến mất rồi là tốt, hù chết lão tử rồi!” Triệu Mãn Duyên nói.
Mạc Phàm gật gật đầu, mặc kệ đó là cái gì, nói chung nó biến mất rồi, cũng không có địch ý đối với mọi người, nhưng trải qua kinh khủng đó xem như là lại cho Mạc Phàm và mọi người lên một bài học, thế giới thật lớn, không gì không có, rốt cuộc có bao nhiêu sinh vật mạnh mẽ, khổng lồ, lại còn có bao nhiêu sinh vật và địa vực chưa biết?
…
…
Trước Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên bay lên không trung đã nhìn thấy đường ven biển, chịu ảnh hưởng của sự sợ hãi sau đó, đường hàng không xuất hiện một chút lệch lạc, cần chạy thêm một khoảng cách mới có thể đến cảng dự kiến.
Tiến vào hải vực an giới Nhật Bản, do canô đã đăng ký trước đó, bản thân cũng viết tên canô Nhật Bản nên rất thuận lợi tiến vào hải vực an giới Nhật Bản.
Đến hải vực an giới, lần lượt nhìn thấy một số thuyền đánh cá.
Thuyền đánh cá trong nước chia làm hai loại, một loại là thuyền đánh cá, sử dụng máy móc để đánh bắt, hàng ngàn con cá súy vào tủ lạnh của chúng.
Một loại khác là thuyền đánh cá rất nguyên thủy, một hai người đánh cá, công cụ cũng rất đơn sơ, như gần thành phố Phi Điểu có rất nhiều loại thuyền đánh cá đơn sơ này.
Bên Nhật Bản cũng có thuyền đánh cá nguyên thủy, nhưng càng nhiều đã biến thành thuyền cơ giới hóa, chúng rất giỏi trong việc ăn cá, nghề cá cũng khá phát triển.
Khu vực hải vực an giới này đầy rẫy loại thuyền đánh bắt này, toàn bộ đều sơn màu xám, khi chiếc du thuyền màu trắng đến từ Trung Quốc lái vào vùng biển này, đều có vẻ hơi đột ngột.
Tiến vào cảng, vừa giẫm lên mặt đất vững chắc, Mạc Phàm liền cảm giác cả trái tim đều chân thật.
Không biết tại sao, hắn đối với hải dương không có cảm giác an toàn gì, sự thật cũng chứng minh hải dương rất nguy hiểm, cách đây không lâu chúng đã bị sinh vật không biết kia bao trùm, suýt nữa không sợ tè ra quần. Vừa lên đất liền, một mặt không có nước biển lắc lư, một mặt có cảm giác phương hướng, cả người tinh thần sảng khoái!
Chính vì canô xóc nảy lâu, giẫm trên mặt đất vẫn còn cảm giác xóc nảy ảo giác, đi lại như người say rượu.
“Có ai biết tiếng Nhật không?” Mạc Phàm rất nhanh hỏi một vấn đề khá then chốt.
“Ta à, ta thích nhất xem phim Nhật.” Tương Thiểu Nhứ cười cười nói.
“À, ta cũng vậy.” Mạc Phàm đáp lại.
Tương Thiểu Nhứ cũng không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện, thấy Mạc Phàm cười tà dị, lập tức nguýt một cái, mắng: “Lưu manh!”
Mạc Phàm sờ sờ mũi, mình thích xem thám tử Conan có bệnh sao?