» Q.1 – Chương 1737: Cửu kiếm kiếp uy
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 15, 2025
Tuyệt Thế Võ Thần – Chính văn chương 1737: Cửu Kiếm Kiếp Uy
“Nứt xương!” Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được xương cốt có dấu hiệu rạn nứt, sát phạt khí ngập trời. Nếu không nhờ thân thể cường hãn, đòn công kích này của đối phương đã đủ sức xé rách xương cốt, phế bỏ cánh tay hắn.
“Bạo!” Người nọ gào rú một tiếng, tiếng răng rắc cuồn cuộn, vô cùng lực lượng điên cuồng tràn vào cánh tay Lâm Phong, khiến xương cốt hắn có xu thế gãy lìa.
“Sơ ý.” Lâm Phong thấy ý chí quyết đoán trong mắt đối phương, thầm cảnh giác. Đột nhiên, từng đạo Thiên Ma kiếp lực điên cuồng từ cánh tay lan tràn ra, tàn sát tất cả, cướp diệt gân cốt huyết nhục. Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy cánh tay của đối phương từng khúc gãy lìa rơi xuống. Đối phương không có thân thể cường hãn như Lâm Phong, lại dám va chạm trực diện, sao có thể chịu đựng nổi lực lượng bá đạo đồng thời của Thiên Ma kiếp lực và quyết định.
Cánh tay bị tàn sát bạo liệt, thân thể đối phương điên cuồng rút lui. Tuy nhiên, lúc này Lâm Phong đã động sát ý, há còn có thể để đối phương rời đi? Sát phạt ý cuồn cuộn điên cuồng triển áp, Đại Địa Pháp Tắc lực như vạn quân đè sập lên người đối phương.
“Cho ngươi ngọc giản!” Đối phương gào rú một tiếng, đồng thời huyết mạch cuồn cuộn hồn lực phóng ra ngoài. Giờ phút này hắn cảm thấy đối diện sinh tử kiếp nạn, chuẩn bị vận dụng toàn lực.
“Sát!” Lâm Phong tốc độ bạo tăng, không để đối phương có năng lực phản kháng nữa. Quyết định kiếp lực trực tiếp oanh lên đầu đối phương, một tiếng ầm vang nổ lớn cuồn cuộn, pháp tắc tràn ngập, vừa định xuất hiện hồn trực tiếp bị oanh tán, chết.
“Ngoan độc.” Một người vừa đuổi tới cách đó không xa, thấy Lâm Phong đã triển áp giết chết một người, không khỏi thầm rùng mình, lặng lẽ rời đi. Lâm Phong thu lấy trữ vật giới chỉ và ngọc giản của đối phương, cùng Đạm Đài tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Phong cho rằng dựa vào thân thể cường hãn có thể trực tiếp va chạm với đối phương, lại không ngờ có chút khinh địch, bị thần thông Nứt Xương của đối phương gây thương tích.
Đi trước, Lâm Phong ngẫu nhiên phát hiện tiếng gió từ hai bên cuồn cuộn, đều hướng tới tòa thành. Khảo hạch của Chiến Vương Học Viện đã định ra quy tắc là phải thu thập đủ năm miếng ngọc giản mới có thể thông qua tòa thành. Như vậy, tất cả mọi người hiển nhiên đều muốn tập trung ở tòa thành để đại chiến.
Trên đường đi, Lâm Phong không tìm người động thủ. Rốt cục sau một chút thời khắc, hắn đi tới dưới chân tòa thành mênh mông kia. Cửa thành phảng phất ngăn cách mảnh không gian này, chính giữa có một cái đại môn. Có người thử thông qua đại môn, nhưng không có năm miếng ngọc giản nên không mở được thông đạo.
“Xem ra chúng ta cũng coi như đến sớm.” Đạm Đài nhếch miệng cười nói. Dưới chân cửa thành có địa vực mênh mông, đủ cho nhiều người đại chiến. Ngoài hắn và Lâm Phong, ở đây chỉ có không nhiều lắm mấy người, quay lưng về phía cửa thành nhìn về phía đám người lục tục tới. Mấy người kia thần sắc túc mục lạnh lùng, khí vũ phi phàm.
“Ngươi cũng tới, bắt được đủ ngọc giản sao?” Lúc này, Đạm Đài nói với thanh niên chợt lóe mà đến, chính là thanh niên cường giả am hiểu bất diệt lực.
“Còn kém một quả.” Thanh niên kia mỉm cười nói, lập tức ánh mắt lại quăng về phía Lâm Phong, lộ ra nụ cười thâm ý.
“Tôn Võ là người?” Người nọ lộ ra vẻ dị sắc, trong lòng nghi hoặc. Tôn Võ là người lẽ ra không dám tham gia khảo hạch của Chiến Vương Học Viện. Tuy nói Thánh Thành Trung Châu kiệt xuất yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp, có Tôn Chiến Hoàng cũng không quá đáng ngạc nhiên, nhưng có thể tới tham gia khảo hạch của Chiến Vương Học Viện thì khả năng không phải Võ Hoàng bình thường, thực lực đều tuyệt sẽ không yếu. Muốn dùng thân phận Tôn Võ đoạt một chân đất khó như lên trời.
Một số người am hiểu tu luyện thần thông ẩn nấp tu vi, cố gắng che giấu thực lực bản thân khiến không ai có thể dễ dàng nhìn ra. Chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên. Người trước mắt có lẽ cũng thế.
“Ngươi cũng đừng nên đoạt ngọc giản của hắn, nếu không ngươi dù giúp ta, ta cũng sẽ không nhìn.” Đạm Đài nói với thanh niên bất diệt.
Người nọ bình tĩnh cười một tiếng, lập tức đứng ở một chỗ, xoay người nhìn về phía đám người lục tục chạy tới. Người đến người đi đông đảo, không cần phải giành giật từ trên người Lâm Phong. Huống hồ thực lực của Đạm Đài không kém, Lâm Phong hắn cũng mạc mơ hồ lai lịch.
“Đại hại trùng.” Vào thời khắc này, chỉ thấy thân ảnh đại hại trùng cuồn cuộn chạy tới, bước chân giẫm lên mặt đất khiến mặt đất không ngừng rung động. Quanh người mênh mông long khí phun ra nuốt vào, cuồng mãnh không kìm chế được.
Tuy nhiên, giờ phút này đại hại trùng tựa hồ cũng không tốt lắm. Sau lưng hắn có hai người truy kích và tiêu diệt, tựa hồ cũng không chịu buông tha.
“Là hắn.” Trong con ngươi lớn của Đạm Đài lộ ra một đạo hàn quang. Hai người truy kích và tiêu diệt kia phía sau còn có một đạo thân ảnh, chính là Thương Ngu, tốc độ không nhanh không chậm, như là trêu đùa truy theo sau đại hại trùng, tựa hồ muốn xem hắn trốn thế nào.
“Rống!” Đạm Đài nổi giận gầm một tiếng, bước chân cuồng đạp ra, sơn hà đại động, trực tiếp đánh về phía một người. Vạn vạn Sư Vương lực cuồng bôn ra, nhất thời vòm trời yêu Sư cuồn cuộn, khí thôn sơn hà, hướng tới một trong số đó đuổi giết tới. Đại hại trùng thấy Đạm Đài cứu viện cũng bỗng nhiên xoay người, hướng tới người khác công kích. Thân thể Man Long khí thế bàng bạc, long khí thương thương, rất có khí khái rửa sạch Càn Khôn, bá đạo uy mãnh, giống như chiến Long nhập vào thân, trên người có tiếng long ngâm cuồn cuộn.
“Đúng vậy, xem ra đại hại trùng tiến bộ rất lớn, ở trong bộ lạc Đạm Đài cũng hẳn là được lợi không nhỏ.” Lâm Phong thấy đại hại trùng chiến đấu lộ vẻ mỉm cười. Phương pháp chiến đấu của đại hại trùng hình như có vài phần khí thế của Đạm Đài, phảng phất có vô cùng Man Long khí cuồn cuộn ra, giống như Sư Vương lực của Đạm Đài. Không biết ngày xưa Lăng Thiên Long Lực tượng lại là phong tư như thế nào.
Thương Ngu không gia nhập chiến cuộc, thân thể đứng đó, nhìn song phương chiến đấu sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phương chiến cuộc của Đạm Đài. Thực lực của Đạm Đài so với đại hại trùng mạnh hơn, càng thêm bá đạo uy mãnh, phảng phất toàn thân tất cả đều là Sư Vương lực. Một chiêu bộc phát vạn vạn Sư Vương nộ sát Thiên Địa, triển áp Thương Khung, chí cương chí mãnh.
Một đạo bóng hình xinh đẹp cuồn cuộn mà đến, rõ ràng chính là Vũ Văn Công Chúa Vũ Văn Tĩnh. Gặp nàng sau đó Thương Ngu sắc mặt mỉm cười, đối với nàng khẽ gật đầu nói: “Vũ Văn Công Chúa.”
“Thương Ngu, thiên phú và thực lực của ngươi không bằng huynh trưởng Thương Quân. Hiện tại tới tham gia khảo hạch của Chiến Vương Học Viện tựa hồ còn có chút miễn cưỡng.” Vũ Văn Tĩnh đối với Thương Ngu bình tĩnh nói. Thương Ngu không tức giận. Nếu là người khác nói thế hắn có lẽ sẽ giận chó đánh mèo đối phương, nhưng người nói chuyện là Vũ Văn Tĩnh thì khác. Nữ nhân này không chỉ thân phận cao quý, thiên phú cũng không thể tầm thường so sánh, phi thường lợi hại.
“Vũ Văn Công Chúa nói Thương Ngu ghi nhớ. Bất quá năm qua Thương Ngu nhiều lần tham gia khảo hạch học viện, cần phải trở thành môn sinh học viện. Lần này không được, lần sau tái chiến.” Thương Ngu bình tĩnh nói. Vũ Văn Công Chúa khẽ gật đầu, nói: “Có phần tâm này thuận tiện, hy vọng ngươi cũng có thể cùng huynh trưởng ngươi nhất dạng.”
“Vị Công Chúa Vũ Văn gia này trái lại khó lường, thực lực cường đại, tư sắc xuất chúng, đi tới đâu đều là chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng.” Bên cạnh Lâm Phong, thanh niên bất diệt khẽ cười nói, cũng không biết là châm chọc hay là xuất phát từ chân tâm. Giờ phút này quanh người Vũ Văn Công Chúa quả thật có mấy người, đều là thanh niên thiên tài, tựa hồ là đang thủ hộ nàng.
“Cuộc chiến hôm nay tất cả là khảo hạch của Chiến Vương Học Viện, không cần câu nệ gì công bằng chiến đấu. Ta liền không khách khí.” Thương Ngu cười lạnh một tiếng, lập tức giẫm chân tại chỗ hướng về phía trước, hơi thở cuồn cuộn, lao thẳng tới đại hại trùng mà đi. Trước diệt đại hại trùng rồi đối phó Đạm Đài.
Thương Ngu tốc độ cực nhanh, cuồn cuộn hướng tới thân ảnh đại hại trùng đánh tới. Song chưởng chém giết ra, trong hư không lại xuất hiện khủng bố đại ma cổ đao, như là một tôn yêu ma vũ điệu, từ vòm trời chém giết xuống, hết thảy tất cả đều phải bị chém nát, xé thành phấn toái.
“Cút ngay.” Đại hại trùng gào rú một tiếng, một đầu Long ảnh cuồn cuộn rống giận, gió lốc lên xuống, oanh vào cổ ma đại đao kia. Đao thế bị ngăn trở, tuy nhiên Long ảnh cũng bị chém đứt.
Cổ ma đại đao vừa mới chém giết xuống, Thương Ngu liền cảm giác một luồng khủng bố kiếp lực sát phạt mà đến, ngập trời sát ý cuồn cuộn rít gào, như là thủy triều đuổi giết tới. Ánh mắt lạnh lẽo, đôi mắt hắn quét về phía Lâm Phong, đại đao chuyển quá, nổi giận chém ra, hư không rung động, thân ảnh hắn cũng bị oanh lùi.
“Sát!” Kiếp kiếm trực tiếp ám sát người đang chiến đấu với đại hại trùng. Khủng bố kiếp kiếm cuồng loạn hét giận dữ, vũ động trên hư không, xé rách thân thể người nọ, hủy diệt hồn phách người nọ.
Cuối cùng, Cửu Kiếp Kiếm quấn quanh quanh thân Lâm Phong, xoay quanh bay múa, như là một tôn sát thần.
“Ngươi đánh lén.” Thương Ngu thấy Lâm Phong kích sát một người, nhất thời sắc mặt xanh mét. Người này tu vi Tôn Võ, lại điều khiển chín đạo kiếp kiếm lực. Bất kỳ một đạo kiếp kiếm lực nào cũng ẩn chứa lực công kích đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm.
“Học theo ngươi.” Lâm Phong lạnh băng nói, bước chân từng bước hướng tới Thương Ngu đạp đi, nói: “Đại hại trùng, đi giúp Đạm Đài, giết.”
“Được.” Nếu đối phương vô sỉ, đại hại trùng nào còn có thể cố kỵ? Thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Phong trong lòng hắn vui mừng. Cảnh giới Tôn Võ, xem ra chỉ là biểu tượng mà thôi. Cửu Kiếp Kiếm quanh thân Lâm Phong liền ẩn chứa lực uy hiếp đáng sợ.
“Rất không may, chúng ta thật sự đụng phải.” Lâm Phong thần sắc lạnh băng, trên người ma ý lượn lờ, sát ý tiết ra ngoài.
Đại ma cổ đao trên tay Thương Ngu hiện ra, sát ý đồng dạng phun ra nuốt vào, thanh âm lạnh lẽo: “Ta đảo xem xem là kiếp kiếm của ngươi lợi hại hay là Ma Đao của ta sắc bén.”
“Vậy ngươi liền nhìn rõ ràng.” Thanh âm Lâm Phong lạnh lùng, tâm niệm vừa động, nhất thời một đạo kiếp kiếm phá không ra, ám sát Thương Ngu. Thương Ngu đưa tay chém ra một đao, đao mang như muốn bổ ra hư không, tuy nhiên trong khoảnh khắc lại là một kiếm ám sát lại đây, khiến đao phong của Thương Ngu chuyển quá, chém ngang ra.
Đạo thứ ba kiếp kiếm giáng xuống, bàn tay Thương Ngu rung động liên tục. Đạo thứ tư kiếp kiếm phủ xuống, sắc mặt Thương Ngu nan xem lại.
Phong pháp thì lực lượng đắp lên trên thân kiếm, Lâm Phong đi từng bước áp bách bước ra, kiếp kiếm nhanh hơn mạnh hơn, hét giận dữ nhô lên cao.
Thực lực của Thương Ngu đích xác không sai, đại ma cổ đao bổ ra đao pháp khủng bố, chặt đứt tất cả, vắt ngang hư không, mưa gió không lọt. Trước người hắn vô tận đen nhánh Ma Đao ảnh lóe ra, bá đạo uy mãnh chí cực.
Song khi Cửu Kiếp Kiếm toàn bộ được truyền cho phong pháp thì lực lượng, quấn quanh quanh thân Thương Ngu hét giận dữ cuồn cuộn, Thương Ngu chỉ có thể khổ sở chống đỡ. Lâm Phong bình tĩnh đứng đó, đứng chắp tay, khiến trong lòng mọi người thầm rét lạnh. Người này hảo cường hoành thực lực, thân bất động, liền áp bách được Thương Ngu thảm như vậy.
“À…” Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền ra, một thanh kiếp kiếm bổ vào tay trái của Thương Ngu, chặt đứt một cái cánh tay. Sắc mặt Thương Ngu lạnh lẽo, Võ Hồn sử dụng ra, đại ma cổ đao trôi nổi phía sau, nhưng như trước vô phương ngăn cản thế công của Cửu Kiếp Kiếm.
“Đủ rồi.” Lúc này, Vũ Văn Tĩnh hướng về phía trước bước ra một bước, đứng tại trong hư không, đối với Lâm Phong lãnh đạm nói.
Lâm Phong quay đầu lại, hướng tới Vũ Văn Tĩnh nhìn thoáng qua, chỉ nghe Vũ Văn Tĩnh tiếp tục nói: “Ta để ngươi dừng tay.”
Trong con ngươi đen nhánh của Lâm Phong hiện lên một mảnh sắc lạnh, nhìn trong hư không vênh mặt hất hàm sai khiến Vũ Văn Tĩnh. Nàng này tựa hồ là thói quen cao cao tại thượng đi, một bức người khác phải tuân theo khí.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:
[Liên kết không có trong nội dung gốc, nên bỏ qua]