» Q.1 – Chương 966: Không phải yêu chớ nhập

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 13, 2025

Chương 966: Không phải yêu chớ nhập

Này hoang hải từ thời kỳ viễn cổ đã tồn tại. Trải qua bao năm, Cùng Kỳ ngày xưa tự nhiên cũng từng qua lại hoang hải, nhưng càng về sau tu vi càng mạnh thì hoang hải không còn được hắn để mắt. Tuy nhiên, ít nhất hắn biết, dưới Tôn Vũ chưa từng nghe nói có ai có thể ngang qua hoang hải.

Dù có một vài thiên tài xuất chúng nghiên cứu hoang hải, lĩnh ngộ sức mạnh của hoang, nhưng đó đều là những Tôn giả, Thiên Vũ lợi hại, căn bản không thể làm được.

“Không thể nào.” Đôi đồng tử khổng lồ của Cùng Kỳ trừng mắt nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong có chút bực bội, nói: “Không thử xem làm sao biết không thể nào.”

“Vậy ngươi thử xem đi, bản đế đi hoang đảo này xem sao.”

“Cẩn thận, trên hoang đảo có một cường giả lợi hại đang tu luyện, lĩnh ngộ ý nghĩa hoang chi năm tháng. Ngươi không cần chọc giận người khác.” Lâm Phong nhắc nhở một tiếng.

“Có người!” Đồng tử của Cùng Kỳ cứng đờ: “Sao không nhờ hắn đưa chúng ta rời đi.”

“Ta cũng không dám đi làm phiền người khác tu luyện, huống hồ người khác dù có năng lực, lại có lý do gì muốn dẫn ngươi vượt qua hoang hải.” Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Đối phương đang lĩnh ngộ lực lượng hoang, hắn không thể ngắt quãng mà cũng không thể dựa dẫm quá gần, không thể cứ mãi trông chờ một hy vọng không có hy vọng.

“Hô!” Cùng Kỳ thở hắt ra, buồn bực đi vào trong hoang đảo. Thực lực đối phương quá mạnh mẽ quả thực không dễ giao thiệp. Ngươi nếu nói lấy thủ đoạn lợi hại hoặc bảo vật dụ hoặc người khác, đối phương có thể lười giao dịch với ngươi mà trực tiếp giết người đoạt bảo. Đó là chuyện rất bình thường ngay trên đại lục, huống chi là trên hoang đảo hoang vu. Giết ngươi cũng như giết giun dế vậy. Ngươi dám nói trên người mình có báu vật sao?

Lâm Phong ngồi khoanh chân, nhìn thẳng ra xa hoang hải. Nếu không có thủ đoạn khác, cũng chỉ có thể tự cứu. Chưa từng thử nghiệm, sẽ vĩnh viễn không biết kết quả.

Từng luồng khí tức hoang thẩm thấu lan tràn lên người, khiến Lâm Phong cảm thấy rất khó chịu. Nhưng loại tu luyện chỉ dựa vào cảm thụ khí tức mà không có công pháp đặc biệt, chỉ có thể dựa vào ngộ tính. Hy vọng có thể có được.

Thiên Tuyền Thạch nắm trong lòng bàn tay, từng luồng sức mạnh kỳ diệu lan tràn ra ngoài, sức mạnh tự nhiên của toàn bộ thiên địa đều trở nên rõ ràng hơn. Lúc này, Lâm Phong có thể rất rõ ràng cảm nhận được luồng lực lượng hoang kia.

Lực lượng hoang, sao không phải là một loại sức mạnh tự nhiên của thiên địa, chỉ có điều nó chủ đạo hủy diệt.

“Vũ hồn của ta kết hợp với Thiên Tuyền Thạch, có thể khiến tất cả đều hiện rõ, thiên địa tự nhiên càng thêm rõ ràng. Thử xem có thể cảm nhận lực lượng hoang hay không.” Lâm Phong khẽ suy nghĩ, Thiên Thư vũ hồn lần thứ hai xuất hiện trong hư không. Không gian vũ hồn mờ ảo, hỗn độn, phác họa bản chất của Thiên Tuyền Thạch, loại bỏ tất cả tạp chất không gian. Ánh sáng sao chiếu sáng hư không, sức mạnh vĩ đại thần bí đan dệt, cảnh sắc trong hoang đảo hiện ra trong không gian vũ hồn.

Lập tức, trong không gian vũ hồn mờ ảo hỗn độn kia, xuất hiện từng đoàn khí thần bí, khí màu đen, không ngừng cuồn cuộn. Khí này tỏa ra lực lượng hoang.

“Khí tức hoang!” Lòng Lâm Phong khẽ run. Vũ hồn này có thể hiện ra bản chất của sự vật. Hắn có thể phác họa sức mạnh vĩ đại của Thiên Tuyền Thạch, có thể khiến sức mạnh của Phong Ma bia đá hiện ra. Bây giờ, nó không chỉ phác họa bản chất sức mạnh của bảo vật, ngay cả loại khí tức hoang này cũng có thể hiện ra.

Hơn nữa, loại hiện ra này thông qua Thiên Tuyền Thạch dường như sẽ càng rõ ràng. Thiên Tuyền Thạch vốn chứa sức mạnh tự nhiên của thiên địa trong đó, cực kỳ huyền diệu.

“Đây chính là lực lượng hoang!” Lâm Phong nhìn đoàn khí màu xám đen cuồn cuộn kia, lúc này cảm thụ càng thêm rõ ràng: tử vong, hủy diệt, ăn mòn, lão hóa, nuốt chửng. Đây chính là lực lượng hoang. Nếu thật sự có thể vận dụng nguồn sức mạnh này, khiến nó trở thành thủ đoạn mạnh mẽ của mình, vậy cũng là đáng sợ.

Lâm Phong rơi vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, lặng lẽ cảm ngộ lực lượng hoang này. Thiên Tuyền Thạch có thể giúp hắn cảm ngộ thiên địa tự nhiên, vũ hồn có thể hiện ra tất cả. Hai loại thủ đoạn mạnh mẽ đồng thời, cùng với ngộ tính của bản thân hắn, đây chính là báu vật to lớn của Lâm Phong, đây mới thật sự thuộc về năng lực của hắn.

Trong hoang đảo vẫn không có bóng người. Trong hoang hải, khí tức hoang không ngừng lan tràn lên. Lâm Phong khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, bị khí tức hoang ăn mòn. Đồng thời, bản thân thân thể của hắn cũng có một tia khí tức hoang yếu ớt. Đó là hắn thông qua cảm ngộ mà biến đổi chân nguyên lực lượng thành khí tức hoang.

Nhưng mà khí tức hoang trong hoang hải chính là lực lượng hoang thuần túy nhất. Lâm Phong dù lấy ngộ tính mạnh mẽ lĩnh ngộ khí tức hoang, nhưng không thể so sánh với khí tức hoang trong hoang hải. Hắn vẫn có thể mượn luồng sức mạnh lĩnh ngộ ra để chiến đấu, nhưng muốn thông qua loại lĩnh ngộ này để chống lại khí tức hoang không ngừng ăn mòn mình, dường như căn bản không thể.

Đồng tử Lâm Phong mở ra, tỉnh lại từ trạng thái tu luyện. Không phải hắn tự dừng lại, mà là bị ép.

Luồng khí tức hoang từ hoang hải tập kích đến dường như mạnh mẽ hơn, ăn mòn tiến vào thân thể của hắn, khiến chân nguyên lực lượng của hắn cũng có chút vặn loạn lên, khí tức táo bạo. Còn muốn lấy sức mạnh bản thân để chống lại, căn bản không cách nào an tâm tu luyện.

“Người kia có thể thông qua khí tức hoang đề luyện ra ý nghĩa sức mạnh của hoang chi năm tháng để lĩnh ngộ, thế nhưng ta không thể. Dù sao ta và người kia chênh lệch quá lớn, cũng không thể trực tiếp lĩnh ngộ ý nghĩa sức mạnh. Đây chính là chênh lệch cảnh giới.” Lâm Phong trong lòng âm thầm cảm khái, thở dài một tiếng. Kiểu tu luyện này hắn quả thực có thể ngộ ra từng luồng lực lượng hoang, hòa vào công kích, thế nhưng, đối với việc vượt qua hoang hải, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, căn bản không thể.

Thiên Vũ dù sao cũng là Thiên Vũ, hơn nữa hắn còn chỉ là một Thiên Vũ cấp thấp.

“Bản đế đã nói rồi ngươi muốn dựa vào sức mạnh bản thân vượt qua hoang hải, căn bản không thể. Nếu thật sự làm được thì còn ra thể thống gì.” Cùng Kỳ từ phía sau nhô ra, càu nhàu với Lâm Phong một tiếng. Nếu Lâm Phong một Thiên Vũ có thể ngang qua hoang hải, chẳng lẽ hoang hải có thể trở thành hậu hoa viên của hắn.

“Xì!” Một tiếng khẽ vang truyền ra, Lâm Phong và Cùng Kỳ xoay người, lập tức nhìn thấy một bóng đen lao vút lên trời, lập tức vượt vào trong hoang hải, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

“Đi rồi?” Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại. Người kia quả thực coi hoang đảo này như nơi bế quan tu luyện, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thật tiêu sái.

“Chúng ta đi xem.” Lâm Phong bước chân một bước, lướt đi về phía nơi người kia tu luyện.

Không lâu sau, Lâm Phong đi tới sườn dốc. Giờ khắc này nơi đó trọc lốc, người mặc áo đen ngự không rời đi. Quả nhiên loại cây kỳ dị kia cũng bị mang đi, hẳn là hành động có ý đồ của đối phương.

“Đi rồi.” Ánh mắt Cùng Kỳ lóe lên, quay về Lâm Phong nói: “Ta dẫn ngươi đi một nơi.”

“Đi một nơi?” Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại. Cùng Kỳ này rốt cuộc muốn làm gì, hoang đảo này có thể có chỗ nào để đi.

“Đúng vậy, ngươi đi theo ta.” Cùng Kỳ xoay người rời đi, Lâm Phong nghi hoặc theo sau hắn.

Chỉ thấy Cùng Kỳ dẫn hắn đi về phía một hẻm núi trên hoang đảo. Nơi này có một vài cây đã héo úa, lão hóa đến khô quắt, nhưng vẫn không đổ xuống.

Trong hẻm núi có rất nhiều chỗ trống, Cùng Kỳ dẫn Lâm Phong đi vào một chỗ trống âm u, khiến Lâm Phong nghi hoặc càng sâu. Gia hỏa này làm sao tìm được đến chỗ hẻo lánh như vậy.

Hiếu kỳ theo sau Cùng Kỳ, trong chỗ trống âm u kia, có một mặt vách đá màu đen. Cùng Kỳ đưa tay đặt lên vách đá, bàn tay vung lên vài lần, vách đá lại xuất hiện một lỗ hổng. Lỗ hổng này không phải là một cánh cửa, mà là một cái động, thậm chí mơ hồ hiện ra hình dạng yêu thú.

“Vách đá này bị phá vỡ sao?” Lâm Phong nói nhỏ một tiếng. Trong hoang đảo này vẫn còn có chỗ như vậy, cũng là do Cùng Kỳ gia hỏa này tìm được.

“Vào xem thử đi, hoang đảo này tồn tại bao năm, có người đã đến cũng rất bình thường.” Cùng Kỳ mở miệng nói. Lâm Phong bước vào trong đó. Bên trong đặc biệt âm u, không có một chút ánh sáng, nhưng loại bóng tối tự nhiên này không thể ngăn cản thị lực của võ tu, vẫn có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng bên trong.

Chỉ thấy trên một bức tường trong đó, lại khắc một hàng chữ viết ngoáy.

“Không phải yêu chớ nhập, nhập thì hẳn phải chết.” Tám chữ lớn rõ ràng khắc ở đó, khiến thần sắc Lâm Phong hơi ngưng lại. Không phải yêu chớ nhập, lẽ nào nơi đây thật sự có yêu thú lợi hại đã đến?

“Lỗ hổng kia quả thực là bị phá vỡ, sau đó lại dùng thủ đoạn bù đắp lại, hơn nữa, vẫn là dùng sức mạnh của thánh văn. Nhìn hình dạng cửa động kia, hẳn là một con yêu thú thuộc họ chim, nắm giữ cánh chim.” Cùng Kỳ nói với Lâm Phong, khiến ánh mắt Lâm Phong lóe lên không yên. Yêu thú, lại còn là yêu thú hiểu được sức mạnh của thánh văn. Như vậy ít nhất cũng là một con Yêu Tôn mạnh mẽ!

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1130: Mộng Tình hoá hình

Chương 401: Vạn mẫu linh điền

Q.1 – Chương 1129: Thiên Đài âm thanh