» Q.1 – Chương 143: Huynh đệ
Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025
Chương 143: Huynh đệ
Cỗ hàn ý lạnh lẽo này lan tràn ra, phảng phất đến từ Cửu U, lạnh thấu xương tủy.
Bên cạnh Lâm Phong, thân thể Vấn Ngạo Tuyết cứng đờ, trong lòng hơi rùng mình một cái, con ngươi chuyển qua, kinh dị nhìn Lâm Phong.
“Lạnh quá!”
Cặp mắt đẹp đẽ của Vấn Ngạo Tuyết thoáng hiện thần sắc khác thường, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong. Tại sao, trên người Lâm Phong lại tỏa ra hàn khí lạnh lẽo như vậy?
Không chỉ Vấn Ngạo Tuyết, mấy người bên cạnh Lâm Phong: Liễu Phỉ, Tĩnh Vận, Đoàn Phong, Viên Sơn, tất cả đều cảm giác được hàn ý, thân thể cứng ngắc, ánh mắt của họ đều nhìn chằm chằm Lâm Phong.
Chỉ có Tĩnh Vận, nàng nhìn Lâm Phong một chút, lập tức lại nhìn về phía đấu trường, rơi vào khuôn mặt con mãnh thú đang bò ra ngoài.
Chỉ thấy nhân loại này có hai tay hai chân, lại bị khóa chặt toàn thân, bị gọi là mãnh thú, trên mặt cũng bị đóng dấu nô ấn, tương tự là một chữ lớn dữ tợn: Man!
Tuy vậy, Tĩnh Vận vẫn tìm thấy chút cảm giác quen thuộc từ khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi kia.
Bóng dáng thanh niên hàm hậu khỏe mạnh ấy, lại một lần hiện lên trong đầu nàng, nhưng thủy chung không cách nào trùng khớp với con mãnh thú trước mắt. Ngược lại, quá khác biệt.
“Hàn Man!”
Trong giọng nói của Tĩnh Vận lộ ra chút không dám tin, nàng thà tin mình nhìn lầm, cũng không muốn tin cái bóng dáng kia lại là Hàn Man.
Nhưng cảm nhận được ý lạnh trên người Lâm Phong, Tĩnh Vận biết, nàng không nhìn nhầm. Nô lệ võ tu bị coi là dã thú này, là Hàn Man.
Cắn chặt môi, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tĩnh Vận giờ phút này tràn ngập cừu hận. Bọn súc sinh này, dám đối xử với Hàn Man như thế!
“Hả?”
Vấn Ngạo Tuyết nhíu mày, hắn nghe thấy Tĩnh Vận nói nhỏ, lập tức ánh mắt chuyển qua. Hắn cũng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch mà cừu hận của Tĩnh Vận, trong mắt không khỏi hiện lên tia khác thường vẻ Dân quốc phong vân.
“Ngươi và Lâm Phong, nhận thức người kia?”
Vấn Ngạo Tuyết hỏi Tĩnh Vận.
Tĩnh Vận cắn chặt môi, khẽ gật đầu: “Hắn là bạn của ta và Lâm Phong.”
Nghe Tĩnh Vận nói, những người khác đều run lên. Chẳng trách… chẳng trách trên người Lâm Phong lại tỏa ra ý lạnh mạnh mẽ như vậy.
Hóa ra nô lệ võ tu này, lại là bạn của Lâm Phong!
“Ha ha, ta nói người tinh hệ làm sao lại trách trời thương người, đồng tình nô lệ. Hóa ra, còn có bạn là nô lệ. Tiện dân quả nhiên là tiện dân, lại dám kết bạn với nô lệ…”
Đám người quý tộc hệ phía sau vừa nãy cũng chú ý tới ý lạnh trên người Lâm Phong. Giờ phút này nghe Tĩnh Vận và mọi người nói chuyện, không khỏi cười cợt, giọng nói đầy vẻ trêu ngươi.
“Ha ha, bạn của bọn họ là nô lệ, bị người coi là dã thú để cưỡi.”
Nam tử áo vàng trắng trợn không kiêng dè trào phúng, cảm thấy hả hê.
Mang theo ý lạnh đến cực điểm, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, cuối cùng, rơi vào người nam tử áo vàng.
Nhìn thấy ánh mắt này, cả người nam tử áo vàng run lên, trong lòng lạnh lẽo, lại vô cớ, sinh ra một luồng sợ hãi.
“Thật lạnh lùng con mắt, thật vô tình con ngươi!”
Lúc này con ngươi của Lâm Phong có màu xám, băng hàn, đầy sát khí, không có chút tình cảm nào.
“Tiện dân!”
Nam tử áo vàng cắn răng, bật ra hai chữ từ kẽ răng. Hắn lại bị Lâm Phong một ánh mắt dọa đến. Làm sao hắn có thể bị Lâm Phong một ánh mắt dọa đến?
“Ầm ầm!”
Lời nói của hắn vừa thốt ra, một tiếng nổ vang truyền đến, khiến trái tim nam tử áo vàng cũng run lên theo. Tiếng nổ vang này khiến lưng hắn trong nháy tức toát mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy ghế đá dưới Lâm Phong bị hắn một chưởng oanh sụp, đá vỡ nứt. Bước chân Lâm Phong, trực tiếp vượt ra ngoài.
“Oanh ca!”
Lại một tiếng nổ vang tiếp tục truyền đến, đá vụn bay loạn, bụi bay lơ lửng trên không trung. Trái tim thanh niên áo vàng, lần thứ hai run lên.
Lúc này, Lâm Phong đã đi tới bên cạnh hắn, vươn tay, thẳng đến thân thể hắn mà bắt lấy, nhanh như chớp giật. Lúc này, thanh niên áo vàng lại như quên né tránh, chỉ trong nháy mắt, cổ họng hắn đã bị Lâm Phong bóp lấy. Thân thể hắn, cũng bị trực tiếp nâng lên, khó thở.
“Ầm ầm ầm!”
Không chút do dự, Lâm Phong xách tay thanh niên trực tiếp hướng về mặt đất nện xuống. Một tiếng rên rỉ thê thảm truyền ra, thân thể thanh niên trực tiếp va chạm vỡ vụn ghế đá, bị nện xuống đất. Lập tức, một cái chân, dẫm đạp lên mặt hắn, hầu như khiến hắn nghẹt thở.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp này khiến mọi người xung quanh đều sững sờ, bao gồm cả đám người quý tộc hệ đi cùng thanh niên áo vàng. Mỗi người họ đều chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng rung động trước mắt, kinh ngạc không nói nên lời. Cảm nhận sự lạnh giá trên người Lâm Phong, họ, thậm chí còn quên tiến lên cứu viện. Hoặc là nói, không dám!
“Ngươi nói thêm câu nữa, ta giết ngươi.”
Lâm Phong cúi đầu, con ngươi vô tình chăm chú nhìn chằm chằm thanh niên áo vàng bị hắn dẫm đạp dưới chân, lạnh lẽo nói.
Lúc này, khóe miệng thanh niên áo vàng không ngừng chảy máu tươi, ánh mắt có vẻ hơi ngây dại. Đến bây giờ, hắn dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…
“Hiện tại, mặt của ngươi bị ta đạp lên. Người khác cười nhạo ngươi, giống như ngươi cười nhạo nô lệ trong miệng ngươi vậy. Ngươi so với họ, kém xa tít tắp trọng sinh tam quốc chi quân lâm thiên hạ.”
Chân Lâm Phong lướt qua mặt thanh niên áo vàng, lập tức không để ý tới hắn nữa. Bước chân bước ra, hướng về phía nhà lao mà đi. Mỗi bước ra một bước, cỗ ý lạnh kia, lại mạnh thêm vài phần.
Từng đạo từng đạo ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Phong. Họ không rõ, tại sao Lâm Phong lại tỏa ra ý lạnh băng hàn như vậy.
Đặc biệt là những người xung quanh Lâm Phong, ánh mắt của họ tràn ngập vẻ khiếp sợ. Lạnh quá, thật đáng sợ ánh mắt. Người này rốt cuộc làm sao?
Trong nhà lao, đám người cũng cảm giác được cỗ hàn ý lạnh càng ngày càng mạnh này. Ánh mắt ông lão hơi ngưng lại, lập tức nhìn về phía Lâm Phong. Nhìn thấy Lâm Phong mang theo khí tức cực kỳ băng hàn từng bước tiến về phía nhà lao, hắn không khỏi ngẩn người.
Bạch Trạch cũng sững sờ, đặc biệt là vừa nãy hắn tận mắt thấy Lâm Phong ngược đãi thanh niên áo vàng như thế nào. Trong lòng phốc đông nhảy liên tục. Đây là một người điên, không thể trêu chọc người điên.
Phá Quân cũng nhìn thấy Lâm Phong, nhìn thấy Lâm Phong mang theo ý giận ngút trời từng bước đạp đến, trái tim hắn, cũng không nhịn được rung động.
Lâm Phong, lại là Lâm Phong. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn còn có thể nhìn thấy người quen.
Còn Hàn Man, thân thể hắn vẫn nằm sấp ở đó, ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Lâm Phong.
Cặp mắt như dã thú ấy, dần dần dịu đi. Trong mắt lộ ra vẻ thống khổ, hổ thẹn và các cảm xúc phức tạp khác. Hắn, bây giờ là nô lệ, bị người ngược đãi, có thể chết bất cứ lúc nào.
Trên mặt hắn bị đóng dấu nô ấn. Hắn có tư cách gì gặp lại Lâm Phong? Hắn hận, hận đám súc sinh Đoàn Thiên Lang, cũng hận đám súc sinh trong nhà tù này.
Ngày ấy, Vân Hải Tông bị diệt môn, nhưng vẫn có không ít người may mắn sống sót, không bị Thiết kỵ đạp lên giết chết. Hắn và Phá Quân, chính là hai người may mắn sống sót trong số đó. Nhưng nếu biết sẽ có kết cục ngày hôm nay, hắn thà chết đi vào ngày Vân Hải Tông bị diệt môn.
Tất cả những người may mắn sống sót, đều bị đưa đến Hoàng Thành, bị đóng dấu nô ấn, sau đó bị bán đến đấu trường.
Sau lần đó, hắn sống cuộc đời không bằng chết, bị bắt nạt vô tận, bị đánh đập, bị coi như dã thú nuôi nhốt, huấn luyện, bị cưỡng chế bắt đến đấu trường chiến đấu. Thua thì bị giết. Để sống sót, hắn chỉ có thể không ngừng giết người, trở nên mạnh mẽ.
Hàn Man đã phản kháng, hơn nữa là người phản kháng kịch liệt nhất. Nhưng kết cục của hắn, chính là hoàn toàn bị coi là dã thú để thuần phục, bị gọi là — mãnh thú!
Nhìn Lâm Phong từng bước tiến vào, khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi của Hàn Man, lộ ra thần sắc thống khổ. Cặp mắt dần dịu đi, trở nên đỏ hoe, lại có một giọt nước mắt, chậm rãi chảy xuống.
“Phong ca!”
Hàn Man thống khổ cúi đầu, không còn mặt mũi thấy Lâm Phong. Bây giờ trở thành nô lệ hắn, lại muốn Lâm Phong vì hắn mạo hiểm, vì hắn cầm kiếm.
Lâm Phong là người thế nào Hàn Man rõ ràng. Ngày xưa, Lâm Phong có thể vì hắn giết tới Thiên Tiệm Nhai, có thể vì hắn mấy lần bước lên Sinh Tử đài. Hôm nay, cũng sẽ vì hắn cầm kiếm chảy máu. Bất luận đối mặt người là ai, bất luận đối mặt người mạnh mẽ đến đâu, Lâm Phong, đều sẽ dũng cảm tiến lên.
Còn hắn Hàn Man, dường như ngoại trừ liên lụy Lâm Phong, vẫn là liên lụy.
“Bị khổ, huynh đệ.”
Trong cặp mắt vô tình của Lâm Phong đột nhiên hiện lên tia cười rạng rỡ. Nghe lời hắn nói, thân thể Hàn Man run lên. Cái đầu cúi thấp lại một lần nữa ngẩng lên. Nước mắt không ngừng, chảy xuống theo gò má bị đóng dấu nô ấn.
Có huynh đệ như vậy, đời còn cầu gì nữa!
Có huynh đệ như vậy, dù hôm nay bỏ mạng, có gì tiếc nuối!