» Q.1 – Chương 142: Lửa giận điên cuồng

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 142: Lửa giận điên cuồng

Dấu ấn chữ “nô” in hằn trên khuôn mặt võ tu đầy tớ, khiến dung mạo hắn hoàn toàn biến dạng, không còn nhận ra hình hài cũ. Thêm vào mái tóc rối bời và xiềng xích trên người, võ tu này toát ra một luồng lệ khí dày đặc, trông vô cùng dữ tợn.

Thế nhưng, đôi mắt đen láy của hắn lại sắc bén phi thường. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.

“Lạnh quá!”

Đám đông nhìn thấy đôi mắt kia đều thầm run sợ. Võ tu nô lệ trong trường đấu đều là những kẻ liều mạng, tôi luyện bản thân bên bờ sinh tử mỗi ngày nên rất mạnh. Nếu có thể sở hữu một người như vậy thì quả là tốt, bởi vậy, mỗi khi phòng đấu giá xuất hiện võ tu nô lệ từ trường đấu, nhất định sẽ gây ra một cuộc tranh giành.

Lâm Phong hơi cau mày. Thủ đoạn thật tàn nhẫn. Không biết những đầy tớ này từ đâu tới, lại còn bị đóng dấu nô lệ lên mặt, thay đổi dung mạo hoàn toàn. Cho dù có trốn thoát, sau này cũng không thể đường hoàng làm người, chỉ có thể sống trong bóng tối.

“Đầy tớ này tu vi Linh Vũ Cảnh tầng ba, chiến tích mười sáu trận thắng. Tù đấu giả cùng cảnh giới nếu thắng hắn, thưởng hai mươi trung phẩm nguyên thạch. Còn tù đấu giả tu vi dưới Linh Vũ Cảnh tầng ba, thắng thì thưởng một trăm trung phẩm nguyên thạch.”

Lão giả dẫn võ tu đầy tớ vào trường đấu lên tiếng nói, khiến mọi người nheo mắt. Võ tu nô lệ mười sáu trận thắng, ít hơn Thạch Sùng mười hai trận, nhưng phần thưởng cho tù đấu giả lại như vậy. Từ đó có thể thấy, những kẻ quản lý trường đấu tự tin vào võ tu đầy tớ này hơn Thạch Sùng.

“Bạch Trạch, tu vi Linh Vũ Cảnh tầng ba, giống ngươi.”

Lúc này, thanh niên áo vàng cách Lâm Phong không xa nói với Bạch Trạch. Bạch Trạch ngưng mắt, trầm ngâm giây lát, rồi gật đầu: “Ta đi.”

“Được.” Thanh niên áo vàng lộ nụ cười. Bạch Trạch đứng dậy, đi đến cầu thang, vài bước đã ra khỏi lao tù, khẽ gật đầu với lão già.

Lão già nhìn Bạch Trạch hơi nhíu mày, nói: “Võ tu đầy tớ này rất lợi hại, ngươi nhất định phải tù đấu?”

“Vâng.” Bạch Trạch gật đầu khẳng định. Lão già lúc này mới cho phép Bạch Trạch bước vào trường đấu.

“Hừ.”

Trên khán đài, Vấn Ngạo Tuyết khẽ hừ lạnh, dường như có chút không hài lòng.

Lâm Phong cũng hơi kỳ lạ. Lão già kia lại nhắc nhở Bạch Trạch một tiếng. Khi hắn vào lao tù đấu với Thạch Sùng, không có ai nhắc nhở hắn rằng Thạch Sùng rất lợi hại.

“Lâm Phong, võ tu đầy tớ kia, sắp gặp xui xẻo rồi.”

Vấn Ngạo Tuyết nói một tiếng, khiến Lâm Phong kỳ lạ nhìn nàng, hỏi: “Làm sao mà biết? Thực lực của hắn ta từng chứng kiến, không có gì đặc biệt. Ta thấy hắn không chắc là đối thủ của võ tu đầy tớ này.”

“Bạch Trạch căn bản không có khả năng thắng. Thế nhưng, ngươi có biết trường đấu này do ai phụ trách không?”

Vấn Ngạo Tuyết nói tiếp, khiến Lâm Phong ngưng mắt, kinh ngạc nhìn nàng.

“Trường đấu bây giờ do Bạch gia phụ trách, chính là gia tộc của Bạch Trạch.”

Vấn Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói một tiếng, khiến mắt Lâm Phong run lên. Chẳng trách lão già kia lại nhắc nhở Bạch Trạch. Hóa ra là thế, nơi này lại do gia tộc Bạch Trạch phụ trách.

“Trường đấu có nhiều mắt nhìn như vậy, nếu thực lực Bạch Trạch không đủ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể gian lận sao?”

“Ha ha, ngươi quá xem nhẹ những quý tộc này. Bọn họ xưa nay chỉ trọng mục đích, không xem quá trình.” Vấn Ngạo Tuyết mỉm cười nhạt nhẽo, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Lúc này, trong trường đấu, võ tu nô lệ nhìn thấy Bạch Trạch đi tới, trên người lập tức phóng thích một luồng lệ khí cực kỳ lạnh lẽo.

Mái tóc rối bời hơi che khuất con ngươi, lạnh lẽo đến tận xương. Bạch Trạch trong lòng hơi hiếu chiến.

“Chết!”

Võ tu nô lệ thốt ra một chữ âm lãnh trong miệng. Thân thể hắn lao thẳng về phía Bạch Trạch. Phàm là người tiến vào trường đấu đều là kẻ muốn lấy mạng hắn. Không phải Bạch Trạch chết thì là hắn chết.

Xiềng xích khóa hắn đột nhiên múa lên giữa không trung, như một cây trường thương rắn độc, mang theo tiếng gào thét, đâm về phía Bạch Trạch.

“Thật nhanh.”

Bạch Trạch nhìn thấy xích sắt kia trong nháy mắt đâm tới, thân thể tránh thoát. Cùng lúc đó, một đạo cuồng phong nổi lên, Bạch Trạch trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, theo gió mà động.

“Lốc xoáy vũ hồn.”

Lâm Phong nhìn thấy phía sau Bạch Trạch xuất hiện một đạo hư ảnh lốc xoáy, nói nhỏ một tiếng. Lần trước, Bạch Trạch kiêu ngạo cực kỳ, nói mình thiên tài thế nào, nhưng kết quả, lại không đỡ nổi một ngón tay của Lâm Phong, thậm chí vũ hồn cũng không kịp phóng thích. Cái bạt tai đó bị quất rất vang dội.

Bất quá, với tuổi chưa tới mười tám của Bạch Trạch, nếu đặt ở rất nhiều nơi khác, thậm chí là ở Vân Hải Tông, đều được coi là thiên tài. Nhưng nơi đây là Hoàng Thành, nơi tập trung thiên tài. Người ưu tú hơn Bạch Trạch rất nhiều, bởi vậy, thiên tài cũng sẽ không được gọi là thiên tài.

Võ tu nô lệ không hề nhìn Bạch Trạch một chút. Con ngươi vẫn sâu thẳm u lạnh. Xiềng xích trong tay khẽ run lên, liền quét ngang ra, không gian gào thét.

“Thật bá đạo.”

Ánh mắt Bạch Trạch run lên, không dám gắng đón đỡ, thân thể lần thứ hai lùi về sau. Sau đó lúc này, một sợi dây leo vẫn còn hơi hư ảo lặng yên không một tiếng động xuất hiện, trong nháy mắt cuốn quanh thân thể Bạch Trạch. Xiềng xích lần thứ hai hóa thành trường thương, đâm thẳng vào trái tim Bạch Trạch.

Không có động tác thừa thãi nào. Chiêu nào chiêu nấy đều trí Bạch Trạch vào chỗ chết.

Con ngươi Bạch Trạch co lại một hồi, thân thể giãy dụa, song chưởng mãnh liệt run lên, một đạo lốc xoáy mang theo khí tức khô héo cuốn về phía xiềng xích, tro bụi đầy trời.

Nhưng đúng vào lúc này, Bạch Trạch đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh cực kỳ khổng lồ từ dây leo truyền đến, kéo cả thân thể hắn, khiến hắn lao về phía trước. Mà võ tu nô lệ lại mượn lực thân thể Bạch Trạch, lướt qua một đường vòng cung hoàn mỹ, trực tiếp xuất hiện ở sườn Bạch Trạch, xiềng xích trường thương, đánh giết tới.

“Thật mạnh.”

Trên khán đài truyền ra từng đạo tiếng kinh ngạc. Lực khống chế của võ tu đầy tớ này quá mạnh mẽ. Mỗi động tác đều dường như được tính toán kỹ lưỡng, mau lẹ, già dặn, giết người.

Còn về Lâm Phong, lông mày hắn cau chặt lại. Đó là dây leo vũ hồn. Loại vũ hồn này hắn từng thấy. Bằng hữu của Hàn Man, Phá Quân, liền sở hữu loại vũ hồn này.

“Phá Quân, Quân, nô lệ!”

Mắt Lâm Phong lấp lánh không yên, chăm chú nhìn võ tu đầy tớ kia. Sẽ là trùng hợp sao? Đối phương chỉ là sở hữu vũ hồn tương đồng, đồng thời lấy chữ “Quân” làm tên?

“Xì!”

Trong trường đấu, Bạch Trạch vội vã chống đối, nhưng làm sao có thể ngăn cản xung kích của xiềng xích trường thương. Ngực chịu đòn nghiêm trọng, thân thể bay ngược ra ngoài.

Thân thể võ tu nô lệ run lên, mang theo xiềng xích trường thương, lao thẳng về phía Bạch Trạch. Chỉ có giết chết đối phương, tù đấu mới coi như kết thúc, hắn mới có thể không chết.

“Dừng tay.”

Ngay vào lúc này, một đạo quát lớn tiếng truyền ra, khiến thân thể võ tu nô lệ cứng đờ, bước chân dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn lão giả đi tới.

“Trận chiến đấu này chấm dứt ở đây.”

Lão giả lạnh nhạt nói một tiếng, khiến đám đông ngưng mắt. Chấm dứt ở đây?

Trong trường đấu thông thường, chỉ có một bên tử vong mới coi như kết thúc. Đây là quy tắc của trường đấu. Làm sao có thể chấm dứt ở đây.

“Xem ra người tù đấu này có quan hệ không tầm thường với lão giả!”

Đám đông nhớ lại vừa nãy lão giả nhắc nhở Bạch Trạch, không khỏi thầm suy đoán. Cũng chỉ có loại khả năng này.

“Tù đấu còn chưa kết thúc, làm sao có thể chấm dứt ở đây.”

Võ tu nô lệ thốt ra một đạo thanh âm khàn khàn trong miệng, nhìn chằm chằm lão giả.

Lão giả nhíu mày, lập tức trong mắt lộ ra một tia âm u vẻ. Một tên đầy tớ, lại dám phản bác hắn?

“Nếu ngươi muốn tù đấu, vậy ta tác thành ngươi.” Lão giả âm u cười, hô: “Thả man thú đi vào.”

Lão giả dứt tiếng, ở một cửa động khác của lao tù, có một người đàn ông trung niên, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Điều khiến đám đông ngưng mắt là, trung niên xuất hiện này, hắn lại cưỡi trên người một bóng người mà ra. Bóng người này có tay có chân, rõ ràng là nhân loại. Chỉ có điều, hắn là dùng hai tay hai chân, bò đi ra, hơn nữa, tứ chi và yết hầu của hắn đều bị khóa sắt vững vàng buộc lại. Một đầu khác của xiềng xích bị trung niên nắm trong lòng bàn tay.

“Quân, trong đông đảo nô lệ, trừ man thú ra, chỉ có ngươi khó thuần phục nhất. Mà bây giờ ngươi cũng nhìn thấy, đây chính là kết cục của Man, đã bị tuần thành thú. Hôm nay, ta liền muốn ngươi cùng Man tù đấu. Người thắng sống, kẻ bại, chết!”

Lão giả âm trầm nói. Chỉ thấy lúc này ánh mắt Quân lạnh lùng đến cực điểm nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn nuốt chửng hắn. Dĩ nhiên, muốn hắn cùng Man quyết đấu, lũ súc sinh này!

Man nằm trên mặt đất nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm lão giả, cực kỳ ác độc.

Nhìn thấy Man thú ngẩng đầu lên, trên khán đài, vị trí của Lâm Phong, một luồng khí tức cực kỳ băng hàn, điên cuồng lan tràn ra!

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 238:

Q.1 – Chương 476: Từng cái từng cái sỉ nhục

Q.1 – Chương 475: Hàm nghĩa