» Q.1 – Chương 118: Thánh viện

Tuyệt Thế Vũ Thần - Cập nhật ngày May 11, 2025

Chương 118: Thánh viện

Tu sĩ võ đạo đều trọng mặt mũi. Lâm Phong, nếu kiểm tra thất bại, bị điểm tên nhắc đến, vốn nên tự mình rời đi, nhưng hắn không làm vậy.

Hơn nữa, khi mọi người nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, thậm chí sỉ nhục hắn, hắn vẫn mỉm cười, xin một cơ hội nữa. Nụ cười đó thật sự không chút bận tâm.

Bởi vậy người trung niên mới cho rằng Lâm Phong không phải không muốn tôn nghiêm, mà là chấp nhất. Người chấp nhất mới kiên trì; kẻ có tâm chí kiên nghị mới không bận tâm.

Đám người hơi ngạc nhiên. Lão sư thật sự đồng ý cho Lâm Phong một cơ hội nữa, hơn nữa nghe ngữ khí lão sư, dường như có chút tin tưởng Lâm Phong.

“Cảm ơn lão sư.”

Lâm Phong khẽ gật đầu với người trung niên, đối với vị lão sư này cũng sinh ra chút thiện cảm. Bình dị gần gũi, ánh mắt nhu hòa, trên người không có chút kiêu căng nào.

“Ta bắt đầu diễn tấu, lần này, chỉ có ngươi một người sẽ nghe thấy.”

Người trung niên nhàn nhạt nói một tiếng, lập tức khúc âm du dương lần thứ hai truyền ra. Bất quá đúng như lời người trung niên nói, lần này, đám người đều không nghe thấy tiếng đàn, lão sư lại có thể khống chế khúc âm hoàn toàn đi vào tai Lâm Phong.

“Thật lợi hại.”

Đám người thầm khen trong lòng một tiếng. Trước đây lão sư chưa từng thể hiện bản lĩnh này trước mặt bọn họ.

Lúc này, Lâm Phong cảm giác khúc âm không ngừng chui vào tai, khiến hắn muốn nhắm mắt lại, rơi vào ý cảnh khúc âm.

“Thiên Chiếu vũ hồn lạnh lẽo vô tình, dĩ nhiên có thể tự động phòng ngự. Chỉ cần ta duy trì một tia trạng thái này, liền không thể bị khúc âm mê hoặc.”

Lâm Phong thầm nhủ một tiếng. Một tia lạnh lùng khí tức chậm rãi leo lên người hắn, khiến đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo. Mọi thứ xung quanh đều trực tiếp ấn vào trong đầu.

Tuy rằng tiếng đàn như trước, nhưng Lâm Phong không hề lay động. Đôi đồng tử trong suốt của hắn mở ra, mang theo một tia không lay chuyển, lẳng lặng nhìn lão sư đang diễn tấu.

“Hả?” Người trung niên thấy Lâm Phong có thể duy trì ánh mắt thông suốt như vậy, không khỏi hơi ngạc nhiên trong lòng. Giai điệu biến hóa, khúc âm chui vào tai Lâm Phong càng thêm mau lẹ, trực tiếp công kích tâm linh.

Nhưng đồng tử Lâm Phong vẫn như trước.

Ánh mắt trong suốt, từ đầu đến cuối nhìn lão sư, không chút rung động, không nửa điểm dấu hiệu muốn rơi vào ý cảnh cầm tâm.

Khúc âm càng gấp, chỉ thấy ngón tay người trung niên bay lượn trên dây đàn, thậm chí xuất hiện từng đạo từng đạo huyễn ảnh.

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện, Lâm Phong vẫn thờ ơ bất động, như con rối.

Một lát sau, trên mặt người trung niên hiện lên vẻ tươi cười. Khúc âm cũng dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

“Ngươi tên là gì?” Người trung niên nhìn Lâm Phong, hỏi.

“Lâm Phong.”

“Ngươi không nói dối, ngươi thông qua kiểm tra.”

Người trung niên lần thứ hai nói. Điều này khiến đồng tử đám người hơi ngưng lại. Lâm Phong, thông qua kiểm tra? Chuyện gì thế này?

Lần này lão sư diễn tấu không lâu đã dừng lại. Lâm Phong thậm chí còn chưa nhập trạng thái. Đây là ý gì?

“Tạ lão sư cho ta cơ hội.”

Lâm Phong cười đáp lại. Nếu đối phương không cho hắn cơ hội, hắn cũng không có cách nào.

“Lão sư, chuyện gì thế này? Hắn vừa nãy rõ ràng bị thức tỉnh, vì sao còn nói thông qua kiểm tra?”

Một thanh niên khôi ngô cất bước tiến lên, giọng như hồng chung, không hiểu hỏi. Vừa nãy chính là hắn mắng Lâm Phong mặt dày mày dạn.

“Đâu chỉ là thông qua kiểm tra, hắn căn bản không hề bị tiếng đàn của ta ảnh hưởng, còn nói gì đến thức tỉnh. Là hắn tự mình tỉnh lại. Trong mấy năm qua ở Thiên Nhất học viện, đây là lần đầu tiên ta gặp tình huống như vậy.”

Người trung niên khẽ lắc đầu, trên mặt lại mang theo một nụ cười.

“Không thể bị tiếng đàn ảnh hưởng?” Đám người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Tên này, quái vật.

Vấn Ngạo Tuyết cũng ánh mắt kinh ngạc tột độ. Có thể không bị tiếng đàn mê hoặc, hắn không làm được.

Thanh niên khôi ngô trợn to hai mắt, lập tức sờ sờ đầu, đi tới trước mặt Lâm Phong, nói: “Xin lỗi, lời ta nói thô tục, hiểu lầm ngươi, thậm chí còn nhục mạ. Ngươi nói làm sao bây giờ, tùy ý.”

Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn người to lớn trước mắt. Trong lòng vốn có chút tức giận cũng biến mất không còn tăm hơi.

Tên này hẳn là giống như Hàn Man, nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thực cũng không có ý đồ xấu gì, hơn nữa dám làm dám chịu.

Nhớ tới Hàn Man, trong lòng Lâm Phong lại xẹt qua một tia lạnh lẽo: Đoạn Thiên Lang, Đoạn Hàn!

“Ngươi vừa nói cái gì, ta quên rồi.”

Lâm Phong mỉm cười nói, khiến thanh niên khôi ngô sửng sốt một chút, lập tức hàm hậu nở nụ cười, duỗi ra bàn tay thô dày.

“Viên Sơn.”

“Lâm Phong.”

Đưa tay ra, Lâm Phong và Viên Sơn nắm tay. Hai người nhìn nhau cười.

“Chấp nhất, tâm kiên, lòng dạ rộng rãi. Nếu thêm thực lực và dũng khí, sẽ trở thành nhân tài xuất chúng.”

Một bên người trung niên âm thầm gật đầu, cẩn thận cất đàn cổ, lập tức mở miệng nói: “Lâm Phong, nếu ngươi muốn học cầm, có thể đến tìm ta.”

Nói xong, người trung niên xoay người, nhẹ nhàng bước đi, để lại đám người kinh ngạc.

Lâm Phong cũng sửng sốt một chút, lập tức trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, quay về bóng lưng nhẹ nhàng đi nói: “Lão sư, đến lúc đó ngài đừng chê ta phiền.”

Mọi người nhìn Lâm Phong, trong ánh mắt đều xẹt qua một tia vẻ hâm mộ. Cầm tu là một loại võ tu kỳ lạ. Cầm tu lợi hại phi thường khủng bố, thật sự có thể trong chớp mắt khiến người ta tan thành tro bụi.

“Lâm Phong, chúc mừng ngươi. Ta muốn cùng lão sư học mà hắn không dạy đấy.”

Vấn Ngạo Tuyết đi lên phía trước, quay về Lâm Phong cười nói.

“Vận may.” Lâm Phong lắc đầu cười nói.

“Vận may của ngươi dường như cũng hơi tốt quá rồi.” Vấn Ngạo Tuyết trêu ghẹo nói: “Bây giờ ngươi cũng coi như là người của Thiên Nhất học viện, ta dẫn ngươi đi chỗ ở trước đã.”

“Ừ, tốt.”

“Ta cũng đi xem sao.” Viên Sơn hàm hậu nói.

“Được, ngươi cũng mới vào Thiên Nhất, theo ta đi làm quen một chút.”

Vấn Ngạo Tuyết dẫn đám người đi tới một tòa pháo đài cổ. Đi vào pháo đài cổ, Lâm Phong ngẩng đầu lên, trong lòng hơi kinh. Tòa pháo đài cổ này lại có hai mươi mấy tầng cao, bốn phía bị vây, trung gian là không gian trống. Tuy nhiên lại có một tòa tháp cao sừng sững, cao bằng pháo đài cổ, cực kỳ đồ sộ.

“Phòng ốc bốn phía đều là chỗ ở của đệ tử Thiên Nhất học viện. Trung gian là tháp tu luyện. Trước tiên đi chọn chỗ ở của các ngươi đi.”

Pháo đài cổ hai mươi mấy tầng, có rất nhiều chỗ trống. Đi vào, Lâm Phong liền phát hiện, sau mỗi cánh cửa lớn đều là một động thiên khác, có vài gian phòng ốc và một phòng khách rộng lớn.

“Chỗ ở đều giống nhau, không có chỗ đặc biệt gì. Các ngươi tùy ý chọn chỗ nào không có người ở là được. Bất quá phải nhớ kỹ, vì nam nữ đều ở đây, hơn nữa có người yêu thích yên tĩnh, tốt nhất không nên chưa được người khác đồng ý mà tự tiện đi vào chỗ ở của người khác. Đây là điều cấm kỵ duy nhất.”

“Ừ.” Lâm Phong gật gật đầu. Hắn đúng là không có yêu cầu gì về chỗ ở. Vài người chọn một chỗ có năm gian phòng trống liền kề nhau. Như vậy họ có thể ở sát vách, tiện phối hợp lẫn nhau.

“Ta ở gian này đi.” Lâm Phong tùy ý chỉ một gian cửa đá. Tĩnh Vận và Đoàn Phong thì chọn gian phòng bên cạnh phòng Lâm Phong, còn Viên Sơn thì ở sát vách Đoàn Phong.

“Ngươi sao không chọn?”

Lâm Phong nhìn Mộng Tình, hỏi.

“Chỗ ngươi không phải có vài gian phòng sao, cho ta một gian là được.”

Mộng Tình thản nhiên nói. Ngữ khí bình tĩnh, nhưng cũng khiến Lâm Phong và đám người hơi ngạc nhiên.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn Lâm Phong như cười mà không phải cười, hơn nữa gương mặt xinh đẹp đó, khiến Lâm Phong cảm thấy cả người không thoải mái. Ánh mắt gì vậy…

“Ha ha, chủ ý này không tồi.” Viên Sơn sảng khoái cười nói, khiến Lâm Phong lườm hắn một cái. Biết rồi cũng đừng nói ra chứ!!

“Như vậy cũng được, vừa vặn ta có thể chăm sóc ngươi.”

Lâm Phong tùy ý nói, nghiêm túc đứng đắn, khiến Đoàn Phong kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Hắn, chăm sóc Mộng Tình tỷ?

“Lâm Phong đại ca quả nhiên lợi hại.” Đoàn Phong thầm nhủ trong lòng một tiếng, bất quá lời này hắn không dám nói ra.

“Ở cùng nhau, vậy ngươi mỗi ngày nên kể cho ta mười câu chuyện đi.”

Mộng Tình lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, khiến chân Lâm Phong mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Thật độc ác, nữ nhân này…

Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Nhất học viện như trước có người lục tục đến, bất quá so với hôm qua, hiển nhiên ít hơn nhiều.

Hoàng Thành, trong nội thành, một quảng trường cực kỳ rộng rãi. Người vô số, san sát, không nhìn thấy bờ. Hơn nữa, người còn không ngừng kéo đến.

Sau quảng trường, có một cánh cửa lớn đúc bằng vân nham. Phía trên, khắc mấy chữ cực kỳ bá đạo: Tuyết Nguyệt Thánh Viện.

Hôm nay là ngày Tuyết Nguyệt Thánh Viện thành lập. Người từ các nơi của Tuyết Nguyệt quốc sau khi nhận được tin tức đều đổ về đây. Có người hy vọng có cơ hội tiến vào Tuyết Nguyệt Thánh Viện, cũng có chút người, chỉ vì chứng kiến một sự kiện trọng đại của Tuyết Nguyệt quốc, một sự kiện trọng đại có khả năng ảnh hưởng đến vận mệnh Tuyết Nguyệt quốc.

Ngày đó, nhất định là một ngày không bình yên.

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Tuyệt Thế Vũ Thần

Bảng Xếp Hạng

Chương 531: Nghịch Trường Sinh Thuật ( bổ canh 3 )

Q.1 – Chương 1692: Pháp tắc không hạ xuống

Q.1 – Chương 1691: Đế nữ