» Chương 50: Đình viện quỷ dị

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025

**Chương 50: Đình Viện Quỷ Dị**

Tại sát na đại môn tòa nhà này mở ra, ba người Đỗ Lăng Phỉ lập tức cảnh giác nhìn lại. Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, càng là lấy ra một nắm lớn lá bùa dán trước người, toàn thân lập tức vang lên tiếng lốp bốp loạn xạ.

Thân ảnh xuất hiện kia, tay cầm một chiếc đèn lồng, đứng ngay trong cánh cửa lớn vừa mở. Toàn bộ thân thể tựa như hòa mình cùng bóng tối, sâu kín nhìn qua ba người.

“Ba vị giữa trời chiều đến Lạc Trần gia tộc ta, không biết có chuyện gì.”

Trong ánh sáng mờ tối của chiếc đèn lồng, ba người lờ mờ thấy rõ đây là một thanh niên. Ánh mắt hắn bình tĩnh, sắc mặt trắng bệch, phảng phất không có bất kỳ huyết sắc nào, mặc trên người một bộ trường bào màu xanh.

Thấy có người xuất hiện, Phùng Viêm cùng Đỗ Lăng Phỉ đều nhẹ nhàng thở ra. Cái cảm giác âm trầm tại nơi đây lúc trước dù vẫn còn, nhưng đã giảm đi rất nhiều.

“Vị đạo hữu này, ba người chúng ta là đệ tử Linh Khê Tông. Lần này bái phỏng, có chuyện quan trọng muốn hỏi ý.” Phùng Viêm ôm quyền mở miệng.

Đỗ Lăng Phỉ lúc này mới chú ý tới tầng tầng màn sáng phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần, nàng khẽ nhíu mày.

Bạch Tiểu Thuần không chú ý đến Đỗ Lăng Phỉ. Hắn cũng không biết vì sao, tòa nhà này cũng tốt, thanh niên vừa bước ra cũng vậy, đều khiến hắn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

“Thì ra là đạo hữu Linh Khê Tông, vậy mời tiến vào nói chuyện đi…” Thanh niên nhẹ nhàng mở miệng. Chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu hắn lắc lư, trong ánh sáng mờ tối ấy, gương mặt hắn thoạt nhìn cũng sáng tối chập chờn. Hắn nói xong lui ra sau mấy bước, xoay người đi vào.

Đại môn tòa nhà rộng mở, giống như đang chờ đợi ba người Bạch Tiểu Thuần tiến vào.

Phùng Viêm chần chờ một chút, đi đầu bước vào. Đỗ Lăng Phỉ theo sát phía sau. Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, cắn răng, thận trọng theo sau, tiến nhập tòa nhà.

Sau khi bọn họ tiến vào, một tiếng “phịch” vang lên, đại môn đóng lại. Hai chiếc đèn lồng lay động kịch liệt hơn. Hai con sư tử đá phía dưới, mắt đột nhiên chuyển động một cái, từ từ trở nên đỏ như máu.

Trong trạch tử, có một con đường nhỏ lát đá xanh. Bốn phía có chút cỏ cây giả sơn, chỉ là dù có ánh trăng, thoạt nhìn đều hoàn toàn mông lung. Duy chỉ có thanh niên đi phía trước nhất, chiếc đèn lồng trong tay hắn tràn ra ánh sáng yếu ớt, theo bước chân hắn tiến lên, chập chờn, chập chờn.

Bốn người đi trên con đường đá xanh này, bốn phía âm lãnh yên tĩnh, phảng phất cùng bên ngoài là hai thế giới.

Tại bên phải mọi người, có mấy gốc cây ăn quả. Trên cây mọc rất nhiều trái cây màu đỏ. Trong trạch tử rõ ràng không có gió, nhưng những cây ăn quả này lại đột nhiên tự mình đung đưa, phát ra tiếng sàn sạt.

Đỗ Lăng Phỉ cùng Phùng Viêm lập tức cảnh giác. Bạch Tiểu Thuần ở phía sau cùng, không ngừng nhìn quanh bốn phía, đặc biệt là mấy gốc cây ăn quả đang lay động kia, càng khiến hắn cảm thấy quỷ dị.

Chậm rãi, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi. Mùi vị kia dù rất nhạt, nhưng đích xác tồn tại.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần “lộp bộp” một tiếng, đang định mở miệng thì…

Đột nhiên, những trái cây trên mấy gốc cây ăn quả kia, từng quả một rơi xuống từ trên cây, ném xuống đất xong hướng về phía trước lăn đi. Trên bề mặt những trái cây này, thế mà riêng mỗi quả xuất hiện từng khuôn mặt tươi cười của hài đồng, tựa như là có người cố ý vẽ lên vậy, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần và mọi người nở nụ cười.

“La lạp lạp, các ngươi tốt.”

Trên người chúng còn mọc ra tay chân, từng cái kéo tay nhau, động tác nhanh chóng hướng về Bạch Tiểu Thuần và mọi người chạy tới, vây quanh Phùng Viêm, Đỗ Lăng Phỉ và Bạch Tiểu Thuần đang biến sắc mặt, phát ra tiếng cười vui sướng.

“Cô cô nói, phải nghe lời, không thể khóc, chỉ có thể cười, trái cây chín muồi tuyệt vời nhất.” Những trái cây này vòng quanh ba người Bạch Tiểu Thuần không ngừng đi vòng vòng, thanh âm êm tai.

Theo chúng tới gần, một luồng hương thơm ngọt ngào xộc vào mặt. Nhưng mùi vị ngọt ngào này khi ngửi vào miệng, lại khiến người ta như muốn nôn hết ngũ tạng lục phủ ra.

Có mấy trái cây thậm chí còn chạy tới trước mặt thanh niên đi phía trước nhất. Thanh niên này làm ngơ, một cước đạp xuống sau đó, giẫm nát mấy trái cây. Nhưng những trái cây vỡ vụn này vẫn như cũ bò dậy, mang theo dáng tươi cười, tiếp tục hát những bài đồng dao không hiểu thấu.

“Thứ quỷ gì!” Mắt Phùng Viêm lộ ra tinh mang, tay áo hất lên, lập tức có gió thổi ra, cuốn bay không ít trái cây. Sau khi hạ xuống từng quả vỡ vụn, nhưng vẫn là đứng dậy, một lần nữa vây quanh đám người, tiếng cười vẫn như cũ.

Bạch Tiểu Thuần càng là toàn thân nổi da gà đều dựng lên, tất cả màn sáng phòng hộ bên ngoài cơ thể hắn, toàn bộ mở ra.

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ trắng bệch, nhìn xem những trái cây tay nắm tay ca hát kia. Nàng thần sắc hoảng sợ, chịu đựng cảm giác buồn nôn trong đáy lòng, cắn răng, mắt phượng lộ ra vẻ tàn khốc, đang định bấm niệm pháp quyết thì bỗng nhiên, trên thần sắc những trái cây này từng cái lộ ra vẻ sợ hãi.

“Cô cô đến rồi!!” Chúng nhanh chóng lui về cạnh cây ăn quả, nhảy dựng lên trở về vị trí của mỗi quả, khuôn mặt tươi cười biến mất, khôi phục thành trái cây bình thường.

“Đây là lão tổ từ sâu trong Lạc Tinh Sơn Mạch mang về một loại linh quả, luôn luôn ưa thích ca hát. Ba vị đạo hữu cảm thấy chúng hát thế nào?” Thanh niên Lạc Trần gia tộc đi phía trước, không quay đầu lại, tiếp tục tiến lên lúc truyền ra thanh âm.

Phùng Viêm cùng Đỗ Lăng Phỉ sắc mặt khó coi, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi tới.

Bạch Tiểu Thuần ở phía sau, đáy lòng dâng lên hàn ý, đang tiếp tục tiến lên thì hắn chợt phát hiện, tiếng bước chân ở đây, tựa hồ… nhiều hơn một cái!

Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp…

Không biết từ lúc nào bắt đầu, tiếng bước chân ở đây không còn là bốn người, mà là… năm người!

Có lẽ, từ khi bọn họ tiến vào tòa nhà này, vẫn là có tiếng bước chân này, chỉ có điều bị những trái cây kia hấp dẫn nên không chú ý. Giờ phút này yên tĩnh trở lại, nghe rất rõ ràng.

Bạch Tiểu Thuần cẩn thận lắng nghe, toàn thân run lên bần bật. Hắn phát hiện, tiếng bước chân thêm ra kia, ngay sau lưng mình. Cổ hắn lạnh sưu sưu, hình như có người dựa vào sau lưng mình đang hô hấp.

“Các ngươi… Có nghe thấy không, tiếng bước chân… nhiều hơn một cái!” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lông tơ toàn bộ dựng thẳng. Phùng Viêm phía trước cũng biến sắc mặt như vậy, hắn cũng nghe thấy tiếng bước chân thêm ra này.

Đồng tử Đỗ Lăng Phỉ co vào, hô hấp dồn dập.

Bước chân ba người trong nháy mắt dừng lại. Theo bọn họ dừng lại, tiếng bước chân kia cũng đã biến mất.

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy, cắn răng đột nhiên quay đầu. Nhưng đúng khoảnh khắc hắn quay đầu, đột nhiên, hắn nhìn thấy phía sau mình, lại đứng một nữ tử áo đỏ!

Nữ tử này áo đỏ phiêu diêu, mặt xám như tro, nụ cười quỷ quyệt nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, đôi môi khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói điều gì.

“Lửa không đủ, giúp ta một chút.”

Cảnh tượng bất thình lình, khiến Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nhảy dựng lên, phát ra một tiếng thét lên thê lương. Thân thể hắn lùi lại lúc, nữ tử áo đỏ kia sát na hóa thành một đạo hồng ảnh, lóe lên biến mất.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, lập tức nhìn lại, nhưng bốn phía không có gì… Chỉ có âm thanh của hắn, hóa thành tiếng vọng, quanh quẩn trong bốn phía.

Đỗ Lăng Phỉ cùng Phùng Viêm sợ hãi tâm thần chấn động, nhao nhao nhìn bốn phía. Dù không phát giác thân ảnh gì, nhưng hai người lúc này đã đều kinh hãi khiếp vía.

Đúng lúc này, có một tiếng nữ tử ca hát, tại trạch tử đen kịt yên tĩnh này, phiêu hốt mà đến. Tiếng hát này như có như không, phảng phất là bài hát ru dỗ dành hài nhi ngủ, nhưng tại ngôi nhà yên tĩnh mờ tối này, lại khiến da đầu run lên.

“Hài tử ngoan, mau đi ngủ, cơn gió thổi tới lửa đang lay động, không cần cào, cũng đừng gọi…”

“Giả thần giả quỷ!” Phùng Viêm khẩn trương, bấm niệm pháp quyết giữa lập tức một thanh phi kiếm xuất hiện, vờn quanh bốn phía.

Cùng lúc đó, thanh niên cầm đèn lồng phía trước, dần dần xoay người. Dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn lồng trong tay, cả người hắn thoạt nhìn đều mơ hồ.

“Sao không đi? Tới đi, tới đi.” Thanh niên trên mặt tươi cười, nụ cười này rất là quỷ dị.

“Chúng ta hay là không vào đi. Chúng ta tới đây là điều tra một vị đồng môn mất tích sự tình, không biết đạo hữu nhưng nhớ kỹ năm tháng trước, có đồng môn của ta tới nơi đây?” Phùng Viêm hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén hỏi.

Đỗ Lăng Phỉ sớm đã lấy ra pháp khí, giờ phút này tinh thần cao độ tập trung.

“Không có.” Thanh niên cầm đèn lồng, nhẹ giọng mở miệng, thanh âm lơ lửng không cố định, giống như cùng tiếng hát của nữ tử kia, tan vào nhau.

“Tộc nhân gia tộc đạo hữu, sao đều không có ở đây?” Đỗ Lăng Phỉ bỗng nhiên hỏi.

“Có việc ra ngoài. Các ngươi hỏi xong chưa?” Dáng tươi cười của thanh niên càng tăng lên, thậm chí khóe miệng đều nhếch lên rất cao, nhìn rất không cân đối.

“Hỏi xong rồi, chúng ta cáo từ.” Phùng Viêm mở miệng đồng thời, thân thể lập tức lui lại. Đỗ Lăng Phỉ cũng nhanh chóng lui ra sau. Về phần Bạch Tiểu Thuần, đã sớm trước bọn họ, đã lùi lại.

“Đã các ngươi không muốn tiến vào, vậy thì ở lại tốt… Ở lại nơi này, làm bạn cùng chúng ta…” Tiếng cười của thanh niên truyền ra, khóe miệng hắn lại trực tiếp xé mở thành một vết nứt to lớn, cơ hồ muốn xé đầu hắn ra!

Chiếc đèn lồng trong tay hắn, càng là trong khoảnh khắc này, trực tiếp biến thành màu xanh lá, khiến toàn bộ tòa nhà, sát na càng thêm mờ mịt. Mà thân thể hắn, cũng tại lúc lời nói truyền ra đồng thời, trực tiếp phiêu khởi, thẳng đến Phùng Viêm.

Phùng Viêm biến sắc, bấm niệm pháp quyết một chỉ, phi kiếm gào thét mà đi. Nhưng thanh niên kia không hề né tránh, “Oanh” một tiếng, mặc cho phi kiếm xuyên thấu thân thể, mang theo nụ cười quỷ dị, cái cằm treo trên mặt, nhào về phía Phùng Viêm.

Hô hấp Phùng Viêm dồn dập, thân thể không ngừng lùi lại, càng là cắn răng lấy ra một viên đan dược màu đen, trực tiếp hướng về mặt đất đập tới. Tiếng oanh minh kinh thiên quanh quẩn, viên đan dược kia tại khoảnh khắc chạm đất, trực tiếp nổ tung.

Thanh niên lao về phía Phùng Viêm chịu xung kích đầu tiên, thân thể hắn lùi lại, trên người hắn xuất hiện vô số chỗ tổn hại, nhưng tựa hồ không biết đau đớn, vẫn như cũ quỷ dị cười, như diều lượn vòng, tiếp tục lao tới.

Mà chỗ đan dược oanh mở, lại xuất hiện vô số đường vân giăng khắp nơi. Những đường vân kia giống như từng sợi tử khí tạo thành, đang nhanh chóng đan xen, như muốn khép lại.

“Nơi này có trận pháp, đây là Âm Minh Trận!!” Phùng Viêm nhìn thấy những đường vân kia sau, kinh hô nghẹn ngào.

Cùng lúc đó, dưới chân Đỗ Lăng Phỉ, những phiến đá xanh kia lại bắt đầu chuyển động, xuất hiện từng cặp mắt, thậm chí còn mọc ra hai tay. Những cánh tay kia khô gầy như củi, như là thây khô, nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy từng sợi vật thể dạng sợi len lỏi bên trong… Bắt lấy chân Đỗ Lăng Phỉ.

“Ngươi giẫm chúng ta đau quá…”

“Tới đi, tới đi, cùng chúng ta cùng nhau ở trong này đi…” Trong những phiến đá xanh kia, càng có tiếng nói truyền ra. Những âm thanh này sâm nhiên, khiến người ta sau khi hiểu ý thì tâm thần chấn động.

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ trắng bệch, bấm niệm pháp quyết một chỉ, lập tức một cây tiểu kỳ bay ra từ Túi Trữ Vật của nàng, tạo thành hai vòng sương mù quanh người bảo vệ. Phía trước nàng, cũng có một thanh phi kiếm gào thét bay ra. Ánh kiếm lập lòe lúc, chặt đứt cánh tay đang giữ chặt bắp chân mình, thân thể nàng nhanh chóng lùi về phía sau.

Mà Bạch Tiểu Thuần lúc này, tại khoảnh khắc này, tiếng hát của nữ tử bên tai hắn, đột nhiên lớn lên!

“Không cần cào, cũng đừng gọi…”

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1290: Mê Thiên Trận

Chương 1296: Tinh không làm lô

Q.1 – Chương 263: Mạc Phàm VS Mục Ninh Tuyết

Toàn Chức Pháp Sư - April 28, 2025