» Chương 49: Lạc Trần gia tộc
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 25, 2025
**Chương 49: Lạc Trần gia tộc**
Phùng Viêm cứ việc nhiều lần ra ngoài nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ có một lần nào xa xôi như thế. Chứng kiến màn kia phía sau màn, hắn cũng đều tê cả da đầu, lại càng không cần phải nói Đỗ Lăng Phỉ.
Cũng may trên đường đi, tất cả sinh vật mạnh mẽ mà bọn hắn gặp phải đều không hề công kích, nhiều nhất chỉ là nhìn một chút mà thôi. Tựa hồ trên người bọn họ có một loại khí tức nào đó, khiến cho những sinh vật này không hề phản cảm.
Bạch Tiểu Thuần suy đoán, có lẽ đó là bởi vì bọn hắn là đệ tử Linh Khê Tông, mà nơi đây… trong phạm vi vô tận phương viên này, dù sao cũng thuộc về thế lực bao phủ của Linh Khê Tông.
Cứ như vậy, ba người trong kinh hãi, không ngừng tiến lên. Mỗi tháng, vào thời gian cố định, bọn hắn cũng truyền tin vị trí cho tông môn. Cho đến hai tháng sau, rốt cục đến được biên giới thế lực của Linh Khê Tông, Lạc Tinh Sơn Mạch.
Trên đường đi, Phùng Viêm không phải là không muốn âm thầm ra tay lần nữa, nhưng đủ loại rung động suốt chặng đường khiến hắn mất hết tâm tình, cả ngày kinh hồn táng đảm. Thêm vào Bạch Tiểu Thuần có chút cẩn thận, luôn dựa gần Đỗ Lăng Phỉ, khiến hắn cố kỵ quá nhiều, không tìm thấy cơ hội ra tay, thế là từ đầu đến cuối ẩn nhẫn.
Giờ phút này đến Lạc Tinh Sơn Mạch, Phùng Viêm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lóe lên âm mang người ngoài không thể phát hiện.
“Đây là quyết tâm muốn giết chết ta à… Thù có bao lớn a.” Bạch Tiểu Thuần trong lòng sầu muộn, tâm hắn nhỏ như tóc, nheo lại mắt nhỏ, đối với tâm tư của Phùng Viêm, hắn đã nắm rõ như lòng bàn tay.
Lạc Tinh Sơn Mạch là một dãy núi trải dài theo hướng nam bắc, phóng tầm mắt nhìn không thấy cuối cùng, như một đầu Long Xà đang bò, tựa như chia cắt đại địa.
Thậm chí nhìn từ xa, phảng phất bầu trời ở phía bên kia sơn mạch đều không giống nơi này lắm, ẩn ẩn xuất hiện huyết sắc.
Trong truyền thuyết, vào không biết bao nhiêu năm trước, có một ngôi sao từ thiên ngoại rơi xuống, đâm vào nơi đây, khiến mặt đất sụp đổ, nhưng lại có một bộ phận cao cao nhô lên, từ đó mới tạo thành vùng núi này.
Trong đó cây cối rậm rạp, hung thú đông đảo, nhưng cũng có các loại cỏ cây quý giá, khiến nơi đây mặc dù đầy rẫy nguy cơ, nhưng cuối cùng vẫn có tu sĩ mạo hiểm xâm nhập.
“Nơi này chính là Lạc Tinh Sơn Mạch.” Đỗ Lăng Phỉ chậm rãi mở miệng, chặng đường đã qua khiến nàng cảm thấy mệt mỏi, giờ phút này cuối cùng đã đến mục đích, trong lòng nàng cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Hầu sư đệ lần cuối cùng liên hệ với tông môn, tiêu ký chính là khu vực này.” Phùng Viêm vỗ vào Trữ Vật Đại, trong tay có thêm một cái pháp khí hình dáng la bàn.
Trên pháp khí này có một cây kim, giờ phút này đang chuyển động rất nhanh.
“Dựa theo quy định của tông môn, đệ tử ra ngoài mỗi tháng đều phải truyền vị trí cho tông môn, cái Linh Khê bàn này có thể giúp chúng ta tìm được vị trí lần cuối Hầu sư đệ truyền ra.” Hắn đang nói, kim đồng hồ trong tay đột nhiên dừng lại, chỉ về một hướng.
“Tìm thấy rồi!” Thân thể Phùng Viêm khẽ động, thẳng tiến về phía trước, Đỗ Lăng Phỉ cũng thần sắc khẽ động, đi theo.
Bạch Tiểu Thuần nhìn qua Lạc Tinh Sơn Mạch trước mắt. Nơi đây cây cối thành rừng, vô biên vô hạn như một biển rừng. Thỉnh thoảng có tiếng chim thú truyền ra, thậm chí từ xa còn có thể nghe thấy tiếng gầm nhẹ của hung thú từ sâu bên trong.
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt nghiêm túc, kích phát ánh sáng phòng hộ của ngọc bội, đảm bảo bất kỳ gió thổi cỏ lay nào mình cũng sẽ phát giác đầu tiên, sau đó mới cẩn thận tiến lên, giữ khoảng cách nhất định với Phùng Viêm.
Phùng Viêm và Đỗ Lăng Phỉ tiến lên mà không hề dừng lại, phi nhanh trong Lạc Tinh Sơn Mạch, tốc độ cực nhanh, dần dần đi sâu vào một vùng thung lũng. Nơi đây cây cối đông đảo, lại những cây cối này xem xét liền có không ít năm tháng, chằng chịt, thoáng nhìn như những con mãng xà, cách một đoạn lại có một cái bướu nhô lên, nếu là ban đêm, chắc chắn sẽ khiến người ta giật mình.
Một lúc lâu sau, ba người dừng lại đột ngột ở sâu trong sơn cốc này. Phùng Viêm cúi đầu nhìn la bàn trong tay, kim đồng hồ rõ ràng chỉ về một cây đại thụ bên cạnh, cần mười người vây quanh.
“Bạch sư đệ, ngươi đi dò xét xem.” Phùng Viêm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, chỉ vào cây đại thụ kia.
Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút, cẩn thận xem xét cây đại thụ kia, xác định không có gì ngại về sau, tay phải ấn vào ngọc bội trên lưng, lập tức ánh sáng xanh bao trùm toàn thân vốn đã dày đặc lại càng dày đặc thêm một chút, thậm chí còn lấy ra một ít lá bùa dán lên người, lúc này mới ba bước dừng lại chậm rãi tới gần cây đại thụ kia.
“Sợ chết như thế, còn tới tu hành!” Đỗ Lăng Phỉ hừ lạnh một tiếng. Nàng vốn đã ghét Bạch Tiểu Thuần, dọc đường đi mặc dù mình cũng nhiều lần mạo hiểm, nhưng biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần mỗi lần đều như sợ chết đến cực hạn. Bây giờ đến mục đích, lại vẫn là như thế, khiến nàng càng xem càng không vừa mắt.
Bạch Tiểu Thuần không có thời gian để ý tới Đỗ Lăng Phỉ. Cẩn thận tới gần cây đại thụ này về sau, hắn lấy ra một thanh phi kiếm, cạy lớp vỏ cây, nhìn ra một khối khu vực giống như mới mọc, cậy mở ra, phát hiện bên trong cất giấu một viên ngọc giản.
Lấy viên ngọc giản này ra chậm rãi, thần thức của Bạch Tiểu Thuần quét qua, hơi biến sắc mặt, ném cho Phùng Viêm.
Trong ngọc giản chỉ có một câu nói không đầu không đuôi.
“Ta tra ra một chút manh mối khác, muốn đi Lạc Trần gia tộc xác minh…”
Phùng Viêm sau khi nhìn xong, nhíu mày, lại ném ngọc bội cho Đỗ Lăng Phỉ. Đỗ Lăng Phỉ sau khi xem xong, cũng nhíu mày, trầm ngâm.
“Lạc Trần gia tộc…” Sau một lúc lâu, Đỗ Lăng Phỉ lẩm bẩm nói nhỏ, quay đầu nhìn về phía sâu hơn trong Lạc Tinh Sơn Mạch.
Lạc Tinh Sơn Mạch rất lớn, tài nguyên đông đảo. Một nơi như vậy, lại thuộc về phạm vi của Linh Khê Tông, mà lại còn là nơi giao giới với Huyết Khê Tông, Linh Khê Tông tự nhiên sắp xếp người đến thủ hộ. Gia tộc bảo vệ này, chính là… Lạc Trần gia tộc.
Tộc nhân của Lạc Trần gia tộc không ít, đóng tại Lạc Tinh Sơn Mạch này đã ngàn năm. Mỗi một đời đều có Trúc Cơ lão tổ tồn tại, vô luận là trấn nhiếp hay thủ hộ, đều đã đủ.
Trong nhiệm vụ của ba người Bạch Tiểu Thuần thậm chí còn có dặn dò, như gặp nguy hiểm, có thể liên hệ với Lạc Trần gia tộc.
Nhưng giờ phút này ngọc giản của Hầu Vân Phi, thế mà chỉ hướng Lạc Trần gia tộc, mà lại tựa hồ… hắn là đang đi Lạc Trần gia tộc xác minh một vài sự tình lúc, từ đó mất tích.
“Các ngươi thấy thế nào, chúng ta có nên đi Lạc Trần gia tộc này xem thử không?” Ánh mắt Phùng Viêm nhìn như tùy ý quét Bạch Tiểu Thuần một chút, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ.
“Phùng sư huynh, Đỗ sư tỷ, tìm thấy viên ngọc giản này, nhiệm vụ của chúng ta đã coi như xong rồi… An toàn làm chủ, hà tất vẽ vời cho thêm chuyện ra.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian mở miệng, ánh mắt nhìn về phía bốn phía, nơi đây khiến hắn cảm giác có chút kiềm chế.
Đỗ Lăng Phỉ chần chờ một chút. Nếu cứ như thế trở về, nàng suy nghĩ điểm cống hiến chỉ có thể thu hoạch được cơ bản, nhưng nếu điều tra ra manh mối nhiều hơn một chút, như vậy điểm cống hiến cũng sẽ càng nhiều.
Phùng Viêm thấy Đỗ Lăng Phỉ chần chờ, khẽ cau mày. Nếu cứ như vậy trở về, hắn lo lắng không tìm thấy cơ hội giết chết Bạch Tiểu Thuần, thế là bình tĩnh mở miệng.
“Ta ý định muốn đi Lạc Trần gia tộc này xem thử. Đã đến rồi, làm sao cũng không thể như thế rời đi, hỏi rõ ràng Hầu sư đệ rốt cuộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Huống hồ nói không chừng cũng có thể nhờ người của Lạc Trần gia tộc trợ giúp tìm kiếm, nói như vậy, điểm cống hiến chúng ta đạt được cũng sẽ nhiều hơn không ít.”
“Huống hồ… chuyến này chúng ta chỉ cần không tiến vào sâu trong Lạc Tinh Sơn Mạch, chỉ ở biên giới, cũng không có nguy hiểm gì. Còn về Lạc Tinh gia tộc kia, hừ, tất cả gia tộc tu chân trong phạm vi của Linh Khê Tông, trong huyết mạch của bọn họ đều có ấn ký của Linh Khê Tông, đời đời kiếp kiếp đều không thể phản bội, làm sao dám vô lễ với chúng ta.” Ngữ tốc của Phùng Viêm chậm rãi, sau khi nói xong nhìn qua Đỗ Lăng Phỉ.
Đỗ Lăng Phỉ nhẹ gật đầu, trong lòng cảm thấy Phùng Viêm nói có lý.
“Được, chúng ta liền đi Lạc Trần gia tộc này xem thử, nói không chừng Hầu sư huynh là rời đi Lạc Trần gia tộc về sau, mới ngoài ý muốn mất tích.”
Nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ đồng ý, Phùng Viêm cười cười, nhìn trước Bạch Tiểu Thuần lúc, trong mắt sâu thẳm lóe lên một tia băng hàn.
“Đã hoàn thành nhiệm vụ, cần gì phải phức tạp?” Bạch Tiểu Thuần nhíu mày.
“Ngươi nếu sợ chết, cũng đừng đi theo.” Đỗ Lăng Phỉ không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, quay người khẽ động, thẳng tiến về phía trước.
“Bạch sư đệ, Phùng mỗ lần này cũng phụ trách nhiệm vụ khảo hạch, ba người chúng ta cùng tiến cùng lui, ngươi nếu không đi, trở về tông môn về sau, sẽ khiến ta rất khó làm.” Phùng Viêm nhìn Bạch Tiểu Thuần cười như không cười, cũng đi thẳng về phía trước. Hắn kết luận Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ đi theo, bằng không mà nói, có Đỗ Lăng Phỉ làm chứng, mình cho hắn một bình luận bỏ bê nhiệm vụ, chỉ riêng cửa ải ở Chấp Pháp Đường kia, hắn đã không qua được.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần âm trầm, máu trong người lưu chuyển đều nhanh hơn. Nhìn về phía bóng lưng của Phùng Viêm, trong mắt dần dần xuất hiện tơ máu. Hắn mặc dù sợ chết, thế nhưng dần dần minh bạch, bây giờ chỉ có mình đảo khách thành chủ, giải quyết Phùng Viêm này trước, mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
“Phùng Viêm, đây là ngươi bức ta!” Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó trầm mặc mấy tức, cuối cùng cúi đầu khẽ động, liền xông ra ngoài, đi theo sau lưng Phùng Viêm và Đỗ Lăng Phỉ, ba người dần dần biến mất trong rừng.
Sau hai canh giờ, dưới sự đi đường không ngừng nghỉ của ba người, sắc trời đã là hoàng hôn, theo mặt trời chiều từ xa lặn xuống, trong rừng cũng dần dần tối lại.
“Đến rồi!” Phùng Viêm đột nhiên mở miệng, bước chân ba người dừng lại. Lúc ngẩng đầu, bọn hắn đều nhìn thấy phía trước, cây cối thưa dần, mặt đất có không ít đá xanh, trải thành một khu vực.
Trong khu vực này, có mấy cái Tứ Hợp Viện, hợp thành một tòa nhà không nhỏ, nhìn có thể ở lại mấy trăm người. Chỉ là giờ phút này rõ ràng vẫn còn hoàng hôn, vốn nên là thời điểm náo nhiệt nhất trong một gia tộc, nhưng hết lần này tới lần khác trong tòa nhà này tối đen một màu, yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất hòa tan cùng bóng đêm, cho người ta một cảm giác hoang vu.
Chỉ có trước cổng chính treo hai cái đèn lồng, phát ra ánh sáng mờ tối. Bốn phía không có gió, nhưng hai cái đèn lồng này lại nhẹ nhàng lay động, khiến cho thần sắc hai tôn thạch sư đứng dưới đèn lồng trước cửa, âm u không chừng.
Cảnh này khiến Phùng Viêm và Đỗ Lăng Phỉ đều biến sắc.
Về phần Bạch Tiểu Thuần, khi nhìn thấy tòa nhà này sát na, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ, phảng phất toàn thân mỗi khối huyết nhục đều đang gào thét với hắn.
“Có chút không đúng…” Phùng Viêm cũng nội tâm lộp bộp một tiếng, nhưng hắn lời nói còn chưa nói xong.
Đột nhiên, két két một tiếng, cửa lớn của tòa nhà, chậm rãi mở ra, một luồng âm phong thổi ra, trong lúc mơ hồ, hình như có một thân ảnh, vô thanh vô tức xuất hiện ở trong môn.
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới.