» Q.1 – Chương 2797: Hồng y

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 2794: Hồng y

“Tí tách ~”
“Tí tách ~~~”

Âm thanh rất nhỏ, mỗi lần lọt vào tai đều khiến cổ tay và mắt cá chân đau rát.

Giang Dục mở mắt. Trước mắt hắn hoàn toàn mông lung. Chẳng biết từ lúc nào, cơn mưa như trút nước đã điên cuồng đổ xuống thành phố Đàn Hương Sơn. Một màn sương mờ mịt bao trùm những tòa nhà cao tầng. Thế giới tối tăm, không rõ ràng trong tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng sấm liên tiếp, trở nên cực kỳ ầm ĩ!

Âm thanh nhỏ bé vừa rồi không phải là tiếng mưa ngoài kia, mà là từ bên cạnh hắn, trên người hắn.

Đầu tiên Giang Dục thấy ngoài căn phòng không có cửa sổ, mưa như trút nước bay rào rào, những hạt mưa cuồng loạn đập vào thành phố. Tiếp theo đó, hắn nhìn thấy từng người từng người ngã trong vũng máu, vết máu vẫn chưa khô hoàn toàn, đang từ từ chảy ra ngoài.

Đều chết rồi, họ đều chết rồi.
Nhưng vì sao mình còn sống sót?

Giang Dục thử cử động, phát hiện tay và chân đều đau nhức, suýt chút nữa ngất đi lần nữa. Lúc này hắn mới nhận ra, mình đã không còn tay chân. Bàn tay và hai chân hắn đã bị chặt đứt, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Tiếng tí tách rất gần vừa nãy chính là máu của hắn nhỏ xuống đất.

“Ta lại cho ngươi một cơ hội, nói cho ta con mèo kia của ngươi ở đâu!” Một giọng nói vang lên bên tai Giang Dục.

Ý thức của Giang Dục lúc này mới từ từ khôi phục. Hóa ra mình vẫn đang bị tra khảo, cứ ngỡ đã đến Diêm Vương điện.

Giang Dục không trả lời. Thân thể hắn đang từ từ chuyển động, là vì trên lưng và trước ngực hắn đều bị dùng móc treo lên, toàn thân lơ lửng.

“Tại sao muốn cấu kết hải yêu?” Giang Dục nhịn đau, hỏi.

“Cấu kết? Mục đích của mọi người nhất trí, tại sao muốn nói là cấu kết?” Nam thủ Bạch Húc nói.

“Mục đích nhất trí? Ngươi là người, chúng nó là hải yêu, mục đích làm sao lại nhất trí? Lẽ nào ngươi cho rằng hải yêu có thể cho ngươi mọi thứ ngươi muốn? Hải yêu quả thực có trí tuệ, nhưng bản chất chúng nó không khác gì những yêu ma muốn ăn thịt chúng ta, gặm xương chúng ta ở ngoài núi kia.” Giang Dục nói tiếp.

Nam thủ Bạch Húc đi tới sau lưng Giang Dục, một cước đá thi thể Vọng Bình ra ngoài tầng lầu. Tòa nhà này cao bốn mươi tầng, không có cửa sổ, không có tường ngoài, là hoàn toàn phôi thô. Thi thể đẫm máu của Vọng Bình bay vào trong mưa lớn, nhanh chóng bị nước mưa bao phủ, rồi rơi xuống giữa đám yêu binh toàn thân màu lam.

Những yêu binh màu lam này có thân thể con người, nhưng nửa dưới là cá. Chỉ có điều chúng nó không phải là những nàng tiên cá xinh đẹp trong truyền thuyết của mọi người. Thể trạng chúng nó vượt xa con người, khôi ngô đồng thời trên người mọc ra những mảng vảy lớn, vừa vặn tạo thành bộ ngực lân khải và kiên khải. Một số vảy nhỏ hơn nối liền nhau như nhuyễn giáp bao phủ toàn thân. Ngư thân của chúng nó tráng kiện, uy vũ, như lân cứng hóa giáp, đứng trên những con phố Đàn Hương Sơn, vững chãi như một chiếc xe tăng thiết giáp màu lam.

Thân thể đã đạt đến mức độ đáng sợ này, e rằng ma pháp con người rất khó làm tổn thương được chúng nó.

Những đại tướng người cá này là thuần túy ăn thịt. Khi một bộ thi thể từ trên cao rơi xuống, chưa hoàn toàn chạm đất đã bị chúng nó điên cuồng cướp đoạt. Không đến một lúc, Vọng Bình đã bị phân chia ăn một cách tàn nhẫn.

Bên mép tòa nhà, nam thủ Bạch Húc thò đầu ra, nhìn xuống dưới. Trong miệng phát ra tiếng “Chà chà chà”. Hắn quay lại, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Giang Dục bị treo lên, mở miệng nói: “Ta cố ý cho mỗi người bọn họ còn sót lại hơi tàn, để cho bọn họ thoi thóp đồng thời còn có thể cảm thụ một chút tư vị bị ngũ mã phân thây, bị nhai vào dạ dày nhân ngư đại tướng… Hiện tại ta hỏi ngươi một lần nữa, con mèo kia của ngươi đi nơi nào?”

“Ngươi là bị khống chế tinh thần sao? Nếu thế thì ngươi là người có đầu óc trong hải yêu. Những hải yêu các ngươi không ở lại đại dương của mình, tại sao muốn chạy đến vùng duyên hải chúng ta?” Giang Dục hỏi.

Nam thủ Bạch Húc lần này lại kéo một tên cung đình pháp sư, đi tới bên mép. Tiện tay ném đi. Tên cung đình pháp sư kia trong mưa lớn mông lung, ngay sau đó là bên dưới tóe ra một mảng máu tươi bắn tung tóe. Còn có thể nghe thấy tiếng gầm nhẹ của những ngư nhân đại tướng kia, chưa hết thòm thèm, dường như ước gì Bạch Húc ném thêm vài cái xuống, chúng nó thích trò chơi thú vị như vậy.

“Ta vì sao phải bị khống chế? Người bị khống chế chỉ là khôi lỗi, khôi lỗi thì có ích lợi gì? Chỉ có thể làm theo lời những hải dương tiên tri không hiểu biết gì kia nói, còn ta… Suýt chút nữa quên nói cho ngươi, ngay từ đầu cố cung đình và Thẩm Phán Hội các ngươi đã phạm phải một sai lầm thú vị.” Nam thủ Bạch Húc đi trở về, nói tiếp.

“Sai lầm nào?” Giang Dục không hiểu nói.

“Ha ha ha…” Bạch Húc không hiểu sao bắt đầu cười lớn, dùng tay chỉ chỉ Giang Dục nói, “Không ngờ người biết thân phận ta lại là ngươi, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi. Bất quá, có tiềm tàng đến đâu cũng không có ý nghĩa lớn lắm. Ta tuy rằng bị rất nhiều người lãng quên, nhưng từ nay về sau, không ai dám tùy tiện xem nhẹ ta.”

Bạch Húc bản thân cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm. Cứ thế mặc định mình thật sự là một cung đình pháp sư gánh vác sứ mệnh quốc gia, quên mất mình còn có một thân phận khác quan trọng hơn.

“Mọi người đều chỉ biết Tát Lãng, cũng không biết ta là Cửu Anh. Mọi người đều biết ở Trung Quốc có một vị hồng y giáo chủ, cũng không biết từ lúc nào tất cả mọi người đều cho rằng người đó chính là Tát Lãng, ngay cả Thẩm Phán Hội cũng cho rằng Tát Lãng chính là Hồng y đại giáo chủ ở Trung Quốc, thực sự là buồn cười a…” Bạch Húc tiếp tục đi dạo, hắn nhìn biểu cảm trên mặt Giang Dục thay đổi.

Dường như nhìn thấy Giang Dục đầy mặt nghi hoặc và kinh ngạc, Bạch Húc thỏa mãn nở nụ cười.

“Tát Lãng từ nước ngoài trốn vào Trung Quốc, nàng là một vị hồng y giáo chủ mới quật khởi, làm sao có thể đại diện cho vị hồng y ở Trung Quốc kia được. Ta mới là hồng y ở Trung Quốc – Cửu Anh!” Bạch Húc như đang tuyên đọc, vô cùng tự hào nói ra thân phận của mình.

Mỗi một Hồng y đại giáo chủ đều có một lý tưởng chí cao, đó là sau khi đạp toàn bộ thế nhân dưới chân, kiêu ngạo tuyên bố tên của mình. Những năm này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào Tát Lãng, đều cho rằng Tát Lãng – Hồng y đại giáo chủ của Trung Quốc đáng sợ như Tử thần. Kiệt tác cố đô hạo kiếp của nàng khiến toàn thế giới đều kính nể và e ngại Hồng y đại giáo chủ của Trung Quốc…

Nhưng trong mắt Bạch Húc, Tát Lãng chỉ là một người phụ nữ điên cuồng. Nàng từ nước ngoài trốn vào Trung Quốc, nàng bắt đầu kế hoạch báo thù, trở thành Hồng y đại giáo chủ của Hắc Giáo Đình sau đó chấp hành cố đô thịnh điển, hoàn toàn che giấu danh tiếng của Cửu Anh – Hồng y đại giáo chủ Trung Quốc chân chính của hắn!

Trên thế giới, không có bao nhiêu người biết tên Cửu Anh hắn, đều chỉ biết Tát Lãng. Bạch Húc cất giấu nỗi nhục nhã gần như bị thế nhân lãng quên, đồng thời cuối cùng đã chờ đợi đến ngày hôm nay…

Cấm chú Hoa Triển Hồng của Trung Quốc đã chết trong kế hoạch của mình. Vậy toàn thế giới còn ai dám đánh giá thấp Cửu Anh – Hồng y đại giáo chủ hắn nữa! Tất cả mọi người đều nên rõ ràng, Hồng y đại giáo chủ Trung Quốc chỉ có hắn một người, hắn chính là dưới trướng Giáo Hoàng – hồng y Cửu Anh!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 5542: Biển hoa

Q.1 – Chương 3014: Người phục sinh

Chương 5541: Ngũ Hành Thiên Canh Kim