» Q.1 – Chương 2794: Vong Quốc thú
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 2791: Vong Quốc thú
Rất nhiều sinh mệnh, nhỏ bé nhưng đáng tôn kính. Rất nhiều người, họ trong biển người chưa từng tỏa sáng, nhưng lúc nguy nan lại còn chói lóa mắt hơn lưu tinh.
Bàng Lai đáng tôn kính, để Mạc Phàm kiên định niềm tin sẽ không một mình rời đi.
“Lão Bàng Lai, ngươi có thể không chấp nhận cấm chú, cũng có thể cao tuổi rồi chạy tới nơi nguy hiểm đến tính mạng này tìm kiếm một chút sinh cơ cho hậu bối. Đó đều là sự lựa chọn của ngươi. Nhưng Mạc Phàm ta ngày hôm nay ở đây, nhất định sẽ bảo đảm ngươi an hưởng tuổi già.” Mạc Phàm nói với Bàng Lai vẫn còn chút ủ rũ, mê man.
Bàng Lai nhìn thấy sí hỏa trọng thương con Bát Kỳ Đại Xà ngông cuồng tự đại, cũng nhìn thấy một thung lũng vốn là đường chết lại được Mạc Phàm cùng ba đồ đằng mở ra một con đường rộng lớn.
Hắn bị xúc động.
Thậm chí trái tim già nua từng bình tĩnh lại dấy lên một ngọn lửa, lấp đầy lồng ngực, càng thiêu đốt huyết dịch toàn thân.
Phỏng chừng phải ba mươi, bốn mươi năm rồi, cũng chính là thời điểm mới bước chân vào thế giới này hắn mới cảm nhận được loại sôi trào này!
Một ông già như hắn, dù quyết định tử vong cũng có thể bình tĩnh đến cực điểm và không hề hối hận, ai có thể nghĩ tới lại bị vài câu nói của Mạc Phàm kích động đến mức sóng lớn cuồn cuộn trong lồng ngực, phảng phất trở lại cái tuổi nhiệt huyết nhất, phấn đấu quên mình, tuyệt không ủy khúc cầu toàn!!
“Ta… Ta là một cố cung đình thủ tịch pháp sư, Triệu Hoán hệ Ma Pháp sư mạnh nhất Trung Quốc, lại cần một người trẻ tuổi như ngươi đồng ý cho an hưởng tuổi già??” Bàng Lai sau khi cảm xúc dâng trào, càng không quên nhặt lại phần tôn nghiêm trưởng giả nên có!
Không cần Mạc Phàm đồng ý.
An hưởng tuổi già, hắn cũng phải dùng hai tay của mình để tranh thủ!
“Nó dĩ nhiên đáp lại ta. Mạc Phàm, ngươi hộ tống ta, ta để ngươi mở mang kiến thức một chút thần uy bán cấm chú triệu hoán!” Bàng Lai hít sâu một hơi, cả người lộ ra một vẻ trang nghiêm của thủ tịch pháp sư!
Mạc Phàm liếc nhìn phía sau, phát hiện ma quỷ ngư vương cùng Hải Tảo Nữ Yêu tóc tím đã suất lĩnh đại quân chặn ở thung lũng.
“Hảo!” Mạc Phàm cuối cùng cho hắn một cái gật đầu.
Tuổi già này, cùng nhau chiến đấu!
Mạc Phàm xoay người, mặt hắn hướng về đại quân hải yêu mênh mông đang truy kích tới.
Liệt hỏa chập chờn, làm nền cho nụ cười trên mặt hắn càng thêm cuồng dã!!
Hỏa diễm hồn ảnh phía sau, tựa như một vương tọa vĩnh viễn không tắt, Mạc Phàm thỏa thích dung hợp thần hỏa của mình cùng sức mạnh của viêm cơ nữ thần, sức nóng huy hoàng của lửa như một nhánh đại quân đỏ đậm quét ngang yêu ma cuồng triều ngoài thung lũng!
So với cuồng triều, Mạc Phàm liền một hạt cát bụi cũng không bằng, nhưng sí diễm lại có thể sánh ngang với vách đá cheo leo dài dòng ở cuối đại dương, mặc cho sóng gió mạnh mẽ đến đâu, vách đá này vẫn sừng sững không ngã!!
Bàng Lai hoàn toàn vùi đầu vào ma pháp của chính mình, phía trước là ba đồ đằng, phía sau là Mạc Phàm. Lúc này hắn không còn sự ủ rũ trông trước trông sau như trước nữa, giờ chỉ là một vị lão pháp sư trang nghiêm cùng thong dong, đó là sự tự tin đắm chìm tại một lĩnh vực bốn mươi, năm mươi năm…
Thậm chí, hắn vừa khắc họa, vừa nói với Mạc Phàm phía sau, sự bình tĩnh cùng thành thạo đó, là Triệu Hoán hệ gà mờ như Mạc Phàm còn lâu mới có thể sánh bằng!
“Mỗi con hoán thú đều có tư tưởng của chính nó. Cường đại như cự long cũng tốt, thấp kém như thanh thử cũng được. Chân thành giao tiếp cùng sức mạnh áp bức là then chốt của Triệu Hoán hệ, tức là phải cho sinh vật ngươi cần triệu hoán nhìn thấy uy nghiêm của ngươi, lại muốn cho chúng nó cảm nhận được sự chân thành của ngươi.”
“Bất kỳ một khối thổ địa nào, đều có một đoạn truyền kỳ sinh vật. Chúng có thể bị lãng quên, có thể mai táng dưới tầng đất dày của năm tháng, còn một số cho đến nay vẫn được tôn sùng trong mục lục sách vở.”
“Chúng ta gọi thư tịch vốn chỉ có mục lục không có nội dung này là Mộ Thú Vong Quốc!”
“Mười mấy năm trước, ta thử nghiệm hô hoán ra một con Mộ Thú Vong Quốc ngủ say dưới lòng đất Hoa Hạ. Nó như một pho tượng, căn bản không để ý đến lời thỉnh cầu của ta. Mười mấy năm qua ta chưa bao giờ buông tha giao tiếp với nó, nhưng sự đáp lại càng đếm được trên đầu ngón tay.”
“Hoặc là thành ý của ta rốt cục đã cảm động nó, cũng hoặc là nó không muốn bị ta quấy rầy nữa, nó sẽ vì ta xuất chiến một lần…”
Bàng Lai tinh thần phấn chấn miêu tả ma pháp này của mình cho Mạc Phàm nghe. Lúc này hắn căn bản không giống một lão già, càng như một thiếu niên tràn đầy theo đuổi cùng chờ mong với Mộ Thú Vong Quốc.
Trên thực tế, Bàng Lai cũng bởi vì Mộ Thú Vong Quốc này từ trung niên nhừ thành lão niên, nhưng sự theo đuổi với triệu hoán ma pháp chỉ tăng không giảm!!
Khi nói ra “Nó sẽ vì ta xuất chiến một lần”, cả khuôn mặt Bàng Lai tràn đầy kiêu ngạo…
Đó là bởi vì cả quốc gia chỉ có một mình hắn, một người có thể hô hoán ra Mộ Thú Vong Quốc. Dù ngày hôm nay người chứng kiến cảnh này chỉ có Mạc Phàm, nhưng vậy cũng đủ để Bàng Lai vô cùng tự hào rồi!!
“Nó đáp lại ta.”
“Mạc Phàm, rất cảm ơn ngươi đã để ta không quên mất sự sục sôi kia.”
“Thật hy vọng được trẻ lại bốn mươi tuổi, kề vai chiến đấu với người như ngươi là vinh hạnh của ta.”
Mỗi câu nói của Bàng Lai đều hàm chứa thâm ý, như một vị lão sư đang dạy dỗ Mạc Phàm Triệu Hoán hệ chân chính là làm sao vận dụng, vừa giống như một người bạn đang thổ lộ sự gian khổ tu hành nhiều năm của mình…
Năm tháng, hắn thống hận, chửi bới năm tháng. Năm tháng lại khiến hắn cảm thấy vô lực cùng tuyệt vọng!
Tựa hồ cũng không phải không thể chiến thắng!
Năm tháng có thể chiến thắng bộ thân thể già nua của mình, nhưng vĩnh viễn đừng nghĩ chiến thắng ngọn lửa rực cháy, sục sôi vĩnh không tắt trong tâm hồn mình!
Hắn giống như lão sư, như bạn bè, nhưng cuối cùng lại giống như một học sinh.
Là Mạc Phàm dạy dỗ mình làm sao không còn sợ hãi năm tháng, làm sao chiến thắng năm tháng…
“Thượng cổ Ma Môn – Quốc Thú!!”
Chòm râu Bàng Lai bay lượn, thân thể già nua của hắn vào khoảnh khắc này phảng phất một lần nữa tỏa ra hào quang sinh mệnh phồn thịnh, trang nghiêm, cao lớn, thậm chí như một vị thần sừng sững trên cửa thành quốc gia!!
Trên dãy núi mênh mông, một hắc uyên chậm rãi nuốt chửng không gian xung quanh. Không bao lâu, toàn bộ bầu trời lòng chảo Lam Ngân Hà bị biến thành một phần của hắc uyên. Người đứng trên mặt đất dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị những nếp nhăn hỗn độn quỷ dị của hắc uyên cuốn đến nơi sâu hơn!
Cũng chính là dưới đáy hắc uyên, một đôi đồng tử chậm rãi mở ra. Từ một Thứ Nguyên vị diện khác, xuyên qua đường hầm hắc uyên, chúng chăm chú nhìn vào sơn cốc này, nhìn vào Bát Kỳ Đại Xà, cũng nhìn vào đại quân yêu ma như thủy triều lấp đầy thung lũng!!
Như trong đêm đen trời cao đột nhiên hiện ra đường nét của viễn cổ ma thần, đó là một đường nét khó có thể nhìn rõ, duy nhất rõ ràng chỉ có cặp thần mâu có thể xuyên qua thời không…
Thần mâu càng lúc càng lớn, lớn đến lấp đầy toàn bộ hắc uyên.
Toàn bộ thung lũng Lam Ngân Hà tĩnh mịch không tên, thời gian như bất động, đến nỗi âm thanh cũng không thể truyền ra…
“Vù ~~~~~~~~~~~~~~~~”
Khi mọi thứ khôi phục lại trật tự vận động, Mạc Phàm kinh hãi phát hiện Bát Kỳ Đại Xà bị thương nặng đang hóa thành từng mảnh thịt giấy!
Bát Kỳ Đại Xà sợ hãi vô cùng, nó kéo thân thể khổng lồ không ngừng hóa mảnh, cố gắng thoát khỏi ánh mắt diệt vong kia. Ba đồ đằng chặn đường đi của Bát Kỳ Đại Xà.
“Hống hống hống hống!!!!!!!!!!”
Bát Kỳ Đại Xà phát điên gào thét. Trong quá trình giao chiến trước đó, nó vẫn tràn đầy huyết tính, vẫn không có xu hướng sợ hãi lùi bước, nhưng hiện tại nó dường như biết giờ chết sắp tới, bất chấp tất cả để thoát thân. Mấy cái đầu còn sót lại thậm chí nảy sinh ý kiến bất đồng, kéo thân thể của mình chạy trốn về các hướng khác nhau…