» Q.1 – Chương 2441: Tộc hội chúng cường
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025
Chương 2592: Tộc Hội Chúng Cường
Mục Phi Loan lúc này liền đứng ở phụ cận Mục Ninh Tuyết. Hắn nộ đến mức tận cùng, hận không thể lập tức xé nát Mục Ninh Tuyết. Nhưng hắn không thể động đậy. Băng Loan thân thể mà hắn đáng tự hào nhất, huyết mạch giống như Mục thị hoàng giả, quay đầu lại bởi vì e ngại, toàn thân cứng ngắc, liền di chuyển nửa bước đều không làm được.
Thật giống như lập dưới một đoạn đầu đài màu đen, Mục Phi Loan lần thứ nhất cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết. Thiên địa dù lớn, dĩ nhiên không có một chỗ nào có thể cho phép hắn đào mạng! Đây chính là Băng Tinh Sát Cung hình thái mạnh nhất… Cái ma cung này, lúc trước nhiều người phí hết tâm tư như vậy muốn thức tỉnh nó. Mục Phi Loan nhưng cảm thấy mấy phần xem thường, chỉ là càng tin tưởng siêu nhiên thiên phú này của mình. Quay đầu lại, hắn mới là một cái bị miệt thị.
Dãy núi hủy diệt sạch. Mục Bàng sơn là một dãy núi lớn, có thể so với danh môn hào phái. Bất kỳ một ngọn núi nào đều có thể xưng tụng danh thắng di tích cổ, càng là chỗ bế quan tu luyện cho các đệ tử Mục thị. Nhưng những ngọn núi này biến mất rồi. Mũi tên màu đỏ không chạm được bất kỳ vật thể nào, thế nhưng mặt bằng nơi nó rơi xuống đều chưa hoàn chỉnh.
Vực Sâu Đồ Linh Tiễn hủy diệt rõ ràng trong nháy mắt như vậy, thế nhưng Mục Phi Loan cùng Mục Ẩn Phượng lại cảm nhận được sự đáng sợ dài dằng dặc. Hoàn toàn giống như thời gian bị một vị thần linh nào đó làm dừng lại. Thế gian vạn vật đều đã bị tiêu diệt, và ngay lập tức sẽ đến phiên hai người bọn họ. Bọn họ cái gì cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, chờ đợi sự giáng lâm!
…
Mục thị con cháu nằm sấp trên mặt đất, bọn họ cũng có cảm thụ như vậy. Nhưng Mục Ninh Tuyết cũng không phải đến để tàn sát. Dãy núi nát tan hết, nhà lớn hóa bụi, lâm viên đều hủy. Những người kinh hãi tê liệt trên mặt đất, nằm rạp quỳ nằm trên mặt đất đều không bị thương tích. Thứ bị thương là nội tâm của bọn họ, suýt chút nữa bị khí thế hủy thiên diệt địa của mũi tên này đập vỡ tan!
Mạc Phàm ngơ ngác đứng bên cạnh Mục Ninh Tuyết. Đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả đều là cảnh tượng rách nát! Đều là lấy hủy diệt ma pháp làm cảm giác tự hào, đều tự xưng là Đại Ma Vương phá hoại, nhưng so với mũi tên này của Mục Ninh Tuyết… Người ta là Long Nữ dời sông lấp biển, chính mình chỉ là Tiểu Long Hà (tôm hùm đất) đá đá bọt nước!
…
Không biết qua bao lâu, tất cả mới bình tĩnh lại, có gió nhu hòa thổi đến trên gương mặt, lúc này mới cảm thấy mấy phần rõ ràng. Sắc mặt Mục Ninh Tuyết tái nhợt đến cực hạn, cũng không biết là do mất máu, hay linh hồn quá mức suy yếu. Nàng không để Mạc Phàm đỡ. Mà là đi về phía Mục Phi Loan cùng Mục Ẩn Phượng.
Đồ Linh Tiễn không chỉ về hết thảy Mục thị con cháu, nhưng nó lại chỉ về Mục Phi Loan và Mục Ẩn Phượng! Bọn họ không hề bình yên vô sự, không hề chỉ chịu đến sự sợ hãi kinh động.
“Ngươi nếu như giết ta… Ngươi nếu như giết ta… Ngươi sẽ chỉ nhìn thấy thi thể phụ thân ngươi…” Mục Phi Loan đầu đầy vết máu. So với dáng dấp khí vũ hiên ngang trước đó, hắn lúc này chật vật tới cực điểm. Một đôi chân không còn khí lực để nâng lên, cũng không ngừng bò ra sau.
Mục Ninh Tuyết cũng thật bất ngờ. Mục Phi Loan không chết. Trên người hắn đại khái còn có một chút thủ đoạn bảo mệnh đặc biệt, cho nên mới có thể sống sót trong mũi tên này. Về phần Mục Ẩn Phượng… Mục Ninh Tuyết chỉ nhìn thấy một bãi bùn nhão. Là chết hay sống cũng không cần đi quan tâm, Mục thị dùng hết thần đan thần dược, nàng cuối cùng cũng không thể trở thành người hoàn chỉnh.
“Mục Ninh Tuyết, dừng tay!”
Từ xa, một tiếng nói già nua truyền đến! Mục Ninh Tuyết đã đứng trước mặt Mục Phi Loan. Mục Phi Loan cũng không biết từ đâu ra khí lực, dĩ nhiên chống lên thân thể, dùng cả tay chân lao nhanh về phía vị lão giả kia.
“Đại trưởng lão cứu ta! !” Mục Phi Loan gào khóc nói.
Mục Ninh Tuyết tay giương lên, đầu ngón tay biến ảo ra mấy cái xiềng xích phía trước mang theo mũi nhọn, trực tiếp xuyên vào tứ chi Mục Phi Loan. Từng tầng kéo một cái, xiềng xích xuyên vào tứ chi Mục Phi Loan còn có móc câu, kẹt lại trên lỗ thủng của Mục Phi Loan, bị Mục Ninh Tuyết kéo lại như một con chó chết.
“Mục Ninh Tuyết, ngươi nếu như giết hắn…” Vị Đại trưởng lão của Mục thị giọng điệu mang theo vài phần uy hiếp, vô cùng cường ngạnh. Chỉ là không chờ Đại trưởng lão nói xong, ma cung vẫn cứ tỏa ra tà quang màu đỏ trôi nổi bên cạnh Mục Ninh Tuyết lập tức bay đến trên tay nàng. Giơ lên Huyết thích Băng Tinh Sát Cung, cứ việc không có tiễn, nhưng càng như là có một thanh mũi tên sắc bén chỉ về vị Đại trưởng lão quyền cao chức trọng kia.
“Ngươi nói thêm một chữ nữa, ngươi cùng hắn cùng chết!” Mục Ninh Tuyết kéo ma cung ra, trên khuôn mặt lạnh lẽo tất cả đều là hàn ý.
Đại trưởng lão kia đứng ngẩn ở đó, dù cho phẫn nộ đến đỏ cả mặt, nhưng hắn thật sự không dám nói nữa. Đại trưởng lão có thể khẳng định, Mục Ninh Tuyết nếu như sử dụng Đồ Linh Tiễn lần nữa chẳng khác nào đang tự sát. Thế nhưng sự tình đến mức độ này, Mục Ninh Tuyết cùng Mục Bàng sơn đồng quy vu tận cũng không phải là không thể xảy ra. Đại trưởng lão thực lực đạt đến siêu giai mãn tu, nhưng hắn cũng không có lòng tin tuyệt đối đỡ được Đồ Linh Tiễn của Mục Ninh Tuyết! Thượng cổ ma cung, cấm lực của Mục thị đã từng mạnh mẽ nhất, bây giờ lại bị Mục Ninh Tuyết chưởng khống. Đây đối với Mục thị thế tộc quả thực là tin dữ to lớn, đặc biệt là hiện tại Mục Ninh Tuyết cùng Mục thị đứng ở phía đối lập!
Mạc Phàm đi tới, liếc mắt nhìn Mục thị Đại trưởng lão đang kìm nén không dám nói lời nào. Cùng lúc đó, các nhân viên khác của tộc hội Mục thị cũng lục tục tới rồi. Nhìn thấy từng khuôn mặt già nua làm mưa làm gió này, Mạc Phàm không khỏi cảm thấy buồn nôn. Trước đó đánh lâu như vậy, bọn họ không ra. Bây giờ Mục Phi Loan sắp chết, bọn họ liền nhảy ra!
“Lão già, còn không mau mau đi mời Mục Trác Vân ra, tốt nhất là bình yên vô sự, không thì nơi này chính là bãi tha ma của ba ngàn con cháu Mục thị. Về phần đồ vật các ngươi, có thể kéo một cái chịu tội thay chính là một cái!” Mạc Phàm chỉ chỉ Đại trưởng lão Mục thị, không chút khách khí mắng.
“Mạc Phàm, Mạc Phàm… Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói cho tử tế sao, hà tất phải một mất một còn như vậy!” Lúc này Mục Đạo đi tới.
“Ông lão này, tôi để ông giao hài cốt Ngô Khổ cho Thẩm Phán Hội cao nhất của các ông, quay đầu lại lại sai người bắt cóc cha vợ tôi. Thật sự không phải thứ tốt lành gì.” Mạc Phàm nói với Mục Đạo.
Vào lúc này mới biết chạy đến hòa giải, có khả năng sao!
“Vậy các ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn chống lại toàn bộ tộc hội Mục thị chúng ta, thật sự cho rằng Băng Tinh Sát Cung có thể vô địch hậu thế à!” Một nam tử cao gầy mặc áo dài xanh lam hừ lạnh nói.
“Mục Phương Châu, ngươi ít nói vài câu. Còn không mau mau đi mang Mục Trác Vân ra.” Mục Đạo trừng mắt nói.
…
Không bao lâu, Mục Trác Vân bị dẫn ra. Rất rõ ràng trên người hắn được người lâm thời thay một bộ quần áo sạch sẽ, mặt tiều tụy mà lại già nua, nhưng nhìn dáng dấp hẳn là không có gì quá đáng lo. Nhìn thấy Mục Trác Vân vô sự, tâm tình Mục Ninh Tuyết mới có một chút hòa hoãn.
“Ninh Tuyết, cha không sao, cha không sao, đi thôi, chúng ta đi thôi.” Mục Trác Vân có vẻ hơi căng thẳng bất an. Mục Ninh Tuyết là chưởng khống Băng Tinh Sát Cung, thực lực mạnh mẽ, thế nhưng Mục Trác Vân rõ ràng, nàng làm sao cũng không thể đối kháng được toàn bộ tộc hội Mục thị. Thực lực của Mục Phi Loan và Mục Ẩn Phượng, trong toàn bộ tộc hội Mục thị còn không xếp hạng mười vị trí đầu, chớ nói chi là Mục thị còn có một vị cấm chú lão tổ.