» Q.1 – Chương 2440: Băng uyên, Đồ Linh Tiễn

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 6, 2025

Chương 2591: Băng Uyên, Đồ Linh Tiễn

Hàn ý vô tận bao trùm lấy Mục Phi Loan. Xung quanh chỉ có một mảnh đen kịt đáng sợ. Thứ có thể nhìn thấy duy nhất là Mục Ninh Tuyết, toàn thân nàng phóng thích tà quang màu đỏ. Ma cung trong tay nàng trở nên bàng bạc như trời, khiến Mục Phi Loan đứng không vững, tựa như muốn quỳ lạy.

“Ngươi đừng hòng lại sử dụng ma cung này!”

Mục Phi Loan giận tím mặt. Hắn phẫn nộ vì chính mình lại sản sinh tâm ý e ngại, thần phục trước một thanh ma cung, trước một Mục Ninh Tuyết. Thiên phú Băng Loan của hắn mới là năng lực Băng hệ mạnh nhất thế giới này. Chỉ có người khác thần phục dưới chân hắn mà thôi.

Sau lưng Băng Loan giáp dực hiện lên, toàn thân Mục Phi Loan bị một tầng băng khoáng vật chất cứng rắn như sắt thép bao vây lấy, khiến hắn có cảm giác như mặc bộ giáp máy băng hàn dày nặng!

Băng Loan hiện thế. Nó không giống loại băng vũ phiêu phiêu của Mục Ẩn Phượng, toàn thân từ trên xuống dưới đều do băng thiết chế tạo thành, kiên hậu, hùng tráng, tràn đầy cảm giác lực lượng của máy móc tinh vi!

Mục Phi Loan tiếp cận Mục Ninh Tuyết. Hắn biết rõ mỗi mũi tên tiếp theo của Mục Ninh Tuyết đều sẽ tạo thành sự hủy diệt khủng khiếp, vì vậy hắn tuyệt không thể để nàng hoàn thành huyết thích, càng không thể để mũi tên đặt lên cây ma cung đang tỏa ra tà hồng quang này.

Lúc Mục Phi Loan hóa thân giáp máy Băng Loan, Mục Ẩn Phượng cũng trốn khỏi khe nứt, vô số bông tuyết lạc vũ theo luồng khí lưu lạnh giá nàng vung lên đang quanh quẩn.

Khi Mục Ẩn Phượng nhìn thấy hồng cung trong tay Mục Ninh Tuyết, sắc mặt nàng trắng bệch hoàn toàn!! Phải biết năng lực hiện tại của bọn họ, chống đỡ toàn lực một mũi tên Băng Tinh Sát Cung của Mục Ninh Tuyết còn có chút khó khăn, chớ nói chi là huyết thích ma cung. Cái tà lực đáng sợ kia sẽ trực tiếp giết chết bọn họ. Mục Ninh Tuyết lần này là bất kể bất cứ giá nào rồi!

Mục Ẩn Phượng không thể lo lắng vết thương sấm sét trên người nàng nữa, nàng đập cánh bay lên, hô hoán ra nhiều bông tuyết nhuệ vũ hơn. Những bông tuyết nhuệ vũ này không còn đông cứng như trước, trái lại từng mảng từng mảng dính vào nhau, biến thành từng con Băng Vân tước sở hữu lông chim sắc bén và mỏ băng.

Băng Vân tước ngày càng nhiều, gần như trải rộng trên đỉnh đầu Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết. Chúng nó phát ra tiếng kêu ầm ĩ cực kỳ, dưới sự thống suất của Mục Ẩn Phượng điên cuồng tấn công Mục Ninh Tuyết.

Mục Ninh Tuyết cắm ma cung đang thiêu đốt hồn lực xuống đất. Như một cây đàn hạc, Mục Ninh Tuyết gảy mạnh dây cung tà hồng!

“Vù!!!!”

Không có thứ gì bắn ra, nhưng dây cung này phóng ra từng vòng từng vòng hồn quang gợn sóng. Trên bầu trời, đàn Băng Vân tước dày đặc có thể so với một số yêu ma bộ lạc quần, nhưng dưới ma cung đạn huyền (dây cung) của Mục Ninh Tuyết, chúng như tạp niệm trong lòng, tan biến trong tiếng huyền ảo kỳ lạ này!

Đây là sức mạnh cực cường của Mục Ẩn Phượng, phối hợp với siêu nhiên lực. Nhưng lại dễ dàng bị hóa giải như thế.

Điều thú vị là, Mục Ẩn Phượng lầm tưởng Mục Ninh Tuyết muốn rút cung bắn nàng, theo bản năng chạy trốn về phía xa, biến thành một con chim sợ cành cong đúng nghĩa.

Mục Ẩn Phượng vừa tức vừa giận. Nàng chỉ có thể vặn vẹo hai cái băng phượng tỏa vĩ trên thân, cố gắng dùng băng phượng tỏa vĩ này nhốt lại Mục Ninh Tuyết.

Cùng lúc đó, Mục Phi Loan với Băng Loan trọng giáp cũng từ không trung lao xuống, một vệt lệ quang màu xanh phá tan mây xanh chém về phía Mục Ninh Tuyết.

Băng phượng tỏa vĩ dài cực kỳ, có thể từ mây trên trời kéo dài đến chỗ Mục Ninh Tuyết, hơn nữa cái phượng vĩ tỏa này vô cùng quỷ dị, bất kể né tránh thế nào cũng không thoát khỏi. Băng phượng tỏa vĩ vững vàng nhốt lấy hai thanh màu đỏ của ma cung Mục Ninh Tuyết.

Trên đỉnh đầu, Băng Loan trọng giáp của Mục Phi Loan như bụi băng vũ trụ đáp xuống nhân gian. Mục Ninh Tuyết hoặc là bỏ qua Băng Tinh Sát Cung, hoặc là sẽ chịu đựng va chạm từ bụi băng của Mục Phi Loan!

Bỏ cung? Mục Ninh Tuyết đương nhiên sẽ không làm vậy. Nàng nắm chặt chuôi ma cung đã hoàn toàn đỏ lên, máu từ lòng bàn tay chảy ra càng nhiều, khí thế vực sâu băng hàn đáng sợ trước đó càng cường thịnh hơn!

Bỗng nhiên, tay phải của nàng lại không nắm ma cung. Nàng lùi một bước, ấn bàn tay đỏ tươi của mình lên dây cung vô hình.

Phượng vĩ đang quấn lấy dây cung, đồng thời dùng sức mạnh khổng lồ kéo ma cung lên cao. Mục Ninh Tuyết đơn giản đặt cả hai tay lên dây cung. Chân đạp đại địa, vững như bàn thạch.

Dây cung được gẩy lên, Mục Ninh Tuyết thuận thế ngả ra sau, dáng người tinh tế non mềm như liễu, tuyết sợi tóc màu bạc tùy ý trải trên mặt đất, trải thành lụa mỏng!

“Băng!!!!!!”

Đột nhiên, dây cung thả ra năng lượng kinh khủng. Một mũi tên bông tuyết đỏ chót bay ra, tinh tế thon dài, tràn ngập sát khí, lao cực nhanh lên mây xanh!

Mục Phi Loan còn tưởng rằng mũi tên này của Mục Ninh Tuyết hướng về phía mình, nhưng kỳ lạ là, mũi tên màu đỏ lướt qua người hắn. Mục Phi Loan ngạc nhiên nhìn mũi tên có độ chuẩn hơi có vấn đề này. Chỉ trong nháy mắt, mũi tên màu đỏ đã ở rất xa, như một ngôi sao màu đỏ trong đêm khuya!

Mục Phi Loan cũng không suy nghĩ nhiều, hắn lao mạnh về phía Mục Ninh Tuyết. Va chạm này khiến vùng núi rộng lớn vỡ thành hai mảnh!

Chỉ là, dù uy lực mạnh hơn, thân thể Mục Ninh Tuyết vẫn đứng yên đó, tư thế giương cung, phong hoa tuyệt đại.

“Làm sao sẽ không bị thương??” Mục Phi Loan vô cùng phẫn nộ.

Mục Phi Loan không cam lòng, đang định tấn công Mục Ninh Tuyết lần nữa, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên tiếng Mục Ẩn Phượng rít lên, giống như bị vật thể đáng sợ nào đó làm kinh sợ.

Mục Ninh Tuyết lúc này cũng ngẩng đầu lên. Nàng không còn nắm cung tên nữa, cung tên màu đỏ trôi nổi bên cạnh nàng, như một linh hồn bảo vệ!

Ánh mắt nàng nhìn kỹ màn trời xa xôi, mà không biết từ lúc nào, màn trời đã biến thành vực sâu màu đen hoàn toàn!! Không có nửa điểm tinh quang, nguyệt mang, nhật quang, phảng phất tất cả tia sáng đều bị thôn phệ. Bầu trời không biết từ khi nào hóa thành một vực sâu vô tận, người nhìn lên vực sâu bầu trời, cảm thấy sợ hãi khiến linh hồn run rẩy.

“Vù~~~~~~~~~~”

Một tiếng rung vang quái lạ, một cây cung tà lực màu đỏ thiêu đốt, từ từ hiện lên trong trời vực sâu. Cây cung này từ trời phía tây kéo dài đến mặt đông, nằm ngang “đáy” sâu nhất của vực sâu bầu trời, như một nụ cười hẹp dài của ma quỷ. Rộng lớn, khổng lồ, có thể so với đường chân trời!

Mục Ẩn Phượng kinh ngạc thốt lên, chính là bởi vì trên đỉnh đầu bọn họ, có một cây ma cung màu đỏ lạnh lẽo thiêu đốt!

Rốt cục, mũi tên xuất hiện rồi! Lại là màu đỏ, đỏ tươi như máu, lại tà dị lạnh lẽo. Mũi tên này to lớn đến mức khủng khiếp, dường như có thể xuyên qua toàn bộ vực sâu màu đen này, dùng khai thiên tích địa để hình dung đều không quá đáng!

Thiên địa yên tĩnh, ma cung treo lơ lửng, mũi tên chỉ về căn bản không phải một kẻ địch nào đó, hoàn toàn hướng về ngàn tỉ sinh linh trong thiên địa này, đồ diệt tất cả!

“Băng Uyên – Đồ Linh Tiễn!!”

Mục Ninh Tuyết phun ra mấy chữ này.

Ma cung thiên địa khổng lồ rung mạnh, mũi tên đồ diệt trăm triệu linh hồn cực tốc hạ xuống. Còn chưa chạm tới Mục Bàng sơn, những ngọn núi cao thấp bất nhất trên Mục Bàng sơn lần lượt biến mất!

Mục Ẩn Phượng đang trên không trung. Nàng tự xưng là phượng, nhưng dưới mũi tên Đồ Linh Tiễn này, nàng cùng con dã tước nhỏ bé nhất có gì khác nhau chứ!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 4745: Hắc bào người

Q.1 – Chương 2482: Ván cờ không cùng đẳng cấp

Chương 4744: Ngươi phải chết