» Chương 389: Người có thể sống như thế
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 389: Người có thể sống như thế
“Những thứ kia quá mắc!” Đây là bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần mới tới Không Thành nửa năm trước.
“Cái này không sai, có thể hơi đắt một chút… Được rồi, ta cắn răng một cái, mua!” Đây là bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần khi luyện chế Siêu Cấp Tích Cốc Đan.
“Vật này rất tốt, ta muốn!” Đây là bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần khi vừa phát triển ở Thanh Long hội bắc thành.
Mà bây giờ…
“Cái này, cái kia, còn có cái này… Ba cái này không cần, những cái khác lấy hết!” Bạch Tiểu Thuần bước vào một gian Pháp Bảo các, chỉ vào hàng trăm món pháp bảo trên một bức tường, đắc ý nói.
Xung quanh hắn, tiểu nhị cửa hàng trán lấm tấm mồ hôi, tim đập loạn xạ, chỉ cảm thấy người trước mắt phú quý bức người.
Cũng không trách Bạch Tiểu Thuần xa hoa như vậy, hắn hiện tại ăn mặc, dùng, đều là đồ tốt nhất. Toàn thân trang phục giá trị gộp lại, không nói trăm vạn điểm cống hiến, cũng phải ít nhất bảy tám chục vạn. Còn về việc phi thăng cầu vồng, nếu muốn thì hắn dễ dàng làm được.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần không nỡ nơi này. Hắn cảm thấy cuộc sống trên cầu vồng chắc chắn không thoải mái bằng ở đây. Đặc biệt, khi tìm hiểu và biết trên cầu vồng không có nhiều hưởng thụ như vậy, hắn đã quyết định ở lại Không Thành trong khoảng thời gian làm hạt nhân này là tốt nhất.
“Đồ ngốc mới đi lên!” Bạch Tiểu Thuần đắc ý hừ một tiếng, nghênh ngang dẫn theo đám người phía sau, cuồn cuộn đi trong bắc thành. Dọc đường, vô số người nhìn thấy hắn đều mang vẻ hâm mộ và tôn kính. Bạch Tiểu Thuần tâm hoa nộ phóng, càng cảm thấy mình thật sự quá ưu tú, dù ở đâu cũng có thể nhanh chóng phong sinh thủy khởi.
Yêu cầu của hắn không cao, cũng không để ý đến Thanh Long hội hiện tại tích lũy bao nhiêu điểm cống hiến. Khi số lượng điểm cống hiến đạt đến trình độ nhất định, Bạch Tiểu Thuần cũng không thèm để ý nữa. Hắn chỉ biết, đủ cho Thanh Long hội và bản thân tiêu xài là được.
Nhưng trong cuộc sống vui vẻ, cuối cùng cũng xuất hiện những chuyện khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thoải mái. Khi thế lực của Thanh Long hội bành trướng nhanh chóng, Long rắn lẫn lộn chỉ là một phương diện. Các thế lực trong Không Thành, đặc biệt là Thiên Không hội, ngấm ngầm chui vào, việc này diễn ra hàng ngày.
Thậm chí khi Thanh Long hội mở rộng sang ba nội thành khác, còn xuất hiện rất nhiều lời đồn. Những lời đồn này có cái nói Bạch dược sư gây căm phẫn ở đông thành chính là Bạch Tiểu Thuần. Có cái thì đồn Thanh Long hội làm ác vô tận.
Càng có một phần, trực tiếp chỉ ra sự rẻ tiền và nguy hại vô tận của Trí Huyễn Đan. Tóm lại, tất cả lời đồn đều từ một điểm nào đó nhắm vào Thanh Long hội, nhắm vào Bạch Tiểu Thuần. Nếu tập hợp những điểm này lại, thì nó giống như hóa thành một tấm lưới lớn, đang từ từ siết chặt Thanh Long hội.
Việc này là Thần Toán Tử phát hiện. Thần Toán Tử tự định vị mình là quân sư ẩn mình phía sau màn. Ngoại trừ nhóm tu sĩ Thanh Long hội sớm nhất, người ngoài gặp qua hắn rất ít. Khi Bạch Tiểu Thuần nghe Thần Toán Tử báo cáo, lập tức coi trọng. Hắn biết thủ đoạn âm hiểm của Thiên Không hội. Có thể tưởng tượng đối phương ẩn mình mấy tháng không ra tay, lần này ra tay nhất định là đòn chí mạng nhất.
Bạch Tiểu Thuần coi trọng sau, Thần Toán Tử càng coi trọng. Các tu sĩ Thanh Long hội cũng vì thế cực kỳ coi trọng, phát động toàn lực ngăn chặn việc này xảy ra. Đáng tiếc hiệu quả không tốt, ngược lại càng ngày càng lan rộng.
Cho đến một ngày hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần đang ăn bữa tối. Trước mặt hắn là cả bàn linh thực, sơn trân hải vị, chồng chất như núi nhỏ… Bên cạnh còn có hai nữ tu ôn nhu rót rượu hầu hạ.
Khi Thần Toán Tử đang báo cáo tiến triển của Thanh Long hội, bên ngoài động phủ lập tức có người đến bẩm báo.
“Đầu lĩnh, sau mấy ngày truy tra, chúng ta cuối cùng đã tìm được một trong những nguồn gốc của tin đồn lần này. Đã bắt người này về, xin đầu lĩnh định đoạt!”
Bạch Tiểu Thuần cầm một cái đùi gà, nghe lời này sau, ừ nhẹ một tiếng. Lập tức, Thần Toán Tử bên cạnh đập bàn một cái, cáo mượn oai hùm đồng dạng hừ lạnh một tiếng.
“Dẫn đến! Ta ngược lại muốn xem xem, người này rốt cuộc gan lớn đến đâu, lại dám bịa đặt sinh sự!”
Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết từng trận từ bên ngoài truyền đến. Tiếng kêu thảm thiết này rất thê lương, còn mang theo âm thanh run rẩy, giống như sợ hãi lắm, quanh quẩn tứ phương.
“Các vị đạo hữu Thanh Long hội tha mạng, ta sai rồi… Thật sai rồi…” Theo tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, một tu sĩ tóc tai bù xù, bị hai đại hán Thanh Long hội trực tiếp xách đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần và Thần Toán Tử, ấn ở đó.
Tu sĩ này kêu thảm, cũng không giãy dụa, mặc cho hai đại hán kia ấn lấy, trực tiếp quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu, không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ.
“Thanh Long lão đại tha mạng, tiểu nhân đã sai, sau này không dám nữa…”
“Lần này là nhỏ không có mở mắt, tin vào Thiên Không hội, Thanh Long lão đại ta sai rồi…” Tu sĩ này kêu thảm, âm thanh thê thảm, rất đáng thương, trong đó không ngừng cầu xin tha thứ.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần lúc này lại cầm đùi gà sững sờ, cẩn thận nhìn tu sĩ kia mấy lần. Thần Toán Tử bên cạnh cũng mắt sắp lồi ra, cũng ngây ngốc ở đó.
Hai người nhìn nhau một cái, lập tức đều nhận ra… Tu sĩ không ngừng cầu xin tha thứ này, thế mà lại là… Hứa Bảo Tài.
Hứa Bảo Tài quần áo tàn tạ, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập, rất chật vật. Ngay cả âm thanh cũng khàn giọng, cúi đầu, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng lên, hiển nhiên bị dọa sợ lắm.
Bạch Tiểu Thuần vội ho khan một tiếng, thần sắc cổ quái. Ăn xong đùi gà trong miệng, bỗng nhiên hô to một tiếng.
“Hứa Bảo Tài!”
Hứa Bảo Tài vốn cúi đầu, bị tiếng la bất thình lình dọa giật mình, lập tức kêu thảm. Đang định tiếp tục cầu xin tha thứ thì đột nhiên cảm thấy âm thanh này hơi quen thuộc. Theo bản năng ngẩng đầu sau, liếc mắt liền thấy được… Sau bàn sơn trân hải vị kia, một khuôn mặt xa lạ.
Nhưng bên cạnh khuôn mặt xa lạ này, ngồi lại là một Thần Toán Tử mặt thần sắc cổ quái.
Hứa Bảo Tài cả người ngây ngốc, lộ ra vẻ mờ mịt. Lúc này, khuôn mặt xa lạ trong mắt hắn đột nhiên biến hóa, có như vậy trong nháy mắt, lộ ra chỉ có hắn có thể nhìn thấy… Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
“Bạch…” Hứa Bảo Tài nghẹn ngào gào lên. Nhưng lời nói chưa kịp nói xong, một cái đùi gà bay tới, trực tiếp nhét vào miệng hắn. Hứa Bảo Tài não hải vù vù, tâm thần chấn động mãnh liệt, mang trên mặt không thể tin và không thể tưởng tượng nổi, triệt để mắt trợn tròn.
“Hứa Bảo Tài, ngươi làm sao thê thảm như vậy? Ta tưởng ta đã đủ thảm, không ngờ ngươi thế mà còn thảm hơn ta.” Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, nhìn thấy Hứa Bảo Tài sau, rất là vui vẻ cười nói.
Hai đại hán đang đè Hứa Bảo Tài, thấy dáng vẻ này, lập tức buông lỏng Hứa Bảo Tài, biết có mấy lời không thể nghe, thế là cung kính nhanh chóng lui ra.
Hứa Bảo Tài vành mắt đều đỏ. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần mặc trang phục đẹp đẽ, hồng quang đầy mặt, còn có bàn linh thực kia. Hắn ước tính sơ sơ, não hải lại vù vù. Cái này toàn bộ giá trị gộp lại, mặc dù không bằng một đệ tử áo vàng, thế nhưng không chênh lệch bao nhiêu. Đây là hắn bán tin tức một giáp, sợ cũng không cách nào kiếm được.
Đặc biệt, Bạch Tiểu Thuần thế mà còn trở thành đầu lĩnh Thanh Long hội. Việc này triệt để lật đổ tinh thần của hắn, khiến nước mắt của hắn nhịn không được chảy xuống…
Còn có hai người thị nữ sau lưng Bạch Tiểu Thuần, lại không phải người thật, mà là khôi lỗi giống như đúc. Lúc này, Hứa Bảo Tài càng nội tâm run lên. Hắn biết, ở nơi này, loại khôi lỗi này thật sự còn đắt đỏ hơn cả người.
Về phần Thần Toán Tử bên cạnh, Hứa Bảo Tài cũng chú ý đến, toàn thân dưới thân chiếu lấp lánh, bộ mặt sung mãn, toàn thân tu vi tản ra, rõ ràng cao hơn một tầng so với mấy tháng trước, thậm chí khoảng cách Kết Đan cũng đều gần thêm một bước. Lúc này, trong lòng Hứa Bảo Tài dâng lên vô hạn đắng chát.
Lúc này, hắn thật hối hận quyết định lúc trước. Vừa nghĩ đến mình sau khi rời đi, mấy ngày nay thê thảm, dựa vào buôn bán tin tức đổi lấy thu nhập ít ỏi. Mà tự ngạo tìm hiểu tin tức của mình, thế mà còn không biết Bạch Tiểu Thuần lại là đầu lĩnh Thanh Long hội. Hắn liền hối hận dị thường. Đặc biệt, vừa nghĩ đến mình lúc trước rời đi, lại bỏ qua một trận tạo hóa như thế, mà Bạch Tiểu Thuần nơi này tổng cộng đạt đến trình độ như vậy, Hứa Bảo Tài càng đắng chát.
“Thiếu Tổ, ta sai rồi…” Hứa Bảo Tài lần nữa bổ nhào, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Lúc này, hắn nội tâm đã hạ quyết tâm, cho dù Bạch Tiểu Thuần đuổi hắn đi, hắn chết cũng không đi.
“Được rồi, ngươi dù sao cũng là ta mang tới, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi. Mặc dù các ngươi lúc trước vô tình bỏ rơi ta, nhưng ta vẫn rất đại độ. Sau này ngươi đi theo ta lăn lộn đi.” Bạch Tiểu Thuần rất rộng lượng vung tay lên. Hứa Bảo Tài lập tức cảm động lệ nóng doanh tròng. Thần Toán Tử bên cạnh vội ho khan một tiếng, cảm thấy câu nói này rất quen tai…
“Tối nay, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Mấy ngày nữa chúng ta lại ôn chuyện.” Bạch Tiểu Thuần lúc này đã ăn xong, lập tức có thị nữ tiến lên lấy khăn cho hắn lau miệng xoa tay. Bạch Tiểu Thuần khẽ khục một tiếng, đắc ý hất cằm lên, nhàn nhạt hướng về thị nữ bên cạnh nói một câu.
“Đi, đỡ lão gia đi luyện đan.”
Lập tức hai thị nữ tới, vịn Bạch Tiểu Thuần, căn bản không cần Bạch Tiểu Thuần cất bước, như là trôi nổi vậy, trực tiếp đỡ đi… Thần Toán Tử tranh thủ thời gian đứng dậy, rất thuần thục ở phía sau hô to một tiếng.
“Cung tiễn lão gia…” Nói xong, Thần Toán Tử vội vàng ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần được đỡ đi xa, nhìn Thần Toán Tử rất cung kính, Hứa Bảo Tài lần nữa mắt trợn tròn. Hắn từ trước đến nay không nghĩ tới, thế mà còn có thể chơi như vậy, người thế mà có thể sống như thế…
Một thế giới phép thuật đầy huyền bí, một vùng đất chứa đầy bí ẩn. Những chủng tộc mang sức mạnh vượt trội hơn cả con người, ví như Elf, Troll, Orc, Goblin, Vampire, Ma Sói, Gitan… dần lộ diện. Lại đột nhiên xuất hiện một ông chú bán hủ tiếu dạo, bán hủ tiếu cho cả thế giới