» Q.1 – Chương 637: Bất lực chi thành
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày April 30, 2025
Tại Bắc môn, đoàn người nhỏ bé như bùn cát, đang cực kỳ chậm chạp chen chúc hướng về cửa thành. Thế nhưng, cuồng triều màu đen đã nuốt chửng mọi thứ.
Mấy trăm người, hơn ngàn người, hơn vạn người, mỗi một góc đều diễn ra cảnh tượng tử vong, tận thế hủy diệt chân chính đang bao trùm!
Trước đây, những người đứng trên tường thành có thể nhìn thấy toàn bộ đô thị phồn hoa như gấm. Dù chủ sắc điệu không lộng lẫy như phía Bắc, nhưng vận sắc trải qua phong sương lịch sử lại càng làm say lòng người, khác nào mỗi viên ngói, mỗi viên gạch đều cất giấu một câu chuyện cảm động.
Vào thời khắc này, bão táp màu đen đầy trời, toàn bộ do từng con vong linh dữ tợn tạo thành, cảnh tượng tận thế chân thực bao trùm trong thiên địa, biến sinh mệnh và kiến trúc thành hư không!
Tiếng khóc, tiếng la, tràn ngập trong không khí lạnh lẽo, khàn giọng lực kiệt!
Thi, quỷ, cốt đầy trời như biển gầm, đại địa và nhà lầu đổ nát, bầu trời và tầng mây thất sắc!
Còn bao nhiêu người chưa rút đi? Chỉ nhìn những người đông như mắc cửi trong Nội Thành lệ rơi đầy mặt và tuyệt vọng gào thét là đủ biết, không thể đếm hết.
Toàn bộ Nội Thành dần dần hoàn toàn tĩnh mịch.
Không còn khí lực lên tiếng phê phán, càng không có nửa điểm tâm tư đi hỏi dò. Hạo kiếp to lớn đủ để áp chế hết thảy cốt khí, chất vấn, kêu gào!
Đây là ngày thành muốn vong, thành hủy người tử, khác nào tuyệt diệt!
…
Trên đường toàn là người, xe cộ sắt lá cũng không được phép chiếm nửa điểm không gian. Người cuộn mình, người gào khóc, người chôn đầu ở khắp nơi, không biết là chờ đợi phán quyết tử vong tiếp theo hay đang cầu khẩn có thể bình yên vượt qua.
Cái gọi là “nhiều người nhiều miệng” vào thời khắc này căn bản không tồn tại. Tuyệt đại đa số linh hồn người đã bị hạo kiếp cướp đi, chỉ còn lại một bộ xác không.
Lệ nhiều hơn mưa, tâm lạnh hơn cả lẫm đông. Ai còn để ý đến lợi ích được mất, ai còn quan tâm thoải mái hơn hay chen chúc hơn, ngược lại cuối cùng mọi người đều không thoát khỏi trận tận thế đại dương nuốt hết. Hoặc nói, mọi người đã rơi vào một mảnh Quốc gia Tử Vong, kẻ đáng sợ nhất tính đều có vẻ thấp kém nhỏ bé.
Bước qua con đường chen chúc, qua lại trên những con phố lít nha lít nhít toàn là người chạy nạn, Trương Tiểu Hầu không ngừng hít sâu, nắm đấm siết chặt.
Thực sự vô năng, chính mình thực sự vô năng!
Rõ ràng sớm đã nhìn thấy người của Hắc Giáo Đình mưu tính gì ở gần Cổ Đô, tại sao lại không nghĩ tới bọn họ sẽ gây ra tai nạn như vậy!
Càng vô năng hơn là, rõ ràng nghe thấy âm thanh của Hổ Tân Đại Chấp sự, tại sao lại không thể nhớ ra hắn rốt cuộc là ai!
Sớm diệt trừ Hắc Giáo Đình, có lẽ vụ tai nạn này đã có thể tránh khỏi.
Người đầy đường, không phân biệt nam nữ, không phân già trẻ đều siết chặt bên nhau. Những người sống sót sau tai nạn một mặt dại ra, không chỉ vì hạo kiếp tận thế vây quanh Nội Thành nhỏ bé, mà càng khiến họ mất đi hy vọng sống tiếp chính là, những người thân, bạn bè của họ đã bị nuốt chửng trong phần lớn Nội Thành.
Đối với rất nhiều người, dù chỉ một người chí thân rời đi cũng đã là tận thế, càng không cần nói thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
“Sao vậy?” Tô Tiểu Lạc thấy Trương Tiểu Hầu mắt đỏ hoe, vội vàng hỏi.
Trương Tiểu Hầu lau đi mắt ướt, hít một hơi không khí đầy chua xót rồi chậm rãi nói: “Năm tốt nghiệp cấp ba, khi Bác Thành máu chảy thành sông, ta đã tự nhủ nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Ta nhất định sẽ khiến mình trở nên mạnh hơn, mạnh đến mức có thể phá hủy tất cả tội ác mang đến bất hạnh. Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, chuyện như thế lại xảy ra, người chết càng nhiều, pháp sư hy sinh vô số kể, mà ta vẫn như trước đây, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, cứ như một tên rác rưởi vậy nhìn.”
Nhỏ bé, đây là một thứ khiến Trương Tiểu Hầu căm ghét đến tận xương tủy.
Tòa kết giới màu vàng bao quanh Nội Thành này, không thể kiên trì được quá lâu. Mà không quá lâu sau, hắn lại phải trơ mắt nhìn người bên cạnh mình chết đi.
Cảm giác này hắn đã nếm trải qua, thực sự sống không bằng chết. Hắn không thể chịu đựng lần thứ hai.
Hắn muốn làm gì đó, nhìn thấy khắp thành người chạy nạn, hắn chỉ muốn làm gì đó, hơn là nhàn nhã thấp kém chờ tử vong đến.
“Ngươi đừng quá tự trách, là Hắc Giáo Đình quá mức táng tâm bệnh cuồng và hiểm độc giả dối. Ngươi cũng không phải không làm gì cả, ít nhất ngươi biết một trong những kẻ chủ mưu âm mưu lần này ẩn giấu trong số người Bác Thành các ngươi. Đợi Mạc Phàm tìm được mấy người bạn học kia của ngươi, nói không chừng có thể bắt được Hổ Tân Đại Chấp sự.” Tô Tiểu Lạc trấn an hắn.
Vừa nói xong, Tô Tiểu Lạc đã phát hiện trong đám đông mấy người chen chúc tới. Đi ở trước nhất là Mạc Phàm mặc trang phục màu đen.
“Mạc Phàm, chúng tôi ở đây!” Tô Tiểu Lạc lập tức giơ tay vẫy.
Mạc Phàm dẫn Mục Bạch, Chu Mẫn, Triệu Khôn Tam, Vương Tam Béo bốn người đi tới. Ánh mắt hắn liếc qua nhưng không rời Phương Cốc, thấy vành mắt Trương Tiểu Hầu hơi đỏ hoe, cười chua xót.
Mục Bạch và mọi người sắc mặt cũng khó coi. Cảnh tượng này họ đã tận mắt chứng kiến, vốn tưởng rằng những chuyện đó đã trở thành quá khứ, nhưng không ngờ tin dữ càng đáng sợ hơn vừa mới tới.
“Tình huống ta đã nói với bốn người họ rồi, Hầu Tử. Họ sẽ niệm tình người quen, ngươi tới làm bài trừ… Dù sao cũng phải nhanh chóng tìm ra Hổ Tân Đại Chấp sự, sau đó lập tức thông báo cho Chúc Mông Nghị viên, để họ hành động.” Mạc Phàm nói với Trương Tiểu Hầu.
Trương Tiểu Hầu gật đầu, biểu hiện nghiêm nghị.
Mục Bạch, Chu Mẫn, Triệu Khôn Tam, Vương Tam Béo bốn người cũng biểu hiện nghiêm nghị. Khi Mạc Phàm nói tin tức này cho họ, họ đã mất rất lâu mới bình phục tâm trạng.
“Ta nói trước đi, trong số người quen của ta, là pháp sư hẳn là có Lâm Vũ Hân và Đặng Khải. Lâm Vũ Hân ta đã lâu không gặp nàng. Vừa bắt đầu đến Cổ Đô, nàng rất chăm sóc ta.” Chu Mẫn nói.
“Lâm Vũ Hân, nàng cũng ở Bác Thành sao?” Mạc Phàm hơi ngạc nhiên nói.
Vừa nhắc tới cái tên này, trong đầu Mạc Phàm hiện ra một người phụ nữ mặc chế phục màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng có một luồng chính khí ngưng tụ giữa hai lông mày.
Nhớ lúc đầu chính là Lâm Vũ Hân đã ném Thánh Tuyền cho mình, liều mạng bảo vệ dòng suối quý giá của Bác Thành. Bác Thành có thể thoát khỏi nguy khó, nàng cũng có công không nhỏ!
“Lâm Vũ Hân không thể là người của Hắc Giáo Đình.” Mạc Phàm rất khẳng định nói.
“Thế còn Đặng Khải?” Mục Bạch hỏi.
Đặng Khải là cao tầng của Liên Minh Săn Bắn Giả, lúc trước cũng rất cố gắng bảo vệ Bác Thành.
Sau khi Chu Hiệu trưởng chết trận, lẽ ra Đặng Khải sẽ nhận chức hiệu trưởng trường trung học pháp thuật Thiên Lan. Sau đó Bác Thành biến thành căn cứ quân sự, trường trung học pháp thuật Thiên Lan cũng biến thành một trường quân đội nhỏ, Đặng Khải liền theo những người Bác Thành khác đến Cổ Đô.
“Âm thanh của Đặng Khải khá đặc biệt, ta vẫn còn ấn tượng, hẳn là không phải.” Trương Tiểu Hầu lắc đầu nói.
“Mục Bạch, ngươi nói đi, ngươi gặp người hẳn là nhiều nhất.” Mạc Phàm nói.
Mục Bạch trầm tư một lát, muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ không biết mở miệng thế nào.
“Mục Bạch, ngươi làm gì vậy, đều lúc này rồi… Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm ra người của Hắc Giáo Đình sao? Đừng quên quê hương của chúng ta đều bị bọn họ phá hủy, mối thù này dù thế nào cũng phải báo!” Chu Mẫn hô!