» Q.1 – Chương 2041: Thần Tiên đánh nhau
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025
“Chẳng lẽ… bọn họ nói cái kia dị đoan kỳ thực chính là Tần Vũ Nhi.” Mạc Phàm đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Hẳn là.” Mục Ninh Tuyết gật đầu.
“Tiên sư nó, còn tưởng rằng là đầu đường gặp phải cái kia phần tử nguy hiểm.” Mạc Phàm nói.
“Khả năng này không phải mục đích chủ yếu của bọn họ.” Mục Ninh Tuyết nói.
Tần Vũ Nhi là dị đoan, Dị Tài viện tựa hồ biết tin tức nàng từ bên trong Thiên Sơn băng ngân chạy trốn ra ngoài, liền ở thần đô Lhasa hội hợp, cũng trực tiếp giết vào bên trong Thiên Sơn vết tích.
Chỉ là, điều khiến Mạc Phàm vô cùng khó hiểu là, Tần Vũ Nhi vì sao lại trở lại Thiên Sơn vết tích, là bị người Dị Tài viện áp giải tới đây sao?
“Có thể hay không là bọn họ ở trong thành phố bắt được Tần Vũ Nhi, sau khi áp giải đến Thiên Sơn vết tích, cái băng vực này khiến thực lực Tần Vũ Nhi tăng mạnh, bọn họ không khống chế được nàng, liền mới đại chiến lên?” Mạc Phàm phỏng đoán.
“Đại khái đi, không ngờ người Dị Tài viện trước sau đều không buông tha nàng.” Mục Ninh Tuyết ánh mắt chứa đựng tức giận nói.
Mục Ninh Tuyết rất ít khi bị chuyện của người khác lay động, nhưng Tần Vũ Nhi đồng bệnh tương liên là nàng trước sau nhớ, tội ác trừng phạt của Dị Tài viện năm đó đã phạm phải khiến người không thể tha thứ, quá nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có ý định buông tha nàng.
Tần Vũ Nhi chỉ muốn tự do, chỉ thế thôi, họ vậy mà hùng hổ dọa người khiến Mục Ninh Tuyết càng thêm căm hận Dị Tài viện!
“Ninh Tuyết, người kia…” Tương Thiểu Nhứ khẽ giọng nói bên tai nàng.
Mục Ninh Tuyết hướng về phía xa hơn nhìn lại, phát hiện ngoài bốn tên tài giáo mạnh mẽ của Dị Tài viện, nữ hiền giả Pelina ra, còn có nam nữ băng hệ mặc trang phục tộc y quen thuộc.
Hai người đó đứng khá xa, bị một mặt băng tích che lại, sau khi Tần Vũ Nhi đánh nát băng tích đó, họ mới lọt vào tầm mắt của những người khác.
“Là các ngươi Mục thị Băng Loan Giả, Băng Phượng Nữ!” Tương Thiểu Nhứ nói.
Mục Ninh Tuyết gật đầu.
Hai người đó nếu là người của Mục thị thế tộc thì không ai không biết, họ là anh em ruột, lần lượt có thiên phú hệ băng mạnh nhất – sức mạnh băng loan và sức mạnh băng phượng!
Họ là hai pháp sư hệ băng đại diện lớn nhất của Mục thị, thiên phú trời sinh hoàn mỹ, thế tộc hệ băng hoàn mỹ, về cơ bản như họ có năng lực giống nhau, là người trong Loan Phượng.
“Ngươi sao vậy?” Mạc Phàm nắm tay Mục Ninh Tuyết, cảm giác tay nàng đang khẽ run, ngay cả mắt cũng đang lay động.
“Chính là bọn họ đuổi ta khỏi Mục thị, cũng yêu cầu ta cùng phụ thân đổi họ.” Mục Ninh Tuyết giọng nói mang theo hàn ý.
Đấu tranh với Mục Đình Dĩnh, đó cũng giống như trẻ con đùa giỡn.
Mục Đình Dĩnh trong Mục thị chỉ tính là trẻ tuổi, nàng chỉ là một người tương lai sẽ được nâng đỡ, trước khi có sự kiện Mục Hạ, Mục Đình Dĩnh chỉ là người thay thế của Mục Ninh Tuyết mà thôi.
Điều thực sự khiến Mục Ninh Tuyết cảm thấy khuất nhục, cảm thấy phẫn nộ tuyệt không phải một Mục Đình Dĩnh nhỏ nhoi, chính là hai người rất có quyền quyết định trong Mục thị – Băng Loan Giả và Băng Phượng Nữ!
Hai người này quản lý lớn nhỏ mọi chuyện trong Mục thị tộc, đặc biệt là việc bồi dưỡng lớp trẻ, về cơ bản là do họ quyết định.
Bị vứt bỏ.
Bị thay thế.
Những điều này chỉ khiến Mục Ninh Tuyết rơi vào thung lũng, nhưng điều không thể khoan dung nhất vẫn là ở Venice, cái quyết định muốn cướp đoạt tất cả của mình, bao gồm sinh mệnh, linh hồn!
Pansy là phụ tá đắc lực của họ, quyết định lột Băng Tinh Sát Cung khỏi linh hồn mình, khiến mình biến thành một phế nhân ngay cả ma pháp cấp thấp cũng không thể sử dụng chính là họ!
Băng Loan Giả, Mục Phi Loan.
Băng Phượng Nữ, Mục Ẩn Phượng. Họ lấy năng lực hóa hình của mình đặt tên, từ xuất thân đã rõ ràng sự cao quý bất phàm khác biệt, trên thực tế họ mấy chục năm qua cũng vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy!
“Bọn họ…”
“Chắc hẳn người Dị Tài viện biết băng hệ của Tần Vũ Nhi quá mức bá đạo, nên mời hai cao thủ hàng đầu này của Mục thị đến hỗ trợ bắt giữ. Có thể giao hảo với người Dị Tài viện, Mục thị đương nhiên cầu còn không được.” Mục Ninh Tuyết đối với hai người này mang theo sự căm ghét thống hận cực sâu.
Nàng muốn đánh đổ Mục thị, chính là Mục thị thế tộc do hai người này một tay che trời.
Chỉ khi kéo họ xuống thần đàn, Mục Ninh Tuyết mới có thể xóa bỏ sự khuất nhục cùng bi thương tuyệt vọng lớn lao đã chịu đựng ở Venice trước kia!
“Tuyệt không thể để nàng chạy thoát, mối họa vô cùng.” Một tên tài giáo cao giọng nói.
Bốn tên tài giáo Dị Tài viện phụ trách tấn công chính diện, Băng Loan Giả và Băng Phượng Nữ hiển nhiên đang kiểm soát lĩnh vực băng tuyết, họ đang lợi dụng pháp thuật của mình liên tục áp chế sức mạnh băng hồn bẩm sinh của Tần Vũ Nhi, không thể không thừa nhận là thiên phú trời sinh của Băng Loan Giả và Băng Phượng Nữ cũng vô cùng biến thái, dưới sự hợp lực của hai người, khiến thiên phú trời sinh của Tần Vũ Nhi bị khóa rất lợi hại, nếu không trong băng vực cực đoan dưới Thiên Sơn vết tích như vậy, dù bốn đại tài giáo mạnh đến đâu, tuyệt đối không thể giằng co với nàng lâu đến thế.
“Thần tiên đánh nhau a, trời ơi…” Giang Dục nhìn mà há hốc mồm.
So ma pháp với những người này, siêu giai của họ quả thực như ánh sáng đom đóm, quan trọng nhất là mỗi người họ dường như đều có một loại cấm lực cực mạnh, hiển hiện hiệu quả hoàn toàn khác biệt so với ma pháp thông thường.
“Ma pháp hệ băng của Tần Vũ Nhi nhanh thế, nàng làm thế nào vậy?” Mạc Phàm nói.
Vốn tưởng là đánh bốn, nhưng sau khi nhìn thấy Mục thị huynh muội, còn có nữ hiền giả Pelina, Mạc Phàm ngây người nhận ra Tần Vũ Nhi đây là đang đánh bảy, đối mặt với bảy người tấn công các loại, cảm giác pháp thuật của nàng nhanh đến mức như không có bất kỳ động tác nào để bắt đầu, bút xuống là thành văn, có một loại băng tuyết đắp nặn, ngưng tụ, hủy diệt tất cả hoàn thành trong một ý nghĩ của nàng.
“Tần Vũ Nhi bị bỏ rơi ở Thiên Sơn những năm đó, nàng đã nắm giữ khả năng sử dụng năng lực ma pháp hệ băng mà không cần phác họa bất kỳ tinh quỹ nào… Dị Tài viện cũng lấy điểm này định nàng là dị đoan.” Mục Ninh Tuyết nói với Mạc Phàm.
“Không cần phác họa tinh quỹ??? Cái kia không phải bằng ma pháp toàn súng tự động???” Mạc Phàm cảm thấy khó tin nói.
Tinh quỹ, Tinh đồ, tinh tọa, Tinh Cung, những thứ này chính là bản nguyên của ma pháp a, không có chúng nó liên kết, làm sao có ma năng truyền tải và phát ra?
Nếu như ngay cả ma pháp cấp cao, ma pháp siêu giai cũng có thể hoàn thành trong một ý nghĩ, cái Tần Vũ Nhi này mặc dù tu vi không bằng những người kia, cũng có thể nghiền ép hoàn toàn về tốc độ thi pháp, trách sao Dị Tài viện lại kiêng kỵ Tần Vũ Nhi như vậy, năng lực của nàng thực sự quá đi ngược lại với nhân loại.
“Thế nhưng, ngươi không nhận ra, những người này thực ra không có ý định thắng, mà là đang liên tục mài mòn?” Mục Ninh Tuyết nói.
“Ừm ừm, nàng chỉ có hệ băng thôi, có nghĩa là ma năng của nàng sẽ rất hạn chế, những người này bảy đánh một, lại còn sử dụng thủ đoạn hèn hạ như thế.” Mạc Phàm có chút tức giận nói.
Rất rõ ràng, Tần Vũ Nhi cũng đã ý thức được vấn đề này, nàng vẫn đang tìm cơ hội thoát khỏi vòng vây bảy người này.
(Chạy đi làm các loại thủ tục cho bé con, một đống lớn giấy tờ lằng nhằng, tiêm phòng, nhập hộ khẩu, bận rộn cả ngày, mọi người sắp sụp đổ, sao làm một ít chuyện lại khó khăn đến thế! Hôm nay quá mệt mỏi, mọi người xem tạm một chương đỡ thèm, ngày mai ba chương cùng lúc đăng nhé!)