» Q.1 – Chương 2040: Ngân tuyết sợi tóc giống nhau

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 5, 2025

Đây chính là Thiên Hoang Băng Vết, ác mộng của hết thảy sinh mệnh. Thương đỉnh Thiên Sơn vốn dĩ từ chối hết thảy sinh linh, không biết có bao nhiêu giống loài mạnh mẽ rơi vào bên dưới băng vết mà không bao giờ thức tỉnh trở lại. Triệu Khang vừa nãy trải nghiệm chỉ là một băng vết có độ dài vẻn vẹn hơn ba mươi mét. Trên thực tế, ở bên trong Thiên Hoang Băng Lĩnh này, những băng vết sâu mấy trăm mét, thậm chí sâu hơn một nghìn thước đều tùy ý có thể thấy được, không thể dễ dàng tới gần, lại càng không dám tùy ý vượt qua!

Thiên Sơn vết tích cấm kỵ, cường giả đối mặt băng vết cũng phải gạt bỏ hết thảy kiêu ngạo của mình, đi đường vòng!

Băng vết không thể tùy tiện vượt qua, điều này có nghĩa là vùng đất băng lĩnh nhìn như bằng phẳng kỳ thực lại phức tạp giống như mê cung. Rất nhiều lúc, chỗ cần đến ngay trước mắt, nhưng cần đi vòng hơn một nghìn mét, và hơn một nghìn mét ở ngoài sẽ có những băng vết có hướng đi quái dị như thế nào thì lại rất khó nói.

Bởi vậy, Thiên Sơn Thánh Liên kỳ thực ngay trong tầm mắt, nhưng muốn lấy nó xuống thì lại gian nan hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

“Rầm rầm rầm ~~~~~~~~~! ! ! !”

Trong Thiên Hoang Băng Lĩnh tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng nổ rung trời, tất cả mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đó là một tòa núi băng vụt lên từ mặt đất, những khối băng trong suốt long lanh tạo nên toàn bộ ngọn núi, chỉ có băng cứng mà không có nửa khối nham thạch. Núi băng có thể sừng sững không đổ trong những thiên hoang băng vết tuyệt đối còn vững chắc hơn một số ngọn núi đứng sừng sững thành dãy núi. Có thể vào giờ phút này, một tòa núi băng tuyết như vậy lại ầm ầm sụp đổ, có thể nhìn thấy đỉnh núi đồ sộ ấy đổ xuống mặt đất Thiên Hoang Băng Lĩnh trắng xóa, hóa thành một đám lớn mảnh băng bay lượn…

Mảnh băng tung tóe khắp trời, không ít mảnh bay xuống chỗ Mạc Phàm và mọi người. Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn về khu vực này, phát hiện dĩ nhiên có từng đôi cánh hiện ra sí quang đang qua lại gần tòa núi băng tinh vừa sụp đổ kia. Tốc độ của họ lúc nhanh giống như từng đạo xạ tuyến ác liệt, trong nháy mắt có thể bay ra mấy nghìn mét.

“Là bọn họ,” Crawford nói.

“Những người này sẽ không phải cũng đến vì Thiên Sơn Thánh Liên đấy chứ? Nếu là vậy thì chuyến này của chúng ta uổng công rồi.”

“Hình như không phải. Thiên Sơn Thánh Liên ở chỗ Băng Vết Cửu Hoa, bọn họ lại đang tranh đấu ở một chỗ ít băng vết hơn. Nếu vì Thiên Sơn Thánh Liên, thật sự là phải ở chỗ Băng Vết Cửu Hoa cơ.” Arsène nói.

“Những người kia là ai? Tại sao lại bắt đầu chém giết ở chỗ này, hơn nữa dáng vẻ tu vi của họ đều rất cao?” Cooma hỏi.

Mạc Phàm nheo mắt nhìn theo, hắn nhìn thấy những đôi cánh quang sí kia thì hơi cau mày, khi phát hiện có một bóng người lại mặc một bộ pháp khải sáng loáng thì Mạc Phàm càng không nhịn được chửi một câu.

Xúi quẩy!

Thật mẹ nó xúi quẩy, làm sao đến loại Thiên Sơn thương đỉnh hoang tàn vắng vẻ này còn có thể gặp phải đám người ngang ngược đến trí chướng này.

“Bọn họ sợ rằng cũng là đám người bước vào Thiên Sơn vết tích trước chúng ta.” Giang Dục nói.

Ở vượt qua Thiên Trì, bọn họ đã phát hiện có một nhóm người tiến vào sớm hơn. Hiển nhiên những người này đang ở trước mắt, chỉ là không biết họ có xảy ra xung đột lợi ích với các môn phái Pháp Sư Liên Minh hay không. Chỉ mong là mỗi bên có nhu cầu riêng, nếu không muốn chống lại đám cường giả siêu cấp này mà nói, mọi người phỏng chừng cuối cùng đều chết ở đây.

“Mạc Phàm, ngươi biết họ là ai?” Quan Ngư phát hiện Mạc Phàm đang chửi, liền hỏi.

“Sẽ mặc loại quần áo này, ngoài mấy con cẩu vật Dị Tài Viện ra thì còn có thể là ai.” Mạc Phàm nói.

Cách đây không lâu còn ở Thần Đô gặp một tên tài giáo vênh váo đắc ý thêm nhược trí nhiều năm, khiến Mạc Phàm có nhận thức sâu sắc hơn về Dị Tài Viện khét tiếng. Ai ngờ ở đây lại thấy họ.

“Mạc Phàm,” giọng Mục Ninh Tuyết vang lên bên tai Mạc Phàm.

“Làm sao?” Mạc Phàm thấy Mục Ninh Tuyết lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng hỏi.

“Người bọn họ đang đối phó…” Mục Ninh Tuyết chỉ vào cuối trường bích nhô lên từ sông băng, khuôn mặt đầy vẻ không tin nổi.

Lúc này Mạc Phàm mới chú ý tới người bị những thành viên Dị Tài Viện này vây công, rõ ràng là một nữ tử mặc khỏa bào màu tím nhạt thon dài. Điều càng khiến Mạc Phàm cực kỳ giật mình là nữ tử này sở hữu mái tóc màu trắng bạc giống hệt Mục Ninh Tuyết!

Loại tóc bạc như tuyết này không phải do tẩy và nhuộm ở tiệm làm tóc, loại cảm xúc đặc biệt cao quý đó, cùng với đôi mắt băng cơ tuyết con ngươi tương phản, tất cả giống như nữ thần băng tuyết trong tranh, không nhiễm một hạt bụi giáng lâm giữa nhân thế phức tạp.

Phải biết trước đây Mạc Phàm bị Mục Ninh Tuyết mê đến thần hồn điên đảo, cũng chính là vì sự độc lập tuyệt thế của nàng, sự hoàn hảo từ khi sinh ra!

“Nàng là?” Mạc Phàm liếc nhìn Mục Ninh Tuyết, lại liếc nhìn vị nữ tử có mái tóc tuyết ngân trông hơi trưởng thành hơn mấy phần kia, suýt nữa cho rằng đó là chị gái song sinh của Mục Ninh Tuyết.

“Tần Vũ Nhi,” Mục Ninh Tuyết trả lời.

Mục Ninh Tuyết và Tần Vũ Nhi có số mệnh giống nhau, có thể sau khi quen biết nàng, Mục Ninh Tuyết mới ý thức được mình may mắn đến mức nào, càng kính phục không ngớt sự kiên định của Tần Vũ Nhi.

Mới cách đây không lâu, Mục Ninh Tuyết mới kể cho Mạc Phàm nghe chuyện của nàng. Điều khiến nàng không hề nghĩ tới là Tần Vũ Nhi lại đang ở Thiên Sơn, ngay trong khu vực băng vết này, phảng phất như nàng xưa nay chưa từng rời khỏi nơi này!

Nhưng mà, Mục Ninh Tuyết rõ ràng nhớ mình sau khi rời khỏi Thiên Sơn, từ bên trong băng vết đi ra, nàng cũng đã vào đến thành thị. Tại sao nàng lại trở về nơi này, đồng thời đang chiến đấu cùng người Dị Tài Viện…

“Nàng một mình đối phó bốn cao thủ Dị Tài Viện?” Mạc Phàm khá kinh ngạc, kinh ngạc trước hệ Băng tuyệt thế của Tần Vũ Nhi. Bốn tên tài giáo Dị Tài Viện vây công nàng, dĩ nhiên không thể chiếm nửa điểm thượng phong.

“Nàng từ bên trong băng vết đi ra đã là siêu giai rồi. Huống hồ sức mạnh của nàng vẫn hơn xa ta, trong hoàn cảnh như vậy lại cho nàng thêm mấy năm thời gian, cũng không phải không thể bước vào Cấm Chú.” Mục Ninh Tuyết nói.

Tần Vũ Nhi lại là Thiên Sinh Hồn Chủng!

Thiên Sinh Linh Chủng của Mục Ninh Tuyết đã khiến nàng vượt xa những người bạn cùng lứa tuổi, Thiên Sinh Hồn Chủng của Tần Vũ Nhi chỉ cần tu vi cơ sở được tăng lên, có thể khống chế năng lượng Băng trong cơ thể tốt hơn, như vậy nàng ở trong Thiên Sơn vết tích này tuyệt đối là tồn tại cấp nữ vương!

“Mạc Phàm, ngươi xem bên kia,” lúc này Triệu Mãn Duyên đột nhiên chỉ về một hướng nói.

Mạc Phàm nhìn theo hướng hắn nói, phát hiện một nữ tử mặc trường y hiền giả Thần Miếu Parthenon đang bao phủ từng vòng từng vòng Thánh Quang Chúc Phúc. Lời chúc phúc của nàng là sức mạnh cường hóa, ban cho một trong những tài giáo siêu giai sức mạnh có lực hủy diệt tuyệt đối hơn.

“Pelina?” Mạc Phàm trừng lớn hai mắt.

Người phụ nữ kia không phải ở Thần Đô Lhasa, hiệp trợ người Dị Tài Viện tìm kiếm một dị đoan sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Người phụ nữ kia không phải đã nói nàng cũng phải đến Thiên Sơn sao…” Triệu Mãn Duyên nói.

“Đúng… Nhưng chúng ta là xuất phát trước,” Mạc Phàm nói.

“Người ta là đội hình gì, chúng ta là đội hình gì,” Triệu Mãn Duyên nói.

Tuy rằng đều là Pháp Sư Siêu Giai, có thể thấy bốn vị tài giáo Dị Tài Viện cùng nữ hiền giả Pelina đều là cường giả trong Siêu Giai. Họ sử dụng ma pháp Siêu Giai căn bản không có sự ngâm xướng dài dòng như những người mới nhập môn như họ, thậm chí còn sử dụng sức mạnh hệ Siêu Giai khác nhau!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 2089: Ai muốn vá trời?

Chương 4155: Cẩn thận có người giết ngươi

Q.1 – Chương 2088: Chương 2088 Lần gặp lại này