» Q.1 – Chương 2014: Đánh một trận liền thành thật
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 4, 2025
Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên đem Giang Dục từ sau lưng ngọn núi nhận trở về. Tình hình của Giang Dục coi như không tệ, cũng chỉ ngã gãy mất hai chân, cánh tay gần lồng ngực bị vuốt ưng đâm thủng, cộng thêm sọ não va vào vách đá, có chút vỡ đầu chảy máu…
“Ta thấy ngươi ở Đế Đô xa hoa đồi trụy lâu, đến một chút ý thức sinh tồn cũng bị san bằng. Lúc chạm đất, ngươi không biết dùng thân thể tiếp đất sao?” Triệu Mãn Duyên nâng Giang Dục đầy máu me, cằn nhằn nói.
“Ngươi đừng nói, hắn là chân chạm đất, không thì chân sao mà gãy mất. Xuống đất sau lăn xuống dưới lưng núi, mới bị vỡ đầu.” Mạc Phàm giải thích thay Giang Dục không thể nói chuyện.
“Ồ ồ, ta trách oan ngươi. May là ta và Mạc Phàm kịp thời chạy tới, nếu không cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn. Mặt khác, chúng ta trên đường tiện thể diệt luôn người phụ nữ hại chết ngươi, chắc ngươi không gì tiếc nuối đâu nhỉ.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Ta… Ta cảm thấy ta còn có thể… còn có thể cứu chữa một chút.” Giang Dục yếu ớt nói.
Trong Mạch Long đoàn lính đánh thuê không có pháp sư hệ trị liệu. Vị bác sĩ duy nhất chắc đã bị tiêu hóa trong bụng con cực hàn cổ ưng nào đó.
Cũng may Mạch Long đoàn lính đánh thuê đã chọn kết minh, nếu không tình hình của Giang Dục, không có pháp sư trị liệu, trên cơ bản không gắng gượng nổi một ngày. Trời giá rét đất đóng băng, gió lạnh như kiếm, người bình thường còn không chịu nổi huống chi người đầy thương tích như thế này.
…
“Trong đội ngũ có nhiều người bị thương như vậy, chúng ta thế nào cũng phải lần lượt từng người một chứ. Các ngươi muốn ưu tiên trị liệu đồng đội của các ngươi cũng được. Để đại mỹ nhân Mục Ninh Tuyết chói mắt nhất quốc phủ tới nhảy một điệu diễm vũ cho ta, để ta thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút, vậy ta có thể ưu tiên giúp bạn bè của các ngươi trị liệu.” Đội trưởng thám hiểm Botan bày ra bộ dạng lão lưu manh nói.
“Ngươi có lẽ không biết, Mục Ninh Tuyết là người yêu của Thiên Vương nóng tính Mạc Phàm. Tốt nhất ngươi đừng để chính hắn nghe thấy những lời này.” Ngả Giang Đồ nói với Botan.
“Ta biết. Mạc Phàm mà, mạnh nhất trong cuộc chiến học phủ, được xưng là đệ nhất nhân pháp sư trẻ tuổi, còn có tiếng tăm trên toàn thế giới… Kỳ thực ta đã sớm muốn lãnh giáo một chút.” Botan của tự do thần điện nói.
Ngả Giang Đồ thấy Botan không muốn thi cứu, lông mày cũng nhíu lại.
…
Trở lại đội ngũ, Ngả Giang Đồ kể lại thái độ của Botan cho mọi người nghe, tất nhiên là tự động lược bỏ đoạn hắn trêu chọc Mục Ninh Tuyết, tránh cho Mạc Phàm thật sự rút đao xông tới. Ngả Giang Đồ hiểu rõ tính khí của Mạc Phàm.
“Lão Ngả, tôi đã nói với ông là khi nói chuyện với bạn bè quốc tế thì không thể quá khách khí. Tôi đi một chuyến, đảm bảo hắn lập tức tới trị liệu cho Giang Dục ngay.” Mạc Phàm đứng dậy, chuẩn bị tự mình ra tay.
“Đừng, đừng… Tôi sẽ suy nghĩ thêm biện pháp.” Ngả Giang Đồ vội vàng can ngăn Mạc Phàm.
“Có thể có biện pháp gì? Pháp sư trị liệu chỉ có một người, là thành viên của đội thám hiểm tự do thần điện của bọn họ. Nói thật, Nam Vinh Nghê người phụ nữ này đúng là đáng ghét, nhưng đôi lúc cũng rất hữu hiệu. Lần sau ra ngoài dù thế nào cũng phải dụ dỗ được một pháp sư trị liệu, nếu không thật sự rất khó chịu. Ông xem cái dáng vẻ đắc ý của tên Botan kia kìa, cảm giác như cả thế giới đều cần hắn vậy.” Triệu Mãn Duyên nói.
Khi đó pháp sư trị liệu của đội quốc phủ chỉ có một người, Nam Vinh Nghê, bây giờ vẫn là đối thủ không đội trời chung của Mục Ninh Tuyết.
Trước đây có tên Mục Bạch ở đó, hắn cái tên dược sư nửa vời này vào lúc mấu chốt vẫn có thể phát huy tác dụng trị liệu, mặc dù Triệu Mãn Duyên rất sợ những phương pháp trị liệu của hắn.
“Apase, ngươi biết chữa thương không?” Mạc Phàm đi tới bên cạnh Apase, nghiêm túc cẩn thận hỏi.
“Medusa như là chủng tộc ánh sáng sẽ thức tỉnh trị liệu sao?” Apase hỏi ngược lại.
“Ta cảm thấy ngươi có thể mở rộng phạm vi hoạt động của mình một chút. Đừng lúc nào cũng chỉ học những thứ hại người. Như vậy, Medusa sẽ dần trở thành người bạn tốt nhất của nhân loại.” Mạc Phàm nói.
“Ha ha.” Apase liếc mắt một cái, không thèm để ý Mạc Phàm.
…
…
Nam Giác và Ngả Giang Đồ đi vào thương lượng với săn bắn vương Arsène. Chưa nói được vài câu đã nghe thấy vài tiếng gào thét từ không xa truyền đến.
“Cái tên Mạc Phàm này, quả nhiên giống như lời đồn… Một chút đạo lý cũng không nói.” Săn bắn vương Arsène bất đắc dĩ cười cười.
Nam Giác và Ngả Giang Đồ đứng đó, sững sờ nhìn Mạc Phàm kéo cổ áo Botan một đường kéo tới trước mặt Giang Dục.
Mạc Phàm vừa kéo vừa mắng: “Uống ngụm nước ngươi uống nửa tiếng. Phải ép ta động thủ mới được. Tự mình thức thời một chút tới đây bơm cho bạn bè ta một ít để hồi phục không tốt sao!”
“Chính tôi đi, chính tôi đi.” Botan trực tiếp nhận thua.
Botan đến giờ vẫn không làm rõ được vật lành lạnh gác dưới đũng quần của mình là cái gì, nhưng khi hồi tưởng lại sự kinh sợ đó, bộ phận đó vẫn còn hơi co giật…
“Chữa khỏi cho bạn bè ta, rồi đi tới đống lửa bên kia múa cột cho chúng ta xem. Nếu không hôm nay ngươi đừng hòng bình an vô sự.” Mạc Phàm đá Botan một cái, mắng.
“Chuyện này… Ta không biết múa cột a…” Botan nói.
“Ngươi biết làm gì thì làm đó. Sau này đối với bạn gái của ta phải tôn trọng hơn một chút. Nếu không, ra tay chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu.” Mạc Phàm nói.
“Nhất định, nhất định…”
Mạc Phàm phủi tay nhìn Ngả Giang Đồ và Nam Giác đã trở về. Thấy vẻ mặt hai người có mấy phần kỳ quái, hắn khoát vai một cái nói: “Trời giá rét đất đóng băng, hoàn cảnh ác liệt. Đâu có nhiều thời gian để cùng bọn họ nói lý lẽ, động lòng a.”
“Mạc Phàm, nói thật tôi thấy anh mới giống một pháp nhị đại, một công tử bột đấy.” Nam Giác nói.
“Đúng, đúng. Giữa người với người sao có thể ngang ngược bá đạo như thế mà. Mọi người đều là pháp sư cao quý, chuyện gì không thể dùng phương thức hòa bình một chút để giải quyết? Tôi đâu phải là cùng các vị nói đùa. Nếu mọi người đã kết minh, sao lại có đạo lý không trị hết? Các vị trẻ tuổi đừng tính khí lớn như vậy a. Trên thế giới này cường giả nhiều như vậy, ngày nào đó gặp phải người anh đánh không lại, anh cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, đúng không?” Botan nói.
Mạc Phàm khinh thường những lời này của Botan.
Đụng phải người đánh không lại, vậy thì hiểu lấy lý làm động tình chi. Trời giá rét đất đóng băng, hoàn cảnh ác liệt. Mọi người bị vây ở lối vào vết tích Thiên Sơn không có nhiều thời gian.
…
Pháp sư trị liệu quả thực ít, rất nhiều người đều bị trọng thương. Đội ngũ kết minh dự định nghỉ ngơi điều chỉnh một chút ở phía sau lưng núi rồi mới tiếp tục đi tới vết tích Thiên Sơn.
Vết tích Thiên Sơn kỳ thực đang ở trước mắt, đoàn người bọn họ đã tới nơi cần đến.
Chỉ là, muốn bước ra bước tiếp theo càng cần phải suy tính kỹ lưỡng. Sau khi mọi người ngồi xuống trao đổi về những nguy hiểm gặp phải trên đường, họ càng thêm sợ hãi, bởi vì mỗi người gặp phải khác nhau, có nghĩa là rất nhiều người sống sót tới đây đều là do Thánh linh Thiên Sơn phù hộ, chưa gặp phải những sinh vật đáng sợ và ác độc hơn…
“Botan, đội của các ngươi tới Thiên Sơn làm gì, sẽ không phải thật sự làm nghiên cứu chứ?” Mạc Phàm thấy Botan đang ân cần trị liệu cho người của đội khác, liền nói giọng ôn hòa hơn nhiều, như bạn cũ hỏi thăm.
Kỳ thực loại người như Botan chỉ cần đánh một trận là tính cách lập tức trở nên thành thật. Mạc Phàm không tính là ghét hắn.