» Q.1 – Chương 1511: Nhan Thu tỷ tỷ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 3, 2025

Bran thiếp đúng là biết một vị pháp sư vong linh của Thánh Tài Viện.

Khi Bran thiếp gọi pháp sư vong linh phụ trách thu dọn hồ sơ đến, vị lão đầu này đi đi lại lại trước bia mộ của Vưu Lai rất nhiều lần.

Lão mở miệng nói: “Rất nhiều lần ta cũng nghe được âm thanh nàng, bình tĩnh mà lại thành kính, cùng tuyệt đại đa số vong hồn không giống nhau lắm, nàng không có khổng lồ oán niệm, càng không có đối với khi còn sống không cam lòng chấp nhất…”

Lời nói này của lão đầu vong linh làm Heidy và Bran thiếp đều sửng sốt. Chẳng lẽ hồn phách Vưu Lai vẫn luôn không tiêu tan, vẫn luôn ở trong bia mộ nhỏ bé này?

“Yên tâm đi, nàng không biến thành vong linh.” Lão đầu vong linh nói.

“Vậy nàng cũng yên giấc ở đây?” Heidy hỏi.

Lão đầu hồ sơ lắc lắc đầu nói: “Nhớ tháng trước nàng vẫn còn, lúc này thì không ở. Giả như chỉ là hồn phách tản đi, thì với tâm tình bình tĩnh của nàng mà xem, nghĩ cũng là sớm muộn sẽ hồn quy núi Anpơ. Nhưng kỳ lạ là, thi hài nàng cũng không ở bên dưới.”

Ánh mắt Heidy và Bran thiếp đồng thời rơi vào mặt Mạc Phàm. Quả nhiên thật như Mạc Phàm nói, ngôi mộ này bị người dịch chuyển, hơn nữa thi hài Vưu Lai không ở.

“Là chính nàng rời đi sao?” Mạc Phàm hỏi.

“Không phải, ta nói rồi, nàng không biến thành vong linh, huống hồ nơi đây là Thánh Tài Viện, nơi được thánh linh che chở, người chết mạnh đến đâu cũng không có khả năng biến thành vong linh. Mặc dù là vong hồn cũng thường thường có thể rất nhanh yên giấc tĩnh lặng.” Lão đầu hồ sơ nói.

Đưa ra đáp án xong, lão đầu hồ sơ liền rời đi. Rõ ràng lão cũng không cảm thấy hứng thú lắm với chủ nhân bia mộ này, nhiều lắm là lúc nào đó đêm khuya đi ngang qua đây, sẽ nhìn thấy trên băng nhai ngồi một nữ tử an tường nhìn chăm chú nơi dưới ngọn núi, điềm tĩnh mà dịu dàng.

“Thi hài nàng bị người đào đi rồi.” Mạc Phàm mở miệng nói.

“Rốt cuộc là kẻ nào mất sạch thiên đức như thế, làm ra chuyện này!” Heidy vô cùng phẫn nộ nói.

Sau khi biết chuyện Vưu Lai, Heidy càng thêm kính phục vị học tỷ này. Vốn định thay Già Lam lão sư đến đây tế bái, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

“Kỳ lạ, biết Vưu Lai táng nơi người cũng không quá chúng ta mấy người. Mặc dù khi ghi tên bia mộ, cân nhắc đến mức độ mẫn cảm lúc đó của nàng, chúng ta cũng dùng một loại hoa cỏ nàng yêu thích để thay thế tên nàng, hẳn không còn ai biết Vưu Lai táng ở đây.” Bran thiếp cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Có thể truy về được không, kẻ đánh cắp di thể, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì!” Heidy nói.

“Căn bản không thể nào truy về được, chúng ta lại không biết tình huống lúc đó.” Mạc Phàm lắc lắc đầu.

Muốn đòi lại là không thể nào. Nơi đây ngoài vết tích thổ chuyển động ra không còn thứ gì lưu lại, kể cả phương pháp vong linh của vị lão đầu hồ sơ kia, nghĩ cũng rất khó tìm đến tung tích Vưu Lai.

Đây là chuyện không có chút đầu mối nào. Ba người trở lại chúng thần đại điện. Heidy và Bran thiếp bị chuyện này quấy nhiễu đến không còn tâm tình dùng bữa sáng. Các nàng dự định mau chóng báo cáo chuyện này cho Già Lam lão sư và Perry viện trưởng, có thể theo Mạc Phàm thấy cũng là vô ích.

“Di hài Vưu Lai còn cất giấu bí mật gì khác?” Mạc Phàm suy tư.

Tuy nhiên về thời gian có vẻ không đúng lắm. Ishisa và Edith đều không biết nơi táng của Vưu Lai. Bran thiếp vô cùng khẳng định người biết bia mộ ở đây chỉ có ba người các nàng. Hơn nữa di thể Vưu Lai mất khoảng một hai tháng trước, điều này cho thấy hai chuyện này có thể không liên quan.

Nếu có liên quan, chuyện còn có chút khả năng truy tìm. Tìm Edith, tìm Perry viện trưởng hỏi sâu hơn, không chừng còn có thể có bí mật gì. Không liên quan thì nghĩ sẽ hoàn toàn không có chỗ xuống tay. Không chừng kẻ nào không tuân quy củ pháp sư vong linh đi ngang qua đây triệu di thể nàng đi, cũng hoàn toàn có thể!

Ngày thẩm phán rất nhanh đến. Kết quả thẩm phán không có bất kỳ bất ngờ nào. Mạc Phàm vô tội phóng thích. Dị Đoan Sở và Thánh Tài Viện đều không thể chứng minh ác ma kia là Mạc Phàm, đồng thời cũng không thể chứng minh pháp sư kim diệu kia bị Mạc Phàm tự tay giết chết. Lúc đó thần miếu Parthenon hỗn loạn như một cuộc cách mạng, bộ hạ cũ của Ishisa để diệt trừ những kẻ không theo nàng, lén lút giết chết tuyệt không phải số ít. Muốn thật nói ác ma, Ishisa mới là một nữ ác ma chân chính, dù nàng chẳng hề làm gì, nằm trong quan tài băng đó…

“Chuyện đơn giản hơn tưởng tượng nhiều a.” Triệu Mãn Duyên cười đánh vai Mạc Phàm nói.

“Ở chỗ ta thì đơn giản.” Mạc Phàm nói.

Biết rồi mục đích thật sự của Ishisa, Mạc Phàm không hề một chút nào vì mình vô tội phóng thích mà vui mừng. Nàng vốn dĩ đang nắm mình làm cục, mạnh mẽ chèn ép học phủ núi Anpơ đối địch, đồng thời lại đạt được tình hữu nghị của thế tộc đời thứ nhất Châu Âu. Chuyện này đối với tổng tuyển cử nữ thần tương lai của nàng cực kỳ quan trọng!

“Không có chuyện gì còn không được, ngươi còn hy vọng bị Thánh Tài Viện điều tra đến điều tra đi à!” Triệu Mãn Duyên nói.

“Đúng rồi, Mục Bạch chạy đi đâu rồi?” Mạc Phàm hỏi.

“Không biết à!”

Phía tây của Thánh Tài Viện cũng là một mảnh biệt thự nhà gỗ rất khác biệt. Bên cạnh cũng có một suối nước nóng núi tuyết rất lớn, được bao vây bởi những hàng trúc băng cao vút thành một nơi vô cùng thoải mái, thư giãn.

“Tiểu công tước chúng ta đang ở bên trong, ngươi đừng quấy rầy hắn tu dưỡng!” Gia thần mặc xiêm y màu đỏ thẫm nói với ngữ khí nghiêm khắc.

“Vậy cũng vừa hay, xem hắn có khỏe không.” Mục Bạch đi vào. Vị gia thần mặc xiêm y màu đỏ thẫm muốn ngăn cản, nhưng cân nhắc đến đây là Thánh Tài Viện, cũng không phải là lãnh thổ riêng của bọn họ, khách nhân của Thánh Tài Viện đều có thể hưởng dụng nơi đây.

“Ngươi cách tiểu công tước chúng ta xa một chút.” Gia thần mặc xiêm y màu đỏ thẫm không khách khí nói.

“Ừm, ta ngâm mình… Đúng rồi, vị nữ nhân chăm sóc thiếp thân bên cạnh tiểu công tước các ngươi, là đến từ thế gia Lion sao?” Mục Bạch hỏi.

“Sao ngươi biết?” Gia thần bật thốt lên nói, nhưng rất nhanh nhận ra mình đã lỡ lời, lại nói: “Ngươi đừng có ý đồ gì, nói cho ngươi, nếu ngươi có ngạt niệm gì đối với tiểu công tước chúng ta, mặc dù ở Thánh Tài Viện ta cũng sẽ lập tức đánh chết ngươi!”

Mục Bạch không để ý, mình đi sang một bên thay xiêm y. Sau đó chọn một vị trí sẽ không bị vị gia thần áo đỏ kia tức giận, rất xa nhìn kỹ Hách Casa, cùng với vị nữ tử khoảng ba mươi tuổi vẫn luôn hầu hạ hắn bên cạnh.

Nàng có một khuôn mặt người phương Đông, tổng thể trên cũng xem như thành thục xinh đẹp, chỉ là dáng vẻ luôn luôn cung kính đối với Hách Casa kia, làm Mục Bạch trong lòng có mấy phần không quá thoải mái.

“Ta đi thay ngài khăn mặt.” Vị nữ tử kia nói.

Hách Casa nằm trong suối nước nóng, nhìn dáng vẻ là đã được giải độc chú, không có gì đáng ngại. Hắn mở mắt ra lười biếng liếc mắt nhìn nữ hầu, cũng không quá để ý.

Nữ tử đi vào trong nhà gỗ, cũng phải đi qua vị trí Mục Bạch đang nằm. Mắt Mục Bạch vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, từ lúc nàng đi tới lại từ lúc nàng đến gần bên mình.

“Ta tên Mục Bạch, đến từ Bác Thành, Hi Di là mẹ ta.” Mục Bạch mở miệng nói với nàng.

Nữ tử ban đầu không để ý, nghe được Mục Bạch nói ra tên mẹ hắn sau, bước chân nàng lập tức dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn Mục Bạch!

Tuy nhiên, nữ tử dường như vô cùng kiêng kỵ Hách Casa và vị gia thần kia, nàng lại tiếp tục đi về phía trước. Sau khi hoàn toàn đi qua chỗ Mục Bạch, lúc này mới dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói với Mục Bạch: “Đêm chuông vang lên lại tới nơi này.”

Mục Bạch thấy nữ tử có đáp lại, mặt lập tức lộ ra vẻ kích động. Nhưng thấy nàng thận trọng từng li từng tí một như vậy, nghĩ đến Hách Casa đối với mình, Mạc Phàm và những người khác là có oán niệm rất lớn. Lúc này thừa nhận mối quan hệ giữa mình và nàng, ngược lại sẽ gặp phải nhằm vào.

Mục Bạch cũng thông minh, không làm tiếp thành tiếng.

Tuyết đến ban đêm dưới càng lớn, hơn trọng Chung Lâu đều giống như bị triệt để đông lại.

Tiếng chuông vang vọng, một bóng người nhỏ nhắn vội vội vàng vàng đi đến suối nước nóng núi tuyết không một bóng người. Nàng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía sau, có vẻ đặc biệt cảnh giác.

Mục Bạch thấy có người đẩy cửa suối nước nóng, nhìn thấy là vị nữ tử khúm núm bên cạnh Hách Casa, trên mặt lập tức có nụ cười.

Đây chỉ sợ là người thật sự mình đặc biệt lo lắng trên thế giới này. Cũng là sau khi nhìn thấy đầy trời sao ở núi Côn Luân, Mục Bạch quyết định dù thế nào cũng phải đến đây gặp nàng một mặt.

Mục Bạch khi đó còn rất nhỏ, ấn tượng về vị tỷ tỷ này rất mơ hồ, thậm chí không nhớ rõ dáng vẻ nàng, chỉ biết nàng bị đưa đến Thụy Sĩ, làm việc ở một đại thế tộc. Những năm đầu còn có thư từ qua lại, sau đó thì không tin tức. Mục Bạch vẫn thật sợ hãi nàng đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy người này đúng là tỷ tỷ mình, cũng bình an vô sự, Mục Bạch thở phào nhẹ nhõm.

“Nhan Thu tỷ tỷ.” Mục Bạch đi tới, nhìn thấy nàng đặc biệt kích động, cũng có vẻ không biết làm sao!

“Đúng là ngươi sao, Tiểu Bạch?” Nhan Thu bước nhanh đến trước mặt Mục Bạch, vẻ mặt khó tin.

“Là ta, là ta!” Mục Bạch vội vàng gật đầu.

“Chị tưởng là đang mơ? Hi Di mẹ đâu, nàng cũng tới sao?” Nhan Thu cũng rất kích động, nàng dùng tay nắm lấy Mục Bạch, nắm đến Mục Bạch có chút đau.

“Mẹ nàng đã qua đời.” Mục Bạch thấp giọng nói.

Nhan Thu thất thần, mặt lập tức đầy bi thương.

Rất lâu sau, Nhan Thu mới bình tĩnh lại, hổ thẹn cực kỳ nói: “Chị nên đi xem nàng, nhiều năm như vậy…”

“Sao những năm này chị đều không viết thư cho chúng ta?” Mục Bạch hỏi.

“Ai, từ khi chị theo tiểu công tước bên cạnh, để phòng chị tiết lộ một số tin tức bất lợi cho thế tộc Casa, họ căn bản không cho phép chị có thư từ qua lại với bất kỳ ai.” Nhan Thu nói.

“Sao có thể có thế tộc thô bạo như vậy, tỷ tỷ, em xem Hách Casa cũng không phải người tốt lành gì, chị vẫn là đừng tiếp tục ở bên cạnh hắn, chị theo em về… Theo em về nước đi, em sẽ chăm sóc tốt chị.” Mục Bạch có vẻ hơi chờ đợi, đây dù sao cũng là tỷ tỷ của mình, dù không có bất kỳ huyết thống, cũng tuyệt đối đáng giá bản thân bính hết tất cả đi bảo vệ.

“Chuyện này không phải chị có thể quyết định. Mục Bạch, chị biết tâm ý của em, em lớn như vậy, vẫn là pháp sư giỏi giang, tỷ tỷ rất vui mừng. Nhưng thế tộc Casa vẫn luôn như vậy, đặc biệt là tính cách của Hách Casa, hắn càng không cho phép người khác tùy tiện quấy nhiễu đến hắn… Em không cần lo lắng cho chị, không mấy năm Hách Casa sẽ đổi một người trẻ hơn chị ở bên cạnh hắn hầu hạ, đến lúc đó chị về nước, không phải tốt hơn sao?” Nhan Thu sờ sờ má Mục Bạch, trên mặt mang theo nụ cười.

“Em không sợ họ.” Mục Bạch nói.

“Không phải sợ cùng không sợ, mà là không có cần thiết. Nghe lời tỷ tỷ, chúng ta trước hết cứ như vậy. Em cũng đừng nói cho bất kỳ ai, cũng đừng để Hách Casa biết. Hắn nhất định sẽ càng làm khó dễ chị, thậm chí vĩnh viễn không tha chị rời đi. Hai vị bằng hữu của em tính cách cũng kích động, em cũng không muốn nói cho họ biết. Chị vốn có thể an an ổn ổn rời đi, không cần thiết gây sự cố.” Nhan Thu nói thật.

“À, ừm, được.” Mục Bạch cảm thấy Nhan Thu nói cũng có lý, liền gật đầu đồng ý.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1852: Đoạn tử tuyệt tôn

Chương 3796: Dạ Thần Lăng Uyên Hải

Chương 3795: Đệ nhất Chúa Tể