» Q.1 – Chương 1437: Trúng thương trúng đến sảng khoái

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Đông Phương Liệt ngược lại cũng ở Ma Đô. Điều khiến Mạc Phàm có chút bất ngờ là tên này dĩ nhiên ở Mục gia, nói là đến cầu hôn.

Mạc Phàm chính mình cũng sửng sốt. Đông Phương Liệt đến Mục gia cầu hôn ư?

Mục Nô Kiều không nói với mình chuyện này bao giờ!

Người khác đang cầu hôn, Mạc Phàm nào nỡ phiền người ta đến một chuyến. Đơn giản là hắn liền trực tiếp qua bên kia tìm Đông Phương Liệt. Đông Phương Liệt cũng mời hắn vào.

Đến Mục gia, Mạc Phàm mới biết thì ra Mục Nô Kiều còn có một người em họ dáng dấp xuất chúng. Đông Phương Liệt cùng em họ nàng đã sớm tình đầu ý hợp. Lần này đến cầu hôn chính là hướng về phía nàng đi. Chuyện này dọa Mạc Phàm giật mình!

Liền nói, Đông Phương Liệt muốn thật sự cầu hôn Mục Nô Kiều, Mục Nô Kiều sao sẽ không nói với mình một tiếng, sao còn có thể nghe mình giữ lại ở tại nhà trọ bên trong? Đông Phương Liệt hẳn là biết mình cùng Mục Nô Kiều là bạn cùng phòng.

“Thứ không có tiền đồ, chỉ vì một người phụ nữ biến thành bộ dáng này.” Một cái quen thuộc tiếng mắng từ một bên vườn hoa phía sau truyền ra.

Mạc Phàm dừng bước, liếc mắt nhìn vườn hoa nơi đó, phát hiện nam tử anh khí mười phần ngày hôm qua đang mắng một người thanh niên. Thanh niên kia cúi đầu, một bức chịu thiên đại uất ức.

“Mục Hoa đại ca, ta đến Mục gia các ngươi chính là vì Mục Nô Hân. Ngài cùng lão gia tử không cũng là đồng ý ta, ta mới những năm này vẫn cho các ngươi làm trâu làm ngựa. Thế mà quay đầu lại, chỉ bởi vì hắn Đông Phương Liệt là quốc phủ tuyển thủ… một cái dự bị, liền đem Mục Nô Hân gả cho hắn?? Các ngươi coi ta là gì rồi!” Thanh niên kia có chút thẹn quá hóa giận nói.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn, phát hiện thanh niên kia chính là gã hôm đó uống say khướt ở quán nhỏ. Nghe Mục Nô Kiều đã nói, người này gọi Kỳ Sam, là tài tử đế đô. Lúc trước cùng Mục Ninh Tuyết cũng coi như là cường giả cùng cấp bậc, từng nhận được quốc phủ đề danh, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công trúng cử. Người này thực lực hẳn là cũng rất mạnh, Mạc Phàm có thể cảm nhận được trên người hắn có một loại khí tức phi phàm. Nếu không là Mục Hoa quá mức vênh váo hung hăng, thanh niên này hẳn là cũng là thuộc về loại kia khí độ bất phàm.

Ngày hôm qua Mục Nô Kiều đại khái đã nói người này. Mục Nô Kiều còn khá là thưởng thức hắn. Hắn giống như Mạc Phàm là từ trường học bình thường đi ra, dựa vào thực lực của chính mình từng bước đặt chân đến đế đô, tiến vào Mục gia. Trí tuệ và lòng can đảm đều tương đương hơn người.

Hắn rất si mê Mục Nô Hân. Mục Nô Hân có dáng dấp xuất chúng giống như Mục Nô Kiều, bị thế nhân xưng là Mục gia song diễm. Mục Nô Hân không phải pháp sư, nhưng trong việc kiểm soát gia tộc lại đặc biệt xuất sắc. Nàng đã mời về vô cùng nhiều nhân tài, làm lớn mạnh Mục gia.

“Đông Phương Liệt nếu đã gióng trống khua chiêng hướng Mục Nô Hân cầu hôn, điều này cho thấy trưởng bối hai bên đã đồng ý, Mục Nô Hân cũng không phản đối…” Triệu Mãn Duyên đeo một cái kính gọng lớn, thấp giọng nói.

Đến địa phận thế gia, Triệu Mãn Duyên phải khiêm tốn một chút, miễn cho bị những người khác trong thị tộc nhận ra. Hắn hiện tại còn không muốn triệt để không nể mặt Triệu Hữu Càn.

“Phải, chúng ta đương nhiên là đã đáp ứng. Nhưng chính ngươi không có được Nô Hân tâm, chúng ta có thể làm gì??” Mục Hoa nói.

“Cái gì gì!” Kỳ Sam vô cùng ngạc nhiên nói, “Ngươi đừng nói bừa. Chắc chắn là ngươi cùng lão gia tử cảm thấy liên kết hữu nghị với Đông Phương thế gia thích hợp hơn, cho nên mới ép buộc Nô Hân nàng. Nô Hân vẫn coi trọng gia tộc, cuối cùng cố hết sức đáp ứng.”

Mục Hoa nghe được lời này, trái lại cười gằn một tiếng, nói: “Nếu như chuyện như vậy xảy ra với Nô Kiều, Nô Kiều có lẽ sẽ lấy đại cục làm trọng. Ngươi cũng không phải không biết tính khí và thủ đoạn của Nô Hân. Chuyện nàng cần làm, trừ lão gia tử ra còn có ai có thể ngăn cản? Trong tộc bao nhiêu người đều nghe theo nàng. Chuyện hôn nhân đại sự của bản thân nàng, chỉ có bản thân nàng có thể làm chủ!”

“Không thể, điều này tuyệt đối không thể… Ngươi căn bản không biết ta cùng Nô Hân… Không thể, ta muốn đi hỏi nàng, ta muốn đích thân đi hỏi nàng! !” Kỳ Sam có vẻ hơi tay chân luống cuống, nhưng từ ánh mắt của hắn có thể thấy được, hắn căn bản không tin tưởng những lời này của Mục Hoa.

Mạc Phàm cùng Triệu Mãn Duyên liếc mắt nhìn nhau, há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

Kỳ Sam một đường xuyên qua mấy cái sân, trực tiếp đến tiểu lâu của Mục Nô Hân. Mục gia đều là kiến trúc phục cổ. Dưới tiểu lâu này còn trồng một hồ sen. Kỳ Sam liếc mắt nhìn hoa sen, trên mặt cay đắng, nhưng vẫn bước nhanh đi tới.

Trưởng bối Đông Phương thế gia và Mục thức thế gia đều ở đại sảnh nói chuyện. Đông Phương Liệt tựa hồ cũng ở đó lẳng lặng chờ. Còn Mục Nô Hân là nhân vật chính, ngược lại phải tránh mặt một chút, theo một số quy tắc thời cổ.

Kỳ Sam lên lầu nhỏ, nhìn thấy Mục Nô Hân. Mục Nô Hân thân mặc một bộ váy dài phục cổ, trang trí thêm một ít hoa văn hiện đại, không trang điểm nhiều, cứ thế thanh lịch mà đẹp đến không gì tả nổi!

Kỳ Sam nhìn Mục Nô Hân, mọi bực bội và chất vấn trong đầu lập tức biến mất. Tựa hồ trước mặt Mục Nô Hân, hết thảy tâm tình của mình đều sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, bao gồm cả nghi vấn cũng sẽ triệt để bỏ đi.

“Nói cho ta, ta phải làm sao mới có thể khiến lão gia tử thay đổi chủ ý? Ngươi không thể gả đến Đông Phương thế gia, càng không thể gả cho Đông Phương Liệt…” Kỳ Sam ngữ khí có vẻ mấy phần bất đắc dĩ.

“Chuyện như vậy, ngươi nên tự mình nghĩ mới đúng.” Mục Nô Hân ánh mắt bình tĩnh nói.

“Nhưng ta thật không biết nên làm gì. Ta từ khi tiến vào Mục gia, liền mỗi giờ mỗi khắc nỗ lực vì có thể cưới ngươi đi. Thế mà quay đầu lại biến thành bộ dáng này.” Kỳ Sam có chút vô lực nói.

“Vậy thì học cách chấp nhận đi.” Mục Nô Hân nói.

Hai người đang nói chuyện thì dưới lầu truyền đến tiếng bước chân. Mục Nô Hân nhìn Kỳ Sam một chút, nói tiếp: “Ngươi đi trước đi, rồi cũng giống mấy ngày trước vậy, uống say, quên chuyện này đi, quên ta đi là tốt rồi. Kỳ thực ngươi quên ta, trái lại có thể bay cao hơn.”

Kỳ Sam ngẩn người tại đó. Hắn cảm thấy Mục Nô Hân không nên có thái độ như vậy. Mục Nô Hân hẳn phải đau khổ giống mình mới đúng. Thế nhưng Kỳ Sam từ trong ánh mắt và trên gương mặt nàng không nhìn thấy chút tâm tình dao động nào. Đối với mình thái độ bình thản, còn đối với chuyện cầu hôn này cũng dường như đã sớm rõ ràng!

“Nô Hân, ngươi không phải vẫn nói để ta giới thiệu bạn học của ta cho ngươi sao? Hắn lần này vừa vặn lại đây…” Tiếng Mục Nô Kiều truyền đến.

Mục Nô Kiều dẫn Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Sam đứng ở đó, hồn bay phách lạc. Lời nói của Mục Nô Kiều lập tức ngừng lại.

“Cái đó, bọn ta chờ chút rồi trở lại.” Mục Nô Kiều đại khái đoán được tình hình, áy náy nói.

“Tỷ tỷ, không có chuyện gì. Là vị công tử nhà họ Bạch tên là Bạch Hồng Phi đi, vẫn muốn kết bạn kết bạn…” Mục Nô Hân nói.

Ánh mắt Mục Nô Hân rơi vào Mạc Phàm. Nàng khẽ mỉm cười với Mạc Phàm. Ánh mắt trong veo chứa làn thu thủy nhưng không pha trộn chút thái quá nào. Điều này khiến Mạc Phàm không khỏi cảm thán. Không hổ là Mục gia song diễm a! Này Mục Nô Hân cũng là một đại mỹ nữ, hơn nữa là một loại mị lực hoàn toàn khác biệt với Mục Nô Kiều!

“À, không phải Bạch…” Mục Nô Kiều đang định giải thích.

Bên kia, Kỳ Sam bỗng nhiên bước một bước về phía Mục Nô Hân, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Mạc Phàm, mở miệng nói: “Chỉ vì hắn là công tử nhà họ Bạch, ngươi liền không có chút tâm tư nói thêm vài câu với ta sao? Hay là nói ta chỉ là một con chó bị các ngươi tùy ý sai khiến, vứt một cái đầu lâu liền đuổi đi! Bạch Hồng Phi, Đông Phương Liệt, hừ, trong mắt ta mấy tên chiếm đoạt tài nguyên thế gia khổng lồ mới có thành tựu như hiện tại thì đáng là gì? Hai người bọn họ dốc hết sức toàn lực cũng không phải đối thủ của ta Kỳ Sam!”

Mục Nô Kiều và Mục Nô Hân đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Các nàng không nghĩ tới Kỳ Sam sẽ nói lời như vậy. Xưa nay Kỳ Sam đều rất chú ý đúng mực.

Mạc Phàm đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn.

Cái này Kỳ Sam và tình cảnh của chính mình rất tương tự. Khác ở chỗ, mình lựa chọn đi con đường của chính mình, hắn lựa chọn bước vào thế gia, cũng ôm trong lòng lý tưởng cưới vợ giàu có, xinh đẹp. Trên thực tế hắn đã rất thành công, có thể bộc lộ tài năng trong đám con cháu thế gia…

“Ngươi nói quá nặng rồi. Chuyện hôn nhân, ta có sự lựa chọn của chính mình.” Ngữ khí Mục Nô Hân lạnh mấy phần.

“Sự lựa chọn của ngươi chính là bối cảnh tốt hơn? Hay là nói, ngay từ đầu loại người như ta sẽ không lọt vào mắt ngươi? Những lời có ý toát ra ẩn tình đưa tình, những quan tâm đặc biệt tỉ mỉ, những cuộc trò chuyện đêm khuya khiến người ta thoải mái cởi mở của ngươi, tất cả đều chỉ là để loại người như ta cam tâm tình nguyện phục vụ cho ngươi!” Kỳ Sam mang theo lửa giận nói.

“Ngươi nói ta ác liệt như vậy, bôi nhọ ta thành một người phụ nữ tâm cơ thì ngươi sẽ ít đau hơn, vậy ngươi có thể tiếp tục. Ta nghe, cũng không phản bác. Ta có tiêu chuẩn chọn bạn đời của ta. Đối với ta mà nói, mị lực bản thân một người chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Thành tựu của hắn và những gì hắn có, mới là điều ta thực sự thưởng thức và mê. Ta rất thưởng thức ngươi, đơn thuần từ phương diện này mà nói, ngươi so với bất kỳ ai trong số họ đều hấp dẫn ta. Nhưng điều đó không đủ…” Mục Nô Hân không hề tỏ ra lúng túng vì có người ngoài ở đây, trái lại thẳng thắn nói.

“Nói cách khác dù cho ngày hôm nay cầu hôn không phải là Đông Phương Liệt, dự bị tuyển thủ giải đấu học phủ thế giới, mà là một người danh vọng cao hơn hắn, ngươi cũng sẽ chọn hắn?” Kỳ Sam chất vấn với vẻ khó có thể tin.

“Đúng. Giả như ngươi có thể làm được như vị Mạc Phàm đứng đầu giải đấu học phủ thế giới, và cũng giống như bây giờ ngươi nói muốn kết hôn ta, ta sẽ lập tức đi đến đại sảnh, ngay trước mặt các trưởng bối Đông Phương thế gia nói cho họ biết, ta có lựa chọn tốt hơn.” Mục Nô Hân nói thẳng.

Mục Nô Kiều nghe câu này, há hốc miệng thật to, ánh mắt chuyển hướng Mạc Phàm.

Mạc Phàm chính mình cũng hơi choáng váng. Ta thảo, nằm cũng trúng đạn sao? Chỉ là không biết tại sao viên đạn này bắn trúng người mình lại đặc biệt sảng khoái!!

Triệu Mãn Duyên ở một bên, dù cảm thấy bầu không khí hiện tại không thích hợp cười, nhưng hắn thực sự không nhịn được, liền ho khan vài tiếng.

“Cái đó, Nô Hân, ngươi đừng nói như vậy…” Mục Nô Kiều cũng cảm thấy hơi lúng túng, vội vàng nói.

“Ta là thật lòng. Ta chỉ hy vọng Kỳ Sam bảo thủ hiểu rõ, hắn có thể yêu thích loại con gái như ta sinh ra trong hoàn cảnh nhung lụa, đồng thời, loại con gái nhung lụa như chúng ta cũng có quyền lực lựa chọn những người đàn ông tốt hơn, xuất sắc hơn! Giả như điều này đều bị coi là buồn nôn, vậy ta tình nguyện làm một người phụ nữ buồn nôn.” Mục Nô Hân nói.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3378: Gặp lại Tịch Diệp Thanh

Q.1 – Chương 1583: Địa phương tốt thu thập tinh phách

Chương 3377: Mười người một núi