» Q.1 – Chương 1308: Âm hệ thược nữ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Chương 1308: Âm hệ Thược Nữ
Tác giả: Loạn (hiệu sách)
Download: Toàn chức pháp sư TXT download

“Cái hướng kia, xem ta chói lọi vị trí!” Trong rừng cỏ cao, giọng một cô gái cao vút truyền đến.

Ánh sáng chói lọi bay qua biển cỏ, không tên trôi nổi ở một vị trí nào đó của đám cỏ lay động không ngừng. Dưới những cụm cỏ dày đặc, một đôi mắt khổng lồ trợn trừng, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra vẻ khó tin!

Đây là một con Sơn Nhân đang mai phục, nó chuẩn bị săn một nữ pháp sư da mềm thịt mỏng để thưởng thức, nào ngờ nó đang bất động lại bị phát hiện. Tia sáng chói mắt rọi xuống trong đêm đen, in rõ hoàn toàn hình dáng bóng người của nó!

“Chạy đi đâu!!”

“Nhận lấy cái chết!”

Hơn mười quân nhân pháp sư phối hợp hiểu ngầm, tiếng nói vừa dứt họ liền vây quanh con Sơn Nhân đó!

Một quân nhân hệ Thực Vật ánh mắt sắc bén, tay nhanh chóng tung ra những sợi dây leo ràng buộc. Rễ cây cứng cỏi lập tức quấn lấy chân con Sơn Nhân.

Sơn Nhân vừa định giật đứt dây để trốn thoát, nào ngờ không khí lạnh lẽo chợt giảm xuống, sương giá nhỏ như nam châm bay đến bám vào người nó, nhanh chóng bao phủ lên một lớp băng sương.

Con Sơn Nhân này hành động trở nên chậm chạp, rất nhanh vài phép thuật mang tính hủy diệt kéo tới, nhanh chóng xuyên thủng lớp phòng ngự của Sơn Nhân, đánh trúng yếu điểm!

“Giết thẳng!” Nữ pháp sư hệ Âm lãnh đạm nói.

“Rõ!”

Quân pháp sư gọn gàng nhanh chóng giết chết con Sơn Nhân này và lấy răng của nó cất đi.

Thu thập răng của chúng, một mặt vì những chiếc răng này giá trị rất lớn, mặt khác xem như một cách báo thù cho đồng bào. Chúng đã giết hại bao nhiêu pháp sư, nên để chúng hiểu rằng loài người tuyệt đối không phải là chủng tộc để chúng tùy ý xâu xé. Hãy lấy những chiếc răng mà chúng vẫn tự hào làm vật kỷ niệm cái chết, cũng để chúng cảm nhận một chút sự nhục nhã và hoảng sợ này!

“Phát hiện thi thể!”

“Nơi này phát hiện thi thể!”

Rất nhanh, những quân nhân ở gần nơi con Sơn Nhân ẩn nấp phát hiện hài cốt của những thợ săn. Chúng tàn tạ không tả xiết, máu me đầm đìa.

“Lấy một vật, chôn.” Nữ pháp sư hệ Âm nói.

Thi thể quá nhiều, họ không thể mang từng cái về, huống hồ những thi thể này rời rạc, mang về cũng không có ý nghĩa. Trong công ước của thợ săn, pháp sư ở nơi hoang dã cũng có một quy định bất thành văn, nếu không thể mang thi thể về, thì chôn tại chỗ, lấy một vật tín vật trên người làm dấu hiệu để người thân nhận lãnh.

Phần lớn thợ săn hoạt động bên ngoài đều có huy chương, vì vậy thu thập huy chương của họ là biện pháp tốt nhất, vừa không dễ hư hại, lại có thể giúp người thân và bạn bè của người chết lập tức phân biệt.

Đều là những người sống trên mũi dao đầu súng, có thể làm chỉ có những điều này. Những quân nhân cũng không thể quá câu nệ hình thức, điều họ muốn làm là để những con Sơn Nhân coi rẻ và lấy việc ngược đãi giết người làm vui hiểu được thế nào là báo thù!

“Những súc sinh đáng chết này, giết nhiều người như vậy…” Nhiếp Lãnh Sơn hơi lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía thung lũng cỏ rộng lớn vô ngần này.

Biển cỏ mênh mông như vậy rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu hài cốt đồng bào? Nghĩ đến thôi đã khiến người ta run sợ!

“Chói lọi!” Cách đó không xa, nữ pháp sư hệ Âm thực lực xuất chúng lại một lần nữa khóa chặt một con Sơn Nhân.

Lần này, nữ pháp sư hệ Âm lãnh diễm này còn liên tiếp dùng diệu pháp đánh dấu ra cả một bầy Sơn Nhân. Những con Sơn Nhân này phối hợp tác chiến, chỉ cần không quá tham lam thậm chí sẽ không dễ dàng hành động đơn độc. Ánh sáng chói lọi màu vàng này in rõ toàn bộ thân thể lén lút của chúng. Những quân nhân chỉ cần theo ánh sáng chói lọi lơ lửng trên trời là có thể lập tức tìm thấy chúng!

“Lúc này pháp thuật cấp thấp có thể so với pháp thuật cấp cao dùng tốt hơn nhiều a!” Có người cảm khái một câu.

“Đúng vậy, có điều nữ pháp sư này là ai vậy, lợi hại thật, sức quan sát mạnh thật. Sơn Nhân trong phạm vi mấy cây số toàn chạy không thoát nàng nghe phong ba, đội chúng ta đã làm thịt ba, bốn trăm con Sơn Nhân, răng đều có chút cõng không được!” Vương Đại Báo đi theo nữ pháp sư hệ Âm này cảm thán nói.

Đoàn thợ săn Báo Đầu của họ đi theo đội bốn, mà đội trưởng đội bốn là một nữ pháp sư hệ Âm được triệu tập đến. Tu vi cao thâm, phán đoán chính xác. Những con Sơn Nhân dựa vào đám chuột nhắt tự cho là thông minh, bị quét sạch một cách trắng trợn trước mặt nàng!

“Tôi nghe có người gọi nàng là Thược Nữ, chắc là tên gọi thôi, không biết là thợ săn, hội pháp sư, hay chính phủ, hoặc là thế gia. Ở đời này rất có tiếng.” Lý Tứ Khang, một thành viên trong đội thợ săn Báo Đầu, nói.

“Nàng chính là Thược Nữ??” Trong đội ngũ bỗng nhiên có người kinh ngạc thốt lên.

Chỉ cần là pháp sư địa phương hình như đều từng nghe nói cái tên này. Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía nữ pháp sư hệ Âm lãnh diễm lãnh đạm kia đã thêm vài phần kính sợ.

“Một năm trước, yêu tập kích thị trấn Lam Lăng, tha đi hơn mười ngư dân. Lúc đó vừa nghe nói là yêu tác quái, căn bản không mấy pháp sư dám đi tiêu diệt. Kết quả không bao lâu, nàng giết đến tận hang ổ của yêu đó, tiêu diệt sạch chúng! Gây xôn xao không ít thế gia… Sau đó nhiều người tranh nhau mời nàng vào tộc, thậm chí bị nàng từ chối. Nghe nói công tử nhà Bồng Lai thế gia còn bị nàng đánh cho thương tích đầy mình!” Một thợ săn Yên Đài nói.

“Công tử nhà Bồng Lai thế gia Lữ Văn Tinh? Hắn không phải là pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất Yên Đài chúng ta à!!”

“Không phải sao, Lữ Văn Tinh còn là người thứ ba trong giải thi đấu thợ săn, đầy vinh quang, là pháp sư xuất sắc trong nước, kết quả bị Thược Nữ đánh cho. Nhiều người thậm chí còn nhìn thấy!”

Đại đa số người trong đội ngũ không biết chuyện này, nghe mấy người kia thì thầm bàn bạc, rất nhanh tin tức lan ra. Ai có thể nghĩ rằng một nữ tử nhìn qua lạnh như băng, nhỏ nhắn yếu ớt như vậy lại có thực lực kinh người đến thế! Nhất thời những người đàn ông lớn tuổi trong đội ngũ cũng không dám có nửa điểm xem thường!

“Thược cô nương, sức quan sát của cô thật khiến tôi kính phục a, ha ha ha, đám Sơn Nhân kia đã bị chúng tôi giết!” Một quân quan nhìn qua thô kệch nói.

Quân quan này là pháp sư cấp cao, dưới trướng hắn có hơn một trăm quân nhân, thực lực cũng rất xuất chúng. Có điều nếu không có pháp sư hệ Âm ở đây, dù cho có tài năng cũng không thể phát huy được.

“Đáng tiếc chạy mất một con, con Sơn Nhân đó lại giả chết. Chờ chúng tôi thu dọn răng của chúng thì nó đột nhiên nhảy vào biển cỏ, chúng tôi muốn đuổi theo đã không thấy tăm hơi.” Một quân quan khác nói. Quân quan này nhìn Thược Nữ với ánh mắt rất đặc biệt, dường như rất nhiệt tình.

“Tôi biết vị trí của nó, có điều ngoài ba cây số có một đội thợ săn có thể gặp nguy hiểm, chúng ta tốt nhất nhanh chóng đi tới.” Khuôn mặt trắng nõn của Thược Nữ quay về hướng mặt trăng nghiêng. Ánh trăng xuyên qua những cụm cỏ rơi xuống, giống như phủ lên một lớp trang điểm thanh nhã, khiến nữ tử bí ẩn, mạnh mẽ này càng làm những pháp sư nam giới lòng ngứa ngáy như tê dại.

“Vậy phải nhanh, chỉ mong có thể cứu sống được vài người!” Nam quân quan thô kệch nói.

Nói xong, quân quan liền dẫn đội ngũ nhanh chóng tiến vào, đoàn thợ săn Báo Đầu cũng đi theo.

“Đội ngũ chúng ta hẳn là hiệu suất cao nhất…”

“Đó là! Làm tốt lắm, dựa vào lần báo thù Sơn Nhân này khiến tên tuổi đội thợ săn Báo Đầu của chúng ta ở Yên Đài được ghi nhớ!” Vương Đại Báo có vẻ nhiệt tình mười phần nói.

Có thể hợp tác với pháp sư nổi tiếng như Thược Nữ, đó là điều cực kỳ hiếm có!

Bảy đại đội bắt đầu điên cuồng càn quét. Sự tồn tại của pháp sư hệ Âm khiến những con Sơn Nhân không thể ẩn hình. Dần dần, những con Sơn Nhân muốn gây án trong biển cỏ cũng trở nên ít đi. Không ngừng có những đoàn thợ săn cũng bắt đầu rút lui khỏi nơi này, thương vong giảm đi đáng kể.

Chỉ tiếc, vẫn còn rất nhiều hài cốt lộ ra trên đất, máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm. Mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại khiến những người trong bảy đại đội tăng thêm sự phẫn nộ!

Sơn Nhân tất tru!!

“Về hướng này, có người kêu cứu, là một đại đội!” Thược Nữ nói.

“Là nơi này sao?” Nam quân quan thô kệch hỏi.

Thược Nữ gật đầu.

“Anh em, theo tôi cứu người!” Quân quan dẫn hơn một trăm tinh anh lập tức đuổi tới.

“Hướng này cũng có, người không nhiều, nhưng cũng phải cứu.” Thược Nữ chỉ sang một chỗ khác nói.

“Thược Nữ, Sơn Nhân sẽ mô phỏng âm thanh của loài người chúng ta. Khi cô nghe thấy tiếng kêu cứu còn hy vọng cô nhận biết cẩn thận một chút.” Cao lão sư, người cũng ở trong đội ngũ này, vội vàng nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, Mạc Phàm Huynh Đệ, người đầu tiên phát hiện âm mưu của Sơn Nhân, đã cố ý căn dặn chúng ta, Sơn Nhân cực kỳ xảo quyệt, rất thông minh, không thể rơi vào bẫy của chúng.” Lưu Tiểu Giai học trưởng nói.

“Tôi có thể nhận biết!” Thược Nữ rất khẳng định nói, ánh mắt của nàng lại chuyển hướng một chỗ khác, đối với Cao lão sư nói, “Phiền ngài dẫn một đội người đi nơi đó, có người may mắn còn sống sót.”

“Được!”

“Đoàn thợ săn Báo Đầu, cách một kilomet có bảy con Sơn Nhân, ánh sáng chói lọi của tôi sẽ đuổi theo, giao cho các anh.” Thược Nữ nói với mọi người một cách rõ ràng.

“Yên tâm, nhất định diệt sạch!”

“Sơn Nhân ở đây thật nhiều a, cảm giác muốn tới gần hang ổ của chúng.”

Đội bốn toàn viên hành động, cứu người thì cứu người, giết yêu thì giết yêu. Có sự dẫn đường của pháp sư hệ Âm, có sự đánh dấu của ánh sáng chói lọi, hành động của họ rất có kỷ luật, không hề lộn xộn vì biển cỏ.

“Véo véo véo véo ~~~~~~~~~~~”

Bỗng nhiên, âm thanh quái dị truyền ra từ đám cỏ gần đó. Lông mày Thược Nữ cau lại, cảnh giác nhìn quanh.

“Ti ti ti ti!!!”

Đột nhiên, một con Sơn Nhân có hình thể cao lớn hơn từ sau lưng Thược Nữ nhảy ra. Chiếc răng màu đồng cổ hướng lên trời nhô ra, khiến con Sơn Nhân này càng thêm đáng sợ dữ tợn!

Trong lòng Thược Nữ kinh hãi, nàng sao cũng không nghĩ tới có một con Sơn Nhân lại trốn thoát khỏi sự nhận biết của mình!

Tốc độ công kích của con Sơn Nhân răng đồng cổ này cực nhanh. Những quân nhân bảo vệ bên cạnh Thược Nữ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, móng vuốt sắc nhọn đã mạnh mẽ xẹt qua ngực Thược Nữ.

Thược Nữ phản ứng cực hạn, có thể vai vẫn bị xé rách, cánh tay thậm chí suýt nữa bị tháo xuống.

Máu tươi đỏ phun ra, thế tấn công của con Sơn Nhân răng đồng cổ căn bản không đơn giản như vậy. Chỉ thấy nó sau khi tung trảo mạnh mẽ, một móng vuốt khác lại mạnh mẽ đâm xuống, muốn giữ lấy chân Thược Nữ đang né tránh nhảy ra, kéo nàng trở lại!

Một khi bị kéo trở lại, đón chờ thiếu nữ nhất định là chiếc răng đồng cổ mạnh mẽ đâm thủng, nhưng đối phương một trảo này Thược Nữ đã không tránh thoát được!

“Âm Huyền Sát!”

Thời khắc sinh tử, Thược Nữ sử dụng pháp thuật hệ Âm, Âm Huyền mạnh mẽ quật vào người con Sơn Nhân răng đồng cổ hung tàn cực kỳ này…

Dựa vào cơ hội cơ thể con Sơn Nhân răng đồng cổ loạng choạng, Thược Nữ lập tức thu chân dài của mình lại. Thế nào con Sơn Nhân răng đồng cổ vẫn đột nhiên xé một cái, theo mép ngoài bắp đùi Thược Nữ mạnh mẽ kéo xuống năm vết máu đến vị trí mắt cá chân! (Chưa xong còn tiếp.)

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3171: Giới vị chi đạo

Q.1 – Chương 1444: Thừa cơ mà vào

Chương 3170: Hiện tại thế nào ra ngoài