» Q.1 – Chương 1201: Dựng đội khai hoang

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Chương 1201: Dựng đội khai hoang

Gió thu hiên ngang, Ma Đô khắp nơi trên đất khô diệp lơ đãng ngay tại nào đó chiếc gào thét mà qua lốp xe ở giữa bay lên, sau đó được đưa tới chỗ xa hơn.

“Cẩu vật, còn cùng lão tử chơi đua xe!” Ven đường, một tên thanh niên cực không có tư chất ở nơi đó hô.

Tại thanh niên bên cạnh còn có một tên mặc cà lơ phất phơ nam tử, hắn mang theo bông tai, kiểu tóc thời thượng, trên mặt còn có một cái rất nhạt văn. Người dám xăm hình trên mặt là cần có dũng khí rất lớn.

Nhưng mà, vị nam tử vốn hẳn nên rất cường thế trong xã hội này giờ phút này không có nửa điểm tính tình, hắn cúi đầu, bị cái kia mặc phi thường phổ thông thanh niên mắng xối xả cũng không dám cãi lại.

Kỳ thật, đổi lại là ai, muốn đứng bên cạnh một đầu cao mười mấy thước, toàn thân lộ ra băng sương lạnh lùng màu trắng thần tuấn sói thống lĩnh, đều không có lá gan đó để nói chuyện!

“Đồng… Đồng chí, ngươi trước tiên đem con sói của ngươi thu lại, đừng làm trở ngại giao thông, cũng đừng hù dọa người qua đường a. Mặc dù ngươi có chứng thợ săn đại sư, nhưng ngươi xem một chút, vây quanh nhiều người như vậy.” Mấy tên cảnh sát giao thông ở một bên khuyên giải nói, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng.

“Không có mắt, dám khiêu khích lão tử!” Mạc Phàm tiếp tục mắng.

Mạc Phàm hôm nay quy củ đi liệp giả liên minh đại sảnh, cân nhắc đường xá cũng rất gần, Mạc Phàm liền dứt khoát chạy bộ, thuần túy khi vận động thân thể một cái. Nào ngờ cái tên đeo bông tai này lái một chiếc xe thể thao gầm rú đến hướng Mạc Phàm bên cạnh lao vút tới, một bên cuồng vọt, một bên giơ ngón giữa với Mạc Phàm đang chạy bộ ven đường!

Mạc Phàm cũng tức điên, trực tiếp triệu hồi ra Băng Sương Ngai Lang. Chiếc xe thể thao gào thét phách lối không được vài giây đồng hồ liền bị Mạc Phàm chặn lại.

Người trong nước đều mẹ nó là mắt mù sao? Mình ít ra cũng là người từng giành chức vô địch thế giới học phủ chi tranh, trên đường không nhận ra anh hùng dân tộc này của mình coi như xong, thế mà còn có đám đua xe giơ ngón giữa với mình, làm cho Mạc Phàm hạ thấp phẩm chất của bản thân!

“Cút nhanh lên, lần sau để cho ta nhìn thấy ngươi, ta phá hủy xe của ngươi!” Mạc Phàm tức giận nói với tên đua xe đó.

“Đúng, đúng, tuyệt đối không dám!” Nam tử thở phào nhẹ nhõm, giẫm chân ga liền muốn bỏ chạy.

“Trả lại cho ta gầm rú, không biết chạy chậm một chút sao!”

“Đúng, đúng!!” Nam tử kia vội vàng phanh gấp, quy củ lái chiếc xe thể thao như lò điện nhỏ, chậm rãi di chuyển về phía trước, chậm rãi rời xa ánh mắt của Mạc Phàm.

Cảnh sát giao thông cũng thở dài một hơi. Không phải nói đa số pháp sư cao giai đều phi thường có phong độ sao, chưa bao giờ so đo với người bình thường, tại sao hôm nay lại xuất hiện một pháp sư cao giai làm sao nháo nhằng đến thế? Con sói băng sương triệu hồi ra thật sự bá khí, khiến cả con đường đều reo hò.

So với đó, bất kỳ tọa giá nào cũng không có loại triệu hồi thú này tới chói mắt bá khí bằng?

“Nói lại thông tri, con sói của ngươi có chút quen mắt a, trông rất giống con sói của Mạc Phàm, người đoạt giải nhất thế giới học phủ chi tranh.” Trong đó một tên cảnh sát giao thông nói.

Mạc Phàm mỉm cười, cuối cùng cũng có người xem tivi.

Mình ở thế giới học phủ chi tranh biểu hiện rực rỡ như vậy, không có lý do gì đi trên đường không có người nhận ra mà!

“Đừng nói, thật đúng là giống. Đồng chí, ngươi cũng là fan của Mạc Phàm phải không? Ngay cả triệu hồi thú cũng sơn thành màu của Băng Sương Ngai Lang của hắn!” Một cảnh sát giao thông khác nói.

“…” Mạc Phàm thực sự muốn cho hai cảnh sát giao thông này ăn lão Lang của mình. Mình trong ống kính và mình ngoài đời khác biệt lớn vậy sao?!

Cũng trách chính mình, không nên từ chối những cuộc phỏng vấn quan trọng đó. Thông qua những màn hình lớn xem hình ảnh chiến đấu, thực ra rất khó đặc tả đến mặt pháp sư.

Mạc Phàm tiếp tục đi đến tòa nhà liệp giả. Tên đua xe ban nãy bị Mạc Phàm thu thập một trận lại không biết khi nào xuống xe ở gần đó, vứt xe vào ven đường, liền vội vã chạy về phía một gian tiệm có ánh đèn tối mờ.

Tại vị trí hẻo lánh nhất, tên đua xe lộ ra một nụ cười, đối mặt với người cao gầy cằm dài ẩn mình trong bóng tối đối diện, mở miệng nói: “Vừa rồi thử qua, người này là một kẻ nóng tính, một chút chuyện cũng không nhịn được.”

“Hừ, đây không phải nóng tính, mà là đầu óc có vấn đề, nếu không sao dám đối đãi đệ đệ ta như thế!” Nam tử cằm dài nói.

“Vậy thì làm theo kế hoạch chứ?” Tên đua xe nói.

“Ừ.” Nam tử cằm dài nói.

Hắn vừa dứt lời, tại vị trí u ám đó, một người đeo một nửa mặt nạ chậm rãi đi ra. Trong ánh mắt của hắn toát ra oán giận quang mang, tựa hồ muốn bốc cháy trong mắt.

“Ngươi cứ mạnh dạn làm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết hậu quả!” Nam tử cằm dài nói với người đeo một nửa mặt nạ phía sau.

“Ta nhất định sẽ khiến hắn đau đến không muốn sống!”

Đến tòa nhà liệp giả, Mạc Phàm trực tiếp đến tầng cao lầu của thợ săn đại sư.

Thợ săn đại sư trên cơ bản xem như vị trí khá cao trong Kim Tự Tháp thợ săn, thực lực cũng đều trên cao giai pháp sư. Số lượng người trong sảnh xa hoa của thợ săn đại sư so với sảnh thợ săn phổ thông đông nghìn nghịt phía dưới ít hơn nhiều. Mỗi vị tiến vào sảnh đại sư đều sẽ lập tức có một cô tiểu thư thợ săn đi giày cao gót đen mang một chén rượu ngon lên, ở một bên mỉm cười chân thành hầu hạ.

Chức vị thợ săn đại sư của Mạc Phàm đã không thấp. Thợ săn đại sư tổng cộng chia làm thất tinh, sau thất tinh liền có thể xin trở thành Liệp Vương. Nhưng muốn trở thành Liệp Vương lại thường thường cần có đóng góp to lớn, hoặc hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng gần như không thể hoàn thành…

Khai khẩn sa mạc Takla Makan cũng coi như một nhiệm vụ khá gian khổ trong số thợ săn đại sư. Linh Linh bảo lần này đi sa mạc Takla Makan nhất định phải đi cùng đoàn. Mấy người bọn họ còn thiếu rất nhiều, Mạc Phàm bất đắc dĩ chỉ có thể đến sảnh thợ săn này, xem xem có đội ngũ nào đi sa mạc Takla Makan hay không, đi cùng họ, tốt xấu có thể chiếu cố lẫn nhau.

“Tôi muốn biết một chút có đội ngũ nào đi sa mạc Takla Makan không, cho tôi một danh sách thông tin, tốt nhất có phương thức liên lạc của họ.” Mạc Phàm nói.

“Được rồi, tiên sinh… Còn cần gì khác không?” Cô thợ săn nữ lang mỉm cười hỏi.

“À, lấy cho tôi thêm một chén này, rất ngon.” Mạc Phàm chỉ vào chén rượu băng đã bị mình uống cạn, mở miệng nói.

Cô thợ săn nữ lang sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười, bưng chiếc chén không đi về phía quầy bar mở.

“Thỏ con, thế nào? Thợ săn đại sư trẻ như vậy thật hiếm gặp a, dáng dấp vẫn rất đẹp trai.” Người pha chế rượu xinh đẹp cười hỏi.

“Xâu | tia một cái.” Cô thợ săn nữ lang khịt mũi coi thường nói.

Mạc Phàm nghiêm túc xem lại danh sách tư liệu, phát hiện trên đó xuất hiện một cái tên đoàn thợ săn quen thuộc với mình.

“Kim Chiến Đoàn Thợ Săn, đây không phải ban đầu ở đảo Sùng Minh vây quét Hắc Giáo Đình suýt nữa bị tiêu diệt hết sao? Bọn họ cũng định đi sa mạc Takla Makan à?” Mạc Phàm nhướng mày.

Sa mạc Takla Makan đối với rất nhiều thợ săn mà nói chính là một phiên bản có độ khó Địa Ngục. Cho đến nay không có mấy đội ngũ thực sự vượt qua được. Muốn đi, cũng thường thường cần cả một đoàn thợ săn… mang danh nghĩa khai hoang!

Vô luận là gia tộc, hiệp hội, học viện, đoàn thợ săn, đoàn pháp sư, đều cần xây dựng danh vọng của mình trong xã hội, như vậy mới có thể thu hút càng nhiều pháp sư gia nhập, mới có thể càng thêm cường đại, càng có sức ảnh hưởng.

Cờ xí của đoàn thợ săn muốn để đa số người trong xã hội biết được, thường thường phải làm những chuyện mà người bình thường không dám làm. Nghĩ đến Kim Chiến Đoàn Thợ Săn đi sa mạc Takla Makan cũng chính là vì làm người đầu tiên dám liều. Một khi cờ xí của họ cắm được ở sa mạc Takla Makan, một trong những nơi nguy hiểm nhất, danh tiếng của Kim Chiến Đoàn Thợ Săn sẽ lại được nâng cao.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nơi nào càng ít người đi đến, nơi đó càng thuần thiên nhiên. Không cẩn thận phát hiện một mỏ ma thạch, phát hiện một thánh địa nguyên tố, phát hiện một nguồn năng lượng, phát hiện một ốc đảo có đủ loại thảo dược đặc biệt “lá vàng”, bọn họ trực tiếp giàu có. Nghỉ hưu cũng tốt, mua sắm tài nguyên tu luyện cũng tốt, cạnh tranh vật phẩm ma cụ cần thiết cũng tốt, tóm lại là pháp sư nào cũng khao khát tiền tài!

“Lại là đoàn trưởng Cát Minh đích thân dẫn đội, xem ra bọn họ thật sự dự định khai khẩn sa mạc Takla Makan!” Mạc Phàm lẩm bẩm.

Đoàn trưởng Kim Chiến Đoàn Thợ Săn, Cát Minh là một vị siêu giai pháp sư. Có một cường giả có thực lực hùng hậu như vậy dẫn đội, Mạc Phàm cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Trong nước có rất nhiều địa điểm yêu ma, đa số khu vực đều có dấu chân của thợ săn. Vô luận là Tần Lĩnh, Côn Luân Sơn, Thiên Sơn, hồ Động Đình, Đôn Hoàng, bởi vì có người đi trước dùng tính mạng làm cái giá miêu tả khái quát sự phân bố của quần thể yêu ma, cho nên cho dù những nơi này tương đối nguy hiểm, chỉ cần tránh đi những sào huyệt yêu ma đó, vẫn có thể đi lại thăm dò trên địa bàn của chúng.

Nhưng sa mạc Takla Makan thay đổi thất thường, khiến sự phân bố của yêu ma lưu truyền trong các tầng thợ săn cấp cao đã không còn giá trị từ ba năm trước rồi. Các đội ngũ đi theo bản đồ phân bố yêu ma trước kia, về cơ bản đều không còn ai sống sót trở về. Vì vậy sa mạc Takla Makan rất cần một bản đồ phân bố chân thật nhất, ít nhất phải mở ra một con đường trong vùng cát vàng nguy hiểm khắp nơi đó, để các thợ săn không đến mức đâm đầu lung tung như ruồi không đầu, sau đó chết oan chết uổng!

Đối với thợ săn mà nói, bản đồ phân bố yêu ma là tương đối quan trọng. Thợ săn thực lực mạnh hơn, nếu không cẩn thận bước vào sào huyệt yêu ma, lãnh địa của thống lĩnh, quân chủ, cũng giống nhau là chết!

Kim Chiến Đoàn Thợ Săn cũng đúng là một đội ngũ dám thử. Lần trước vây quét Hắc Giáo Đình đã coi như rất dũng cảm rồi. Lần này lại đi khai khẩn vùng đất nguy hiểm chưa biết, quả nhiên là răng nhọn của yêu ma ngược lên đi…

“Linh Linh, ngươi có phương thức liên lạc của đoàn trưởng Kim Chiến Đoàn Thợ Săn không?” Mạc Phàm hỏi.

“Có a, hắn tới tìm ngươi mấy lần, nói là phải cảm ơn trực tiếp. Ngươi cơ bản đều không có mặt.” Linh Linh ở đầu bên kia điện thoại trả lời.

“Bọn họ muốn đi khai khẩn Takla Makan, chúng ta đi cùng đoàn với họ đi!”

“Có thể, nhưng cũng không biết lộ tuyến của họ an toàn không. Lỡ không chọn tốt, mọi người cùng nhau đi chịu chết.” Linh Linh nói.

“Bọn họ đã dám đi, còn sớm công khai, nghĩ chắc là có chuẩn bị. Đi theo họ, dù sao cũng tốt hơn chúng ta tự xông lung tung.” Mạc Phàm nói.

Sa mạc Takla Makan là một vùng huyết sắc, những điểm màu tím rải rác không có quy tắc phân bố trên toàn bộ khu vực sa mạc.

Vùng huyết sắc, đội ngũ pháp sư cao giai vẫn còn có thể vượt qua, nhưng không cẩn thận giẫm vào vùng màu tím, thì tuyệt đối không còn một chút đường sống!

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3213: Nhị đế tương trợ

Q.1 – Chương 1472: Không mặt mũi sống tiếp

Chương 3212: Không đánh không có nắm chắc