» Q.1 – Chương 1472: Không mặt mũi sống tiếp

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 2, 2025

Thái Dương lĩnh phía nam phong, Đông Phương Mạch tới tới lui lui trên đỉnh núi, vết thương trên người hắn chưa kịp xử lý, đã có chút thối rữa.
“Mạch trưởng lão, ngài cứ đi đi lại lại như vậy cũng không hề dùng a.” Mục Dạ Trác ở một bên mở miệng nói.
“Ba, con xem chúng ta vẫn là về trong thôn đi thôi, bọn họ làm sao có thể sống sót được a.” Đông Phương Minh nói.
“Câm miệng!” Đông Phương Mạch tức giận mắng một tiếng, “Bọn họ nếu như có chuyện gì, ta liền xuống đi cùng bọn họ. Đều do ta, đều do ta, không kịp thời ngăn cản bá chủ, lúc này mới để bọn họ bị ép nhảy vào trong dung nham thiên trì, ta làm sao có thể hướng về Mục gia, Phàm Tuyết sơn còn có người trong tộc chúng ta bàn giao a!”
“Làm sao bàn giao, chuyện này vốn dĩ rất nguy hiểm, trách thì cũng trách bọn họ vận may quá kém, vừa đúng lúc Côn Luân gió thổi tới, ba ngươi đừng quá tự trách, cứ như thế nào thì cứ như thế ấy, quá lắm thì lại tìm một đám người xuống, xem có thể hay không vớt di thể của bọn họ về…” Đông Phương Minh nói.
Đông Phương Mạch tức giận đến đá mạnh một cước Đông Phương Minh, sao mình lại có một đứa con trai không tiền đồ lại bụng dạ hẹp hòi như vậy, liên quan đến đại sự sống còn của hai thế gia, hắn lại vẫn hẹp hòi như thế, xem ra sau này Đông Phương thế gia chắc chắn không thể giao cho hắn chưởng quản, sớm muộn sẽ dẫn Đông Phương thế gia đi đến diệt vong!
“Lão Mạch, lão Mạch!” Một người đàn ông trung niên bỗng nhiên kinh hỉ gọi lên.
Đông Phương Mạch quay đầu lại, chợt phát hiện từng luồng hào quang bạc hiện lên dạng trụ dũng lên, tạo thành một ma pháp trận Không Gian lục mang ánh bạc, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng rạng rỡ cả đỉnh núi.
“Chuyện này… Đây là…” Đông Phương Mạch nhìn hào quang không gian, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ đã đánh nát Sắt Kim thạch???
“Nhanh, nhanh kết nối không gian với bọn họ!” Đông Phương Mạch vội vàng gọi lên.
Người đàn ông trung niên lập tức hô lên mấy vị pháp sư hệ không gian khác, họ đứng ở sáu vị trí khác nhau, bắt đầu dẫn năng lượng của quyển trục không gian vào đây.
“Đi thôi, đi tiếp ứng bọn họ, thật không nghĩ tới a… Điều này thực sự không nghĩ tới a.” Đông Phương Mạch đại hỉ, là người đầu tiên nhảy vào ma pháp trận xuyên qua không gian.
Cứ tưởng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt dưới dung nham thiên trì, nhưng không ngờ bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng và gian khổ này, xảy ra biến cố Hỏa Dực bá chủ tấn công mà vẫn thành công nghiền nát Sắt Kim thạch, điều này thực sự quá khó khăn!!
Mục Dạ Trác và Đông Phương Mạch dẫn đầu, lập tức bước vào cánh cửa không gian.
Một đám người nhanh chóng biến mất trên đỉnh núi, để lại mấy pháp sư trẻ ở đây chờ đợi, họ còn phải đi ra từ bên trong, vì vậy sau đó còn cần họ mở ra cánh cửa không gian này.

“Ha ha ha ha, ha ha ha, nhìn thấy các ngươi không có chuyện gì thực sự quá tốt… Ồ, sao lại có thêm nhiều người như vậy??” Đông Phương Mạch cười lớn đi về phía Mục Quang Thanh và những người khác.
Vừa đi vào động uyên, lại phát hiện một đám người bị trói trong góc, Đông Phương Mạch và Mục Dạ Trác đều há hốc mồm kinh ngạc.
Đây là tình huống thế nào, rõ ràng chỉ có một nhóm người xuống, sao lại thêm ra một nhóm người khác??
“Đây không phải Mục Hủ Miên sao??” Mục Dạ Trác nhận ra ngay Mục Hủ Miên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn son phấn trắng xám của nàng còn có một chút vết tích bị lửa thiêu.
Mục Hủ Miên đã tỉnh lại, nhưng bị Ma ảnh Phản Bội siết chặt, hoàn toàn ở trạng thái mặc người xâu xé.
“Là Kỳ Sam đưa bọn họ vào, đồ đáng chết, chúng ta Mục gia coi ngươi như quý khách mà cung phụng, đừng nói chúng ta Mục Nô Hân căn bản chưa xác lập quan hệ với ngươi, cho dù nàng lánh tầm tân hoan (ra ngoài tìm vui mới) dựa vào ân tình Mục gia đối với ngươi, cả đời này ngươi cũng không trả nổi, ngươi lại phản bội chúng ta, còn muốn đưa chúng ta vào chỗ chết… Ngươi thực sự không bằng chó lợn!!” Mục Truất Thành giận không thể ngừng, quay về Kỳ Sam chính là một trận mắng chửi thêm quyền cước.
Mọi người đều mang đầu vào, vất vả lắm mới có một tia hy vọng, kết quả suýt chút nữa bị người Mục gia diệt tận, sự phẫn nộ đối với Kỳ Sam làm sao có thể dừng lại.
Dù là ai cũng nghĩ Kỳ Sam là một nam tử hán đường đường chính chính, dám phá rồi lại lập, ai ngờ lại làm chuyện tiểu nhân như vậy, buồn nôn tới cực điểm, càng khiến người ta phẫn nộ tới cực điểm!!
Đông Phương Mạch và Mục Dạ Trác giờ khắc này cũng nhìn nhau, họ không ngờ ở đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi một pháp sư siêu giai như Mục Hủ Miên cuối cùng lại bị đánh bại, quỳ rạp như một tù binh trong góc, hoàn toàn không có khí thế của một pháp sư siêu giai!
Mục Hủ Miên tuy rằng thực lực không tinh xảo bằng hai người họ, nhưng ở Mục gia cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm a!
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới Mục gia lại dùng thủ đoạn như vậy để tàn hại họ, Đông Phương Mạch và Mục Dạ Trác cũng tức giận run lên không ngừng!
“Hay là giết bọn họ đi, bọn họ bất nhân bất nghĩa, lòng dạ độc ác như vậy, chúng ta hà tất lòng dạ mềm yếu với họ.” Mục Truất Thành vẫn đang nổi nóng nói.
“Đừng a, giết bọn họ, Mục gia sẽ không ai hiểu rõ sắc mặt, chúng ta muốn bọn họ sống sót, còn muốn người Mục gia tự mình đến đây tra cho đám người kia lĩnh trở về, chuyện này phải ồn ào lớn, càng lớn càng tốt, xem họ Mục thị thế tộc đối xử với những lão thế gia như chúng ta thế nào. Họ ngã xuống ở đây, nhất định phải bồi thường gấp đôi, càng phải cho họ mất mặt hết, uy vọng tổn thất lớn! Mạc Phàm, ngươi thấy sao?” Mục Quang Thanh nói khá tỉnh táo.
“Ta cũng thấy thế, giết bọn họ, chúng ta chẳng được gì, còn đầy bụng buồn nôn.” Mạc Phàm gật đầu.
Người Mục thế tộc đê tiện như vậy, đặc biệt là vào lúc quốc gia nguy nan như thế này lại còn hãm hại đồng bào, chuyện công khai ra ngoài, nhất định có thể làm cho Mục gia tổn thương gân cốt, có thể được bồi thường.
“Mạc Phàm a, lần này nhờ có ngươi, ngươi thực sự là đại cứu tinh của hai đại thế gia chúng ta, sau này chuyện Phàm Tuyết sơn của các ngươi chính là chuyện của Đông Phương thế gia chúng ta.” Đông Phương Mạch vỗ mạnh vai Mạc Phàm, tràn đầy cảm kích nói.
“Đúng vậy, may là lão gia chủ có tầm nhìn xa, hợp tác với Phàm Tuyết sơn của các ngươi, tin tưởng chỉ sợ hai đại thế gia chúng ta tìm được biện pháp tiến vào nơi này, cũng nhất định còn có thể bị Mục gia chơi xấu, Mục thị lần này ngã nhào, chúng ta có thể thuận thế vươn lên rồi!” Mục Dạ Trác càng thưởng thức Mạc Phàm rất nhiều.
Trải qua bao khúc chiết, cuối cùng cũng chuyển nguy thành an, hai đại thế gia không chỉ đạt được hỏa mạch, còn kiếm được một điểm yếu của Mục gia.
Mục Hủ Miên ở Mục gia cũng coi như là một nhân vật mang tính biểu tượng, hành vi lần này của nàng Mục thị làm sao cũng không thể tách rời quan hệ, tin tưởng công quan của Mục thị chẳng mấy chốc sẽ cầu xin như tôn tử, đến lúc đó họ muốn chuộc Mục Hủ Miên về, còn không phải bóc một lớp da!
Mục Hủ Miên khi biết mình sẽ bị dùng làm lợi khí phản kích Mục gia, nhất thời muốn tự tử.
Rõ ràng là một lần mai phục tuyệt diệu, có thể triệt để đánh đổ hai đại thế gia, ngầm chiếm tài sản sự nghiệp và tích trữ của họ, kết quả lại diễn biến thành bộ dáng này…
Quan trọng nhất là, không bao lâu nữa mọi người đều sẽ biết nàng Mục Hủ Miên bị một pháp sư cấp cao đánh bại, dù cho sống sót được chuộc về, nàng Mục Hủ Miên cũng cơ bản có thể tìm cây mà treo cổ rồi!!

Bình an trở về vọng dương trạm dịch, mọi người thực sự kiệt sức, đều ngã xuống ngủ say, ngay cả chữa thương cũng như người chết ngủ.
Những chuyện còn lại, Mạc Phàm không cần bận tâm, chỉ là chuyện trạm dịch không gian vẫn khiến người ta lòng vẫn còn sợ hãi, Mạc Phàm nhắc nhở người Mục gia và Đông Phương thế gia, đừng dễ dàng đặt chân đến đó.
Huống hồ, trong thác nước dung nham Chích Bạch cũng không có bất kỳ tài nguyên hỏa mạch nào, Mạc Phàm bảo Đông Phương Mạch, Mục Dạ Trác và những người khác theo phía trên đi tìm cái tỉnh uyên nơi mình thu được Lưu Tinh Phi hỏa, Mạc Phàm cảm thấy tài nguyên hỏa mạch hẳn là ở đó.
Quả nhiên, thăm dò ở đó không bao lâu, liền phát hiện những khoáng thạch hỏa mạch quan trọng, phong phú đến mức làm cho Đông Phương Mạch, Mục Dạ Trác hai lão pháp sư này chảy nước miếng.
Đồ vật trong hỏa mạch này, còn đáng giá hơn họ tưởng tượng, ngoại trừ Nguyên Thủy hồn hỏa Mạc Phàm lấy đi coi như là hiếm có nhất, những hỏa chủng hồn cấp đã thành hình liền có ba cái, hỏa chủng linh cấp càng nhiều đến hơn ba mươi, mảnh vỡ hồn chủng, mảnh vỡ linh chủng, Nguyên tinh sau khi thu hoạch lại vẫn còn sót lại, làm cho họ sướng đến phát điên, hoàn toàn không nỡ rời khỏi.
Những thứ này cũng cần khai thác và tìm kiếm, Mạc Phàm tự mình lấy Nguyên Thủy hồn hỏa, chính là kiếm lời lớn rồi, những vật khác sau khi khai quật bằng nhân lực, sau khi gia công và bán ra ngược lại đều phải chia một phần lợi nhuận cho Phàm Tuyết sơn, Mạc Phàm không cuốn đi cũng không thấy gì đáng tiếc.
Tiền, là phải mọi người cùng nhau kiếm, huống hồ Phàm Tuyết sơn lần này coi như kết làm hai đồng minh vững chắc, có họ cùng nhau đối phó Mục thị thế tộc, thứ khổng lồ này cũng sẽ không đáng sợ như trước, lại áp chế Mục Ninh Tuyết.

“Ngươi nói, cái trấn nhỏ cổ xưa đó rốt cuộc là chuyện gì, con mắt đó rốt cuộc lại là gì?” Triệu Mãn Duyên cuối cùng vẫn không nhịn được hiếu kỳ, mở miệng hỏi.
“Ngươi tin tưởng thời gian sẽ chảy ngược sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Không tin, nếu thời gian sẽ chảy ngược, chúng ta sẽ vĩnh viễn sống trong luân hồi.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Dấu vết ngươi để lại vẫn luôn ở đó, điều này nói rõ chỉ có khu vực trấn nhỏ đó sẽ phục hồi như cũ, ta đoán con mắt đó đại khái là nắm giữ một loại lực lượng xoay ngược lại Thứ Nguyên nào đó, có thể liên quan đến hệ Hỗn Độn… Hoặc là có hệ nào khác.” Mạc Phàm nói.
“Cái con mắt đó lúc đầu nhìn thấy rất chấn động, nhưng cảm giác kỹ lên, vật đó không giống như vật còn sống.” Triệu Mãn Duyên hồi tưởng lại.
“Có thể là một loại ma pháp cổ xưa nào đó, thậm chí là cấm chú cổ xưa… Tóm lại vẫn chưa phải lĩnh vực chúng ta hiểu rõ.” Mạc Phàm suy đoán.
“Cũng phải, trên thế giới này còn có nhiều thứ chúng ta chưa biết như vậy.” Triệu Mãn Duyên nói ra câu này, rồi thở dài một hơi, quyết định ném những gì nghe thấy ở đó ra sau đầu.
Không nghĩ ra thì không suy nghĩ nữa, Triệu Mãn Duyên không phải người tự tìm phiền não.
Mạc Phàm cũng vậy, là người sống cho ngày hôm nay, có rượu thì uống, không làm rõ được thì mặc kệ.
“Hay là, tối nay chúng ta lại đi đó?” Triệu Mãn Duyên đề nghị.
Lúc này Mục Bạch đang minh tu trên ghế sofa ở bên cạnh mở mắt ra, còn Triệu Mãn Duyên cũng lập tức bắt lấy cảnh này, lập tức hèn mọn cười lớn nói: “Ngươi xem kìa, ta nói ngươi giả vờ nghiêm chỉnh, vừa nhắc đến chuyện này ngươi liền tỉnh rồi, đi đi đi, tối nay nhất định phải kỳ khai đắc thắng (mở cờ là đánh thắng)!!”

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 3445: Hai viện hội vũ, mở màn.

Q.1 – Chương 1625: Một trong bảy bá chủ

Chương 3444: Cuối cùng là bắt đầu