» Q.1 – Chương 1066: Tà Châu sáng lên

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Chương 1066: Tà Châu sáng lên

Đến trại tập trung bệnh dịch, ta đi qua những bệnh nhân bị cách ly.

Triệu chứng của những bệnh nhân này nhìn qua rất bình thường, vì chỉ là không ngừng chảy nước mũi. Phải biết, cảm lạnh toàn cầu đang lưu hành không ít đều là tình huống này. Khi chưa biết đây là bệnh dịch, căn bản không ai coi loại cảm lạnh này là chuyện đáng kể. Thậm chí, rất nhiều người có triệu chứng tương tự cũng không thấy lạ.

Có lẽ chính vì triệu chứng ban đầu của bệnh dịch này giống với cảm lạnh, nên quan chức địa phương và y tế đã không kịp thời phát giác, khiến nhiều người Croatia bị lây nhiễm hơn.

Bệnh dịch rốt cuộc lây lan bằng cách nào, mọi người vẫn chưa biết. Hiện tại, những bác sĩ tiếp xúc với bệnh nhân vẫn cần trang bị đầy đủ. Với ngày càng nhiều bệnh nhân được phát hiện và cách ly, thành phố Karlovac đang bị dịch bệnh nghiêm trọng nhất đã rơi vào khủng hoảng.

Trớ trêu thay, các quan chức ở Karlovac lại không đưa ra biện pháp kịp thời đối mặt với dịch bệnh, không quả quyết phong tỏa thành phố. Hiện tại, mấy thành phố xung quanh Karlovac cũng bị nhiễm bệnh. Trong lúc nhất thời, liên tiếp mấy tòa thành đều như vậy, khiến mọi người càng thêm bất an.

Đám quan chức đã bó tay với bệnh dịch, ngay cả hiệp hội pháp sư cũng bất lực, đành cầu xin sự giúp đỡ từ các thần nữ của đền Parthenon. Nhưng không lâu trước đó, một nữ hầu được phái tới đây cũng bị nhiễm bệnh dịch, khiến tình thế lập tức trở nên nghiêm trọng hơn.

Bệnh dịch toàn thành, chính thức và truyền thông đều gắn kết với nhau. Quốc tế cũng muốn phái nhân viên cứu trợ tới, nhưng khi chưa tìm ra vấn đề lây nhiễm, sẽ không ai đến đây chịu chết!

Cho nên, Tâm Hạ nhận chuyện này, quả thật đáng sợ. Nếu nàng cũng bị lây bệnh, lại không có bất kỳ phương pháp cứu chữa hiệu quả nào, sẽ thực sự giống những người bị cô lập kia chậm rãi chờ chết.

Cũng may, loại bệnh dịch này dù phát bệnh, triệu chứng kéo dài cũng coi như khá chậm. Trừ một vài người thể chất yếu ớt không chịu nổi, hiện tại phần lớn người nhiễm bệnh vẫn chưa chết.

“Mặc dù tạm thời chưa xuất hiện số lượng lớn người bệnh chết, nhưng từ bộ dạng suy yếu của những người kia, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Vạn nhất số lớn người chết đi, vậy thì thật khó vãn hồi, thậm chí vành đai cách ly cũng sẽ bị ảnh hưởng!” Linh Linh mở miệng nói.

Bệnh dịch một khi gây chết người, và chính phủ không tìm được phương pháp chữa trị, thì lòng người sẽ tan vỡ. Mọi người vì tính mạng, chọn chạy trốn, thậm chí đối nghịch với chính phủ cách ly họ. Sự việc nếu đến mức này, đó mới là điều đáng sợ nhất. Người mang bệnh dịch đại quy mô bỏ trốn, không biết đến nơi nào, sẽ lây nhiễm càng nhiều người. Croatia bản thân không lớn, hiện tại đã có mấy tòa thành thị luân hãm. Không bao lâu, một quốc gia đều là người bệnh dịch.

“Thật không hiểu, sự tình đã đến mức đáng sợ như vậy, đền Parthenon bên kia cũng không thấy có phản ứng gì lớn. Chẳng lẽ nhìn những người này không chết được?” Mạc Phàm hơi tức giận nói.

“Đó cũng không phải, chỉ là trước khi có người tới, các nàng cũng phải tra rõ nguồn lây nhiễm, không thì đến nơi đây cũng sẽ bị lây bệnh.” Tâm Hạ giải thích.

“Trước kia một chút kẻ trộm mộ, bọn hắn sẽ tùy thân mang một con vịt. Khi tiến vào động trộm trước tiên liền dùng con vịt bỏ vào, kiểm tra xem bên trong có dưỡng khí và độc hay không. Ngươi à, chính là vịt đo độc của người khác!” Mạc Phàm chấm vào mũi Tâm Hạ, thật không biết nên nói gì về nàng.

Đến đều tới, Mạc Phàm tự nhiên phải giải quyết tốt chuyện này.

Hắn nhìn thoáng qua Linh Linh, muốn biết bên Linh Linh có manh mối gì không.

“Ta trước khi đến đã làm một chút bài tập, để người trong liên minh thợ săn nơi đó chỉnh lý thông tin có liên quan, giao cho tay ta. Những thông tin đó ta đã chỉnh lý trên máy bay. Bởi vì triệu chứng này là cảm lạnh, muốn biết ai là người bệnh phát đầu tiên thật sự đặc biệt khó. Tuy nhiên, ta nghĩ người bị cảm, nếu chảy nước mũi đầm đìa không ngừng, đều sẽ mua thuốc cảm mạo. Cho nên ta để người của hiệp hội pháp sư hiệp trợ ta chỉnh lý danh sách những người mua thuốc. Thật may mắn, phần lớn người ở quốc gia này mua thuốc đều dùng thẻ y tế.” Linh Linh nói.

“Số liệu lớn như vậy, ngươi làm sao tìm ra được nhóm người đầu tiên?” Mạc Phàm nói.

“Thành phố Karlovac khẳng định là nơi phát nguyên. Tiệm thuốc cũng không nhiều. Lại dựa vào mức độ triệu chứng thu nhỏ phạm vi. . . Người mua thuốc cũng không như tưởng tượng nhiều như vậy.” Linh Linh nói.

“Tra những số liệu này có ích gì đâu! Thời gian cũng không cho phép chúng ta lãng phí vào loại chuyện này.” Phân Ái tức giận nói.

“Phân Ái, ngươi đừng nóng lòng. Chúng ta chữa trị rất nhiều đều phải xây dựng trên việc biết nguyên nhân gây bệnh mới có thể tiến hành. Những nước nhụy hoa chúng ta mang tới cho Croatia là có hiệu quả, ít nhất có thể trì hoãn triệu chứng chuyển biến xấu.” Tâm Hạ kiên nhẫn nói với Phân Ái.

Linh Linh cũng không để ý cô thiếu nữ tính tình thẳng thắn này, nhìn thoáng qua thân ảnh đang chạy tới đây với tốc độ cực nhanh cách đó không xa.

“Trương Tiểu Hầu trở về.” Mạc Phàm nhìn thoáng qua, lúc này mới ý thức được Trương Tiểu Hầu sau khi ra khỏi doanh địa đã biến mất một lúc.

Tu vi của Trương Tiểu Hầu lại tiến bộ rất nhiều. Mấy giây trước còn ở ngoài ngàn mét, giờ đã đứng trước mặt mọi người. Trên mặt hắn mang theo vài phần nụ cười mừng rỡ nói: “Linh Linh, những nơi ngươi bảo ta đi xem ta đều đã đi dò xét!”

“Thế nào?” Linh Linh hỏi.

“Thật nói cho ngươi, trong đó có một nơi đặt ngục giam!” Trương Tiểu Hầu nói.

“Phát hiện cái ngục giam có gì đáng cao hứng, tùy tiện tra địa hình chẳng phải sẽ biết chuyện.” Phân Ái nói.

“Vấn đề là, chúng ta trước đó không điều tra, Linh Linh chỉ bảo ta đi mấy nơi kia, xem có đặt ngục giam hay không. Kết quả thật sự có.” Trương Tiểu Hầu nói.

“Bệnh dịch phải giải quyết, nhất định phải tìm được nhóm người bị lây nhiễm đầu tiên. Tìm được nhóm người này, mới có thể tìm được nguyên nhân lây nhiễm. Quan chức nơi đó đã lâu như vậy đều không tìm được, chẳng lẽ chúng ta có thể tìm được? Ta cảm thấy chúng ta hay là hiện tại báo cáo đền Parthenon, để bọn hắn lại phái người tới đây đi.” Phân Ái nói.

“Chúng ta tìm được rồi.” Linh Linh nói.

“Tìm được? ?” Tâm Hạ cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng cảm giác Linh Linh không làm gì cả, sao lại tìm được?

Mạc Phàm cũng nhìn Linh Linh. Hắn tuyệt đối tin tưởng Linh Linh. Linh Linh nói tìm được, vậy khẳng định tìm được. Vấn đề là tốc độ phá án này không khỏi cũng quá nhanh đi. Cái danh hiệu thanh thiên săn sở này thật sự có hiệu quả Bao Thanh Thiên phụ thể hay sao? ?

“Ta bảo Tiểu Hầu ca đi xem có ngục giam hay không, là bởi vì ta phát hiện trong nhóm người mua thuốc đầu tiên có giám ngục. Ta nghĩ quan chức chính phủ đã lâu không tìm được nhóm người lây bệnh đầu tiên, và cũng không xác lập được căn nguyên bệnh từ những người có thể nghi ngờ này, là bởi vì nhóm người lây bệnh đầu tiên không phải bọn hắn, mà là tù nhân trong ngục giam. Tù nhân bị giam trong tù, bản thân tương đương với bị cô lập, không nằm trong trại tập trung bệnh dịch ban đầu của chính phủ, cũng không nằm trong danh sách kiểm tra nguồn gốc. Cùng lắm chỉ có tên giám ngục nhỏ kia bị điều tra thêm, nhưng khối lượng công việc nhiều như vậy, ai sẽ cố ý tra hắn đâu.” Linh Linh nói.

“Cho nên ngươi liền để Trương Tiểu Hầu đi xem có ngục giam hay không? Có cần chúng ta hiện tại thông báo chính phủ bên kia, để bọn hắn phái người đến tra không? Không thì khối lượng công việc hơi lớn.” Mạc Phàm nói.

“Không cần. Chính phủ bên kia đang tìm nguồn gốc quanh nhóm người bệnh dịch đầu tiên. Bọn hắn phải nới rộng phạm vi tìm kiếm, phái ra rất nhiều người, mới có thể cuối cùng tra được cái ngục giam này. Chúng ta bây giờ đã tìm được ngục giam này, lấy ngục giam làm tâm điểm tìm kiếm thật sự rất dễ dàng. Khu vực hoạt động của phạm nhân trong ngục giam rất hẹp. Tất cả chuyện này vẫn chỉ là suy đoán của ta, chưa xác thực đã kêu người của chính phủ tới thì không có ý nghĩa quá lớn.” Linh Linh nói.

“Vậy đi thôi, chúng ta đi cái ngục giam kia.” Mạc Phàm nói.

“Tìm được nguồn gốc, ta liền có lòng tin tìm được biện pháp cứu chữa rồi! Mạc Phàm ca ca, ngươi và Linh Linh thật lợi hại.” Tâm Hạ trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Đúng vậy, loại sự kiện lớn như Chú Nịch đều bị chúng ta giải quyết!” Mạc Phàm nói.

. . .

Ngục giam tọa lạc tại vách đá biển. Vách đá biển rất cao, dốc đứng và nguy nga. Bởi vì nơi này giam giữ phạm nhân phổ thông, nên ngay cả cấm chế cũng không có. Loại vách núi cheo leo này cũng đủ làm cho bọn hắn tuyệt vọng vượt ngục. Phía dưới đều là đá ngầm, nhảy xuống, nước biển không có lý do gì đỡ được!

Ngục giam là nơi xúi quẩy. Cân nhắc mọi người đều có thể bị bệnh dịch lây nhiễm, trước khi tiến vào ngục giam, Tâm Hạ cố ý niệm cho mỗi người một đoạn thánh âm chúc phúc, để phạm khắc chúc phúc khắc sâu vào da thịt mọi người. Một khi có độc hệ, ám hệ, tà khí muốn xâm lấn, những phạm ấn này sẽ tạo thành một đạo bích chướng phòng ngự.

Ngục giam hiện tại cũng hoàn toàn phong tỏa. Ngay cả giám ngục cũng bị phong tỏa bên trong. Trong ngục giam hẳn là chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống, nhưng chính phủ đã sứt đầu mẻ trán, quản sao nổi chuyện ngục giam này.

“Kỳ lạ, sao lại sáng lên?” Mạc Phàm đột nhiên lẩm bẩm.

Lấy ra Tà Châu Ngưng Tụ, Mạc Phàm bất ngờ phát hiện hạt châu yên lặng đã lâu này lại lập lòe quang mang, lúc sáng lúc tối, giống như đang sinh ra một loại cộng minh!

Mạc Phàm lúc này mới ý thức được, Tà Châu Ngưng Tụ này bản thân vốn là nguồn gốc từ một ngục giam pháp sư tràn ngập tà khí khổng lồ.

Tuy nhiên nó đã tỏa sáng, cũng không biết có phải cho thấy nơi đây có một chút năng lượng có thể từ nó hấp thu hay không.

Mạc Phàm du lịch thế giới cũng đã nửa vòng lớn, từng đến không ít nơi. Thu thập được năng lượng có thể cho Tà Châu Ngưng Tụ hấp thu, cũng chỉ có dịch thời gian cổ lão kia. Hiện tại thật vất vả hạt châu lại sáng lên, Mạc Phàm bản thân cũng không khỏi trở nên tinh thần!

Tà Châu Ngưng Tụ một khi tràn đầy, mình liền có thể thi triển lực lượng hệ Ác Ma, lại không giảm xuống tu vi của mình. Mạc Phàm sao lại không động lòng!

Không ngờ lần này đi cùng Tâm Hạ hóa thân Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, vô tình lại đụng phải ý mình cần.

Ngục giam này, phải tìm kỹ, xem có gì có thể bổ sung năng lượng cho Tà Châu Ngưng Tụ của mình không! !

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2686: Cho ăn bể bụng ba kiếm đi

Q.1 – Chương 1117:

Chương 2685: Nộ sát Đồ Cương