» Q.1 – Chương 1038: Triệu thị huynh đệ

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

**Chương 1038: Triệu Thị Huynh Đệ**

“Thật sự là không nghĩ tới, thế mà đấu giá được 2.5 ức, Mạc Phàm lần này ngươi thật là phát đạt!” Triệu Mãn Duyên kích động không thôi nói với Mạc Phàm qua điện thoại.

Mạc Phàm thật vất vả gặp Tâm Hạ, tự nhiên muốn ở chung với nàng thêm vài ngày, cũng tiện thể đi dạo Địa Trung Hải cảnh đẹp, trải nghiệm cảm giác như đi hưởng tuần trăng mật.

“Không tệ a, vậy bây giờ có hồn chủng nào tốt không?” Mạc Phàm hỏi.

Mạc Phàm vừa tiễn Tâm Hạ, nàng phải trở lại Parthenon thần miếu nộp kết quả lịch lãm. Sau lần này, nàng sẽ chính thức trở thành thành viên Điện Thần Nữ của Parthenon thần miếu. Từ vẻ mặt kinh ngạc và bất khả tư nghị của Nam Vinh Nghê trước đó, có thể biết thân phận Thần Nữ Điện không tầm thường đến mức nào.

“Đi thẳng đến Venice đi, thủ đô Venice nhất định sẽ có thứ ngươi muốn. Nơi đây có cuộc cạnh tranh lớn nhất thế giới, chỉ cần ngươi có tiền, rất nhiều thứ đều có thể mua được!” Triệu Mãn Duyên nói với Mạc Phàm.

Tính ra, Mạc Phàm có tất cả 8.5 ức trong tay, đây quả thực là một số tiền lớn. Thời đi học, Mạc Phàm chưa từng nghĩ mình sẽ giàu có như vậy.

Đương nhiên, Mạc Phàm cũng không nghĩ đến càng giàu có, tiêu hao càng trở nên khủng khiếp. Số tiền lớn như vậy chỉ đủ mua một cái lĩnh vực hồn chủng.

Đã tới Venice, tòa đô thị xây trên mặt nước này có linh tính mà bất kỳ thành phố nào trên thế giới không thể sánh kịp. Khắp nơi có thể thấy tháp chuông, giáo đường, kiến trúc vẽ màu cổ kính thời Trung cổ, khiến người ta như đặt mình vào lịch sử châu Âu, như xuyên qua thời không.

Venice không có ô tô, ngay cả xe đạp cũng không có. Tất cả phương tiện giao thông chỉ có thuyền và một loại thủy thú đen tên Gondola.

Thủy thú Gondola có tạo hình đậm chất Venice. Xương sống lưng của chúng lõm xuống, mông và đầu lại có xương nhọn hướng lên. Nếu chúng hoàn toàn nằm trên nước, nửa thân chìm xuống biển, sẽ hoàn hảo COSPLAY chiếc thuyền nhỏ hình trăng lưỡi liềm, đủ chỗ cho bốn năm người ngồi.

Loại thủy thú Gondola này có thể gọi là taxi của Venice. Chúng được huấn luyện chuyên nghiệp và có người đặc biệt “điều khiển”, có thể đưa du khách và dân bản địa đến bất kỳ nơi nào ở Venice, thậm chí ra biển du ngoạn cũng không thành vấn đề.

Sau khi đến Venice, Mạc Phàm đã ngồi lên loại thủy thú rất kỳ lạ này, tiện đường dạo quanh thủ đô Venice.

“Nghe nói người Duy Tư Ni các ngươi mỗi người đều là pháp sư hệ Thủy, đây là sự thật sao?” Mạc Phàm ngồi trên lưng thủy thú Aragon, không khỏi hỏi “lái xe”.

Người lái xe là một lão già, do thường xuyên phơi nắng, rõ ràng là người da trắng nhưng lại phơi thành người da đen châu Phi. Hắn rất nhiệt tình, cười giải thích cho Mạc Phàm: “Không nói toàn bộ, nhưng ít nhất có một nửa người biết một hai pháp thuật hệ Thủy. Thật đáng tiếc, ta không nằm trong nửa đó.”

“Một nửa đều là pháp sư hệ Thủy, cái này hơi kinh khủng!” Triệu Mãn Duyên nói.

Pháp sư so với người bình thường chung quy là số ít. Cư dân chính thống của thủ đô Venice này tất cả đều có thể khống chế sức mạnh của nước, quả nhiên là địa linh nhân kiệt… Thủy linh!

“Các ngươi muốn đến điện cạnh tranh thánh Mã Khả, xuyên qua con đường lũ lụt này không xa là đến rồi. Thế giới học phủ chi tranh sắp cử hành, người đến thành nhỏ này nối liền không dứt, ta nghĩ việc làm ăn của ta sẽ trở nên tốt hơn.” Người lái thủy thú vừa cười vừa nói.

Nói xong, hắn còn cố ý đưa một danh thiếp cho Mạc Phàm, biểu thị nếu muốn “xe tải”, hắn rất sẵn lòng góp sức.

Lên bờ, quảng trường thánh Mã Khả khắc sâu vào tầm mắt. Trường cạnh tranh thế giới thánh Mã Khả tráng lệ cũng có thể nhìn thấy. Hai con sư tử có cánh canh gác trước cửa đại điện, trông trang trọng uy nghiêm!

“Triệu Mãn Duyên!” Vừa bước vào cửa đại điện, chỉ nghe thấy một nam tử tuấn dật mặc quần bãi biển, đeo kính râm đứng ở cửa tiến về phía Triệu Mãn Duyên.

Quần bãi biển thêm dép lê, bộ trang phục giản dị thoải mái này lại hơi không hợp với hoàn cảnh trang trọng. Chỉ có chiếc kính râm cao cấp hơi tôn lên khí chất của hắn.

“Đại ca, huynh bận rộn như vậy, thế mà cố ý đến đón đệ…” Triệu Mãn Duyên nhìn tên nam tử đeo kính râm này, có vẻ hơi kích động nói.

Tuy nhiên, Triệu Mãn Duyên còn chưa nói xong, tên nam tử đeo kính râm lại nhướng mày nói: “Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này??”

“Đệ nói với huynh là đệ sẽ đến, huynh xưa nay không xem tin nhắn của đệ sao?” Triệu Mãn Duyên lập tức im lặng.

“À, không để ý lắm. Nói đến, ngươi không phải bị lão cha đưa đến quốc gia khác lịch luyện sao, chạy đến nơi này làm gì? Ta nói cho ngươi, ngươi làm chuyện gì không thể lộ ra tìm ta nơi này tránh cũng vô dụng. Ta bận lắm, nào có thời gian quản ngươi, vài phút mấy cái ức biết hay không?” Lời nói của tên nam tử đeo kính râm liên tiếp.

Mặt Triệu Mãn Duyên tối sầm lại, lời nói từ trong hàm răng băng ra: “Đệ đến tham gia thế giới học phủ giải thi đấu, huynh tốt xấu chú ý chuyện của đệ được không?”

“À, à, hình như nghe ai có nói qua, lãng phí không ít tiền của nhà.” Tên nam tử đeo kính râm lẩm bẩm một câu.

Mạc Phàm nghe tên nam tử đeo kính râm này, không cần đoán cũng biết, tên này nhất định là anh ruột của Triệu Mãn Duyên – Triệu Hữu Kiền.

Nói thật, Mạc Phàm thật không rõ cha mẹ Triệu Mãn Duyên có tâm tính gì. Rõ ràng tên thứ tử Triệu Mãn Duyên lấy có hàm dưỡng, vì sao lại đặt tên cho trưởng tử tục không chịu nổi như vậy? Hữu Kiền, đổi lại là ai cũng cảm thấy tên này đọc đúng là Triệu có tiền!

“Hắn là huynh đệ của đệ, Mạc Phàm, đệ trước đó nói với huynh… À, được rồi, huynh chắc chắn không thấy tin nhắn của đệ, đệ để huynh giúp đệ tìm kiếm một cái…” Triệu Mãn Duyên nói.

Lại không đợi Triệu Mãn Duyên nói hết lời, Triệu Hữu Kiền đã ngắt lời hắn, nói: “Ngươi đi vào trước, ta có một vị khách quý muốn tiếp.”

“…”

Triệu Mãn Duyên thật sự bất đắc dĩ, đành đưa Mạc Phàm vào điện cạnh tranh thế giới thánh Mã Khả.

Có thể có cổ phần trong điện cạnh tranh thế giới thánh Mã Khả này, vậy cũng là phú hào cấp thế giới chân chính. Triệu thị thế gia vọng tộc có thể xưng là thế gia vọng tộc giàu có nhất Trung Quốc, một nguyên nhân rất quan trọng là điện cạnh tranh thế giới thánh Mã Khả là nhà bọn họ chiếm tỷ lệ rất nặng. Trên thực tế, cuộc cạnh tranh toàn thế giới nhà bọn họ đều có quyền tranh giành.

“Anh ruột của ngươi thật thú vị.” Mạc Phàm cuối cùng không nhịn được bật cười.

Triệu Mãn Duyên bất đắc dĩ nói: “Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong mắt hắn ta chỉ là một cái trong suốt. Nói thật, hắn có thể xa như vậy liền nhận ra ta, ta cũng hơi kinh ngạc. Tên này trong mắt chỉ có tiền, ta nói với hắn thêm nửa câu, hắn sẽ cảm thấy ta chậm trễ hắn kiếm tiền. Hắn loại này không thích nữ sắc, không hảo ăn, không truy cầu ma pháp, không nể tình, thú vui và truy cầu duy nhất trong cuộc sống là vơ vét của cải, điểm này giống hệt cha ta.”

“Cho nên ngươi ở nhà giống như nhặt được?” Mạc Phàm nói.

“Coi như vậy đi, nếu không phải con đường ma pháp của ta đi được coi như xuất sắc, có thể hơi bù đắp vấn đề Triệu gia chúng ta không có mấy pháp sư mạnh, đoán chừng ta mất tích, cũng không có ai đến hỏi đến.” Triệu Mãn Duyên nói.

“Sao từ miệng ngươi nói ra thảm thương như vậy? Ngươi biết có bao nhiêu người hâm mộ loại người như ngươi, nhiều tiền và ngu xuẩn, lại không có chút ước thúc nào của thế gia hư hỏng? Ta muốn xuất thân ở loại nơi này, ta vào sinh ra tử giết yêu làm gì? Ai cùng mạng nhỏ của mình không qua được!” Mạc Phàm cũng là lý trực khí tráng nói.

“Thằng khốn nhà ngươi, từ khi sự kiện Lân Bì Mẫu Yêu ở sân vận động xảy ra, ta theo ngươi làm bao nhiêu chuyện muốn mạng! Lão tử có tiền nữa, vậy cũng phải có mệnh để chơi!” Triệu Mãn Duyên nói.

“Đây không phải cho cuộc sống ảm đạm vô quang của ngươi thêm chút kích thích sao? Người nếu không có truy cầu, lại khác gì anh trai ngươi.” Mạc Phàm nói.

Hai người nói nhảm, đi vào căn phòng khách quý cao cấp nhất của Triệu gia. Căn phòng khách quý này đơn giản như hoàng cung, sự xa hoa mà tiền chưa chắc đã đắp vào được đập vào mắt, khiến Mạc Phàm không khỏi cảm thán những người giàu có này thật quá biết hưởng thụ!

Trong phòng khách quý hoàng cung, những cô tiếp viên mặc bộ váy dài gợn sóng màu xanh lam đều là mỹ nữ hạng nhất. Ngực và mông được quần áo bó vào phồng lên, đầy sức hấp dẫn sống động.

“Ngươi có phải chuyên môn làm loại chuyện chìm nữ lang này không?” Mạc Phàm tà ác hỏi một câu.

Dưới tình huống bình thường, Mạc Phàm cũng sẽ không suy nghĩ lung tung như vậy, thật sự là những cô tiếp viên này đều đẹp đến mức nổi bật.

“Ngươi đừng nói giỡn, những cô gái này không phải muốn đụng liền đụng được đâu. Được chọn đến nơi này, nhất định phải là băng thanh ngọc khiết, nếu không sẽ bị trực tiếp khai trừ. Các nàng thuần túy nghênh đón khách nhân tôn quý nhất, cơ bản là bán nụ cười không bán thân. Ngươi này, đừng nghĩ người giàu có xấu xa như vậy. Nhiều cô gái này cũng không phải đặc biệt thiếu tiền, các nàng trinh liệt vô cùng, không phải dùng tiền liền có thể mua được… Hắn còn phải trừ phi có được tướng mạo hoàn mỹ tuấn tú như ta.” Triệu Mãn Duyên một mặt vênh váo đắc ý nói.

“Tiên sinh, nơi chúng tôi chỉ tiếp đón khách quý đã đặt trước, xin ngài chuyển sang phòng khách quý bên cạnh.” Rất nhanh, cô tiếp viên mặc váy xanh gợn sóng đi tới, cười nói.

“Tôi là em trai Triệu Hữu Kiền.” Triệu Mãn Duyên làm sáng lên thân phận của mình.

“Thật xin lỗi, Triệu đổng đã thông báo, nơi này nhất định phải để dành cho vị khách quý kia. Tôi sẽ đưa ngài sang phòng khách quý bên cạnh nghỉ ngơi, có gì cần, nơi đó sẽ có người sắp xếp cho ngài.” Cô gái mặc váy xanh gợn sóng nói.

Cô gái này là người lai, có đường nét đẹp lập thể của người phương Tây, cũng có sự dịu dàng thanh tú của người phương Đông. Thái độ lịch sự nhưng kiên quyết của nàng khiến Triệu Mãn Duyên nhất thời hơi choáng váng.

“Chúng ta sang bên cạnh đi, ha ha ha ha!” Mạc Phàm cười đến không được.

Mặt Triệu Mãn Duyên tối sầm lại.

Ngày thường, thực lực của Mạc Phàm phá trần, Triệu Mãn Duyên gần như không có gì có thể so sánh với hắn. Dưới mắt thật vất vả đến so giá trị tài sản, kết quả một đường đụng bụi. Nỗi khó xử khiến Triệu Mãn Duyên cũng hơi nổi giận: “Hừ, mặc dù nơi này toàn quyền do Triệu Hữu Kiền xử lý, nhưng phiền phức làm rõ ràng tôi không phải không có chút quyền chi phối nào. Hôm nay tôi muốn ở đây, có vấn đề gì thì để Triệu Hữu Kiền tự đến nói với tôi, là khách quý nào quan trọng hơn tôi!”

Triệu Mãn Duyên trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế sofa dệt bằng lông nhung thiên nga, đầy vẻ kiêu ngạo và quật cường của nhị thế tổ.

Cô tiếp viên mặc váy xanh gợn sóng không khỏi ngây người, nàng làm sao lại nghĩ đến Triệu Mãn Duyên có thể trêu chọc như vậy!

Mạc Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Triệu Mãn Duyên không giống người sẽ vì chút vấn đề thể diện nhàm chán này mà làm ra chuyện như vậy. Triệu Mãn Duyên hẳn là thuộc loại người ở nhà trọ nhỏ rách nát cũng được, ở phủ đệ cao cấp cũng được, không đáng nhất định phải là phòng khách quý hoàng cung này.

Chẳng lẽ, tình anh em ruột thịt giữa bọn họ kỳ thật không hòa thuận như mình nghĩ?

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Q.1 – Chương 1090: Phàm tuyết trộm đoàn!

Chương 2644: Mục Vân lòng tham mệt mỏi

Chương 2643: Hai cái đều muốn được hay không?