» Chương 2535: Chi thứ tộc trưởng di tích cổ
Vô Thượng Thần Đế - Cập nhật ngày May 1, 2025
“Ta nói lời giữ lời, các ngươi yên tâm là được!”
Mục Vân giờ phút này lần nữa nói: “Đồ quyển cho ta, ta để các ngươi rời đi, đến mức nơi đây hôm nay phát sinh sự tình, các ngươi cam đoan ngậm miệng không nói là đủ.”
“Đương nhiên, loại này cam đoan cũng không có ý nghĩa gì, bất quá một ngày truyền ra, ta nghĩ, ta hội liều lĩnh giết các ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Nguyệt Âm Nhi chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Khí tức Mục Vân cho người hết sức khủng bố, loại kia cường đại áp bách khí tức khiến người ta căn bản không có cách đi chống cự.
Thực lực Thiên Thánh Đế vốn đã khủng bố dị thường.
“Hi vọng ngươi nói lời giữ lời!”
Nguyệt Âm Nhi biết, nàng bây giờ căn bản không có lựa chọn nào khác, Mục Vân nói như vậy cũng bất quá là lời khách sáo mà thôi, giết hay không nàng chỉ là một ý niệm của Mục Vân.
Không giao cũng là chết.
Giao còn có thể có một chút hi vọng sống.
Đồ quyển rơi vào tay Mục Vân, thân ảnh Mục Vân lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
“Âm Nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay nhường cho?” Một nữ tử không phục nói.
“Không phải vậy như thế nào?”
Nguyệt Âm Nhi bất đắc dĩ nói: “Chúng ta mấy người cộng lại căn bản không đủ hắn nhìn, cái chết của Tử Thu Phong và Lâm Nhiên ngươi không phải không nhìn thấy!”
Nghe đến lời này, chúng nữ lúc này cũng đành phải coi như thôi.
Thực lực của Mục Vân đúng là có phần khủng bố.
Mà nói đến ngọn nguồn, bọn nàng trước đó đối với Mục Vân có thể nói là lợi dụng, còn bây giờ Mục Vân giết Lâm Nhiên mấy người kì thực đã giúp các nàng giải thoát khốn cảnh.
Chỉ tiếc, bí tàng đạt được từ trong giếng cổ sắp phải chắp tay nhường.
Giờ này khắc này, Mục Vân cũng không do dự, trực tiếp rời đi. Đối với Nguyệt Âm Nhi mấy người, hắn không phải không nghĩ tới giết người diệt khẩu.
Chỉ là Nguyệt Hồ tộc là một trong thất đại thế lực, Nguyệt Âm Nhi mấy người lại có địa vị không thấp trong Nguyệt Hồ tộc, không cần thiết vì chuyện này.
Mà giờ khắc này, đạt tới Thiên Thánh Đế sơ kỳ, hắn có thể cảm nhận được khí tức cường đại ẩn chứa trong cơ thể. Quan trọng nhất là Cửu Tinh Bá Thiên Thể cũng đã đạt tới đệ nhị trọng.
Sự cường đại của Cửu Tinh Bá Thiên Thể đủ để khiến hắn đối mặt Thiên Thánh Đế trung kỳ cũng không sợ hãi.
Đây cũng là lý do tại sao hắn không lo lắng chút nào về việc La Tư và La Ma phát hiện tung tích của mình.
Hạ quyết tâm, Mục Vân tìm một nơi bình yên ngồi xuống, tra xét đồ quyển trong tay.
Vị trí được đánh dấu trên đồ quyển nhìn có vẻ không xa so với vị trí hiện tại của hắn.
Trong đồ quyển, trên bản vẽ mặt phẳng có đánh dấu ba vị trí.
Ba vị trí đó đều có hình dáng một chiếc khóa.
Xem ra chiếc chìa khóa màu vàng kim chính là vật thiết yếu để mở ra chỗ đó.
Chỉnh đốn một lát, tiêu hao sạch sẽ tinh khí thần của Lâm Nhiên, Tử Thu Phong mấy người, Mục Vân liền bắt đầu xuất phát.
Trung Bách cổ thành này có diện tích cực kì rộng lớn, muốn tìm Diệu Tiên Ngữ rất khó khăn. Hiện tại chi bằng xem trước một chút đây là địa phương nào.
Đợi đến khi hắn đề thăng tới Thiên Thánh Đế trung kỳ cảnh giới, cho dù là La Đức Mặc kia hắn cũng sẽ không có bất kỳ e ngại nào.
Đại Thiên thế giới từ trước đến nay là thần bí khó lường, vô cùng cường đại.
Mà ở vào thánh vị cảnh giới, nếu muốn từng bước bế quan tu hành chỉ là khổ luyện, chỉ sợ ngàn năm vạn năm cũng khó mà bước ra một bước.
Cho nên bất kỳ võ giả nào đối mặt di tích, đối mặt bảo tàng cũng sẽ không nhìn như không thấy.
Chính như lần này Trung Bách cổ thành mở ra, thất đại chủng tộc thế lực, dù có chờ mấy năm, mấy chục năm, khi chưa đào móc toàn bộ Trung Bách cổ thành hoàn toàn cũng sẽ không rời đi nơi đây.
Bảy vị đỉnh tiêm Cổ Thánh Đế không ai không nghĩ tới có thể đột phá Thánh Nhân ràng buộc để đến quân vị.
Thế nào là quân vị?
Quân vị chính là thần vị!
Trong Nhân giới có thánh, có tiên, có thần, có thể nói đây chẳng qua là một góc nhỏ, bảo thủ cho rằng thôi.
Chân chính thánh là thiên địa chí thánh, giống như Mục Vân hiện tại nhất cử nhất động đều bằng lòng thiên địa chi lực.
Mà chân chính thần càng là như vậy.
Nếu nói tiên, thánh, thần các loại trong Nhân giới cũng là thật sự, thì cái gọi là thánh, thần trong Đại Thiên thế giới chính là thiên địa chí thánh, thiên địa chi thần.
Chỉ bất quá trong Đại Thiên thế giới, tất cả võ giả càng thích xưng là quân!
Mục Vân hiện tại đã đạt tới Thiên Thánh Đế, chỉ kém một bước cuối cùng Cổ Thánh Đế liền nắm giữ vấn đỉnh thánh vị, thành tựu quân vị cường đại.
Mà khi đó hắn đối mặt chính là ngũ đẳng chủng tộc, tứ đẳng chủng tộc.
Những tồn tại đó đều ở trong vị diện cao cấp.
Ở đó, hắn có thể có được nhiều tin tức hiệu quả hơn.
Liên quan đến Tiêu Diêu Thánh Khư, liên quan đến Long tộc, liên quan đến mấy vị phu nhân khác, Khôn Hư giới dù lớn, có thể so với vạn giới cũng chỉ là một giới, tầm mắt không thể phát triển.
Thở ra một hơi, Mục Vân nhìn về phía trước, tốc độ tăng tốc.
Cùng lúc đó, một hướng khác, một đội nhân mã giờ phút này cũng đang lao vùn vụt tới, tiến về phía vị trí Mục Vân đi đến.
Người cầm đầu kia có khí tức thâm trầm cường đại, toàn thân tản ra hương vị lạnh lẽo đến cực hạn, mười mấy người xung quanh lúc này đều không dám quá mức tới gần.
“Tử Đoạt Mệnh, chúng ta lần này rốt cuộc đi hướng nơi nào?” Một tên nam tử rốt cục nhịn không được hỏi.
“Một chỗ di tích cổ, theo ta được biết hẳn là trong Trung Bách cổ thành, nơi ở của một vị tộc trưởng chi thứ tiền nhiệm.”
Tộc trưởng chi thứ.
Năm đó Trung Bách cổ thành hưng thịnh vô cùng, tộc trưởng chi thứ phần lớn là Cổ Thánh Đế cảnh giới, nơi để lại tất nhiên bất phàm, nhưng Tử Đoạt Mệnh gióng trống khua chiêng mời bọn hắn cùng một chỗ không khỏi quá mức khoa trương.
Tựa hồ cảm giác được mấy người bất mãn trong lòng, Tử Đoạt Mệnh lần nữa nói: “Người này theo ta được biết tên là Cổ Đồng Thiên, chính là vị tộc trưởng chi thứ gia tộc xuất sắc nhất lúc đó.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người phía sau lập tức bất đồng lên.
Cổ gia năm đó có địa vực khổng lồ, chi thứ trọn vẹn trên trăm, Cổ Thánh Đế cũng có trên trăm vị.
Mà người có thể trổ hết tài năng trong đông đảo tộc trưởng chi thứ gia tộc thì nhất định là hạng người cực kì loá mắt.
Nơi còn sót lại của người như vậy nhất định là tồn trữ mấy vật phong phú.
Lại có người nói: “Tử Đoạt Mệnh, ngươi vì cái gì mời chúng ta một đạo đến đây? Bản thân ngươi là Thiên Thánh Đế sơ kỳ cảnh giới, còn lo lắng cái gì?”
“Di tích cổ kia ta có được một tấm bản đồ và một cái chìa khóa, có thể là bản đồ hiển thị có ba khu bí cảnh, cho nên chắc chắn sẽ có người khác!”
“Ta muốn mời các ngươi một đạo, ăn ngay nói thật, một là lo lắng gặp phải hai phe khác ta không đủ sức lực địch, hai là loại chỗ tốt này tự nhiên là tử đệ Tử Lân Mãng tộc chúng ta đạt được mới đúng!”
Tử Đoạt Mệnh tự cho là Thiên Thánh Đế sơ kỳ, trong Khôn Hư giới này, đạt tới Thiên Thánh Đế sơ kỳ đều là hàng ngũ đỉnh tiêm.
Tử Đoạt Mệnh tự nhận là cảnh giới Thiên Thánh Đế sơ kỳ của mình có thể vượt qua người cùng thế hệ của mình, đếm được trên một bàn tay.
Có thể là lần này không chỉ là đệ tử cùng thế hệ, thất đại chủng tộc thế lực, những lão cổ đổng kia đều tự thân xuất mã.
Lần này, trong Trung Bách cổ thành Cổ Thánh Đế đều có ít nhất trên trăm vị.
Thiên Thánh Đế càng có hơn mấy trăm cái.
Đặt vào ngày thường thì tự nhiên là không thể nào, có thể là Trung Bách cổ thành liên lụy đến loại nhân vật truyền kỳ như Cổ Thiên Uyên, dù ai cũng không có khả năng không động tâm.
Đám lão cổ đổng trong thất đại tông môn thế lực lần lượt xuất quan, thẳng đến Trung Bách cổ thành mà đến. Cộng thêm những tán tu trong Khôn Hư giới cũng tâm động không thôi, nhao nhao xuất động. Trung Bách cổ thành hiện tại chính là phiên bản thu nhỏ của Khôn Hư giới, nguy hiểm vô cùng.
Mấy người hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Tử Đoạt Mệnh lúc này, cũng đều nhất nhất gật đầu.
Đội ngũ mười mấy người bọn hắn có bốn Thiên Thánh Đế, bảy tám Thánh Đế hậu kỳ. Thành phần như vậy tuyệt đối có thể chấn nhiếp không ít người.
Cùng lúc đó, trong một tòa thành cổ này, giữa một mảnh rừng cây lớn, Linh Bách Mai an nhiên đứng thẳng, lông mày nhíu lên.
Sau khi tiến vào giếng cổ, nàng dẫn người một đường truy tung, có thể là Mục Vân thế mà cứ như vậy biến mất.
Cái chết của Bát trưởng lão Chương Nguyên là tổn thất cực lớn đối với Tử Linh tộc.
Chỉ bất quá cũng may, nàng cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Nắm chặt đồ quyển trong tay, Linh Bách Mai giờ phút này cũng thở ra một hơi.
Vù vù…
Mấy đạo tiếng xé gió lúc này vang lên, bảy tám đạo thân ảnh lúc này đến. Nhìn thấy bảy tám người đó đến, Linh Bách Mai cuối cùng thở nhẹ ra.
“Linh trưởng lão, vội vã như thế gọi chúng ta, có phải đã phát hiện Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ?”
Hai tên lão giả cầm đầu vội vàng mở miệng dò hỏi.
Linh Bách Mai lắc đầu, từ từ nói: “Ta trước đó đúng là tìm tới Mục Vân, có thể là bị tiểu tử kia chạy mất, Chương Nguyên trưởng lão đã chết.”
Cái gì!
Nghe đến lời này, sắc mặt hai vị trưởng lão đều khó coi.
“Đỗ Nguyên trưởng lão, Phương Triệt trưởng lão, lần này chính là thời khắc sinh tử của Tử Linh tộc chúng ta, cho nên Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ nhất định phải trừ khử!”
Nghe được lời này của Linh Bách Mai, hai người đều gật đầu.
Đây đương nhiên là nhiệm vụ thiết yếu!
“Nhưng ta đang truy tung Mục Vân thì phát hiện một bí tàng ghi chép. Có lẽ ba người chúng ta có thể liên thủ xâm nhập vào trong đó.”
Linh Bách Mai chân thành nói: “Nhị vị trưởng lão đều là Thiên Thánh Đế sơ kỳ cảnh giới, nếu có thu hoạch trong mật địa, đạt tới Thiên Thánh Đế trung kỳ, thì nhất định có thể tiến thêm một bước.”
Lời này của Linh Bách Mai vừa nói ra, Đỗ Nguyên và Phương Triệt hai người đều vui mừng ra mặt.
Trong Tử Linh tộc có sấp sỉ trăm Thiên Thánh Đế, bọn họ có thể đảm nhiệm lục trưởng lão và thất trưởng lão, bản thân cạnh tranh đã lớn.
Tuy nhiên một số Thiên Thánh Đế không say mê quyền lực, mà chỉ chuyên tâm tu hành. Nhưng dù vậy, cảm giác bị người nhìn chằm chằm vị trí mọi lúc mọi nơi cũng khó chịu.
Nhưng nếu có thể thực lực tiến thêm một bước thì sẽ vạn vô nhất thất.
“Đã như vậy, chúng ta lập tức khởi hành!”
Đỗ Nguyên và Phương Triệt hai người không kịp chờ đợi nói.
Linh Bách Mai giờ phút này cũng gật gật đầu.
Ban đầu Linh Bách Mai trong lòng không hi vọng tìm người hợp tác, có thể là không có cách nào.
Mục Vân đã là Thánh Đế trung kỳ cảnh giới, hơn nữa gia hỏa này cổ linh tinh quái, thủ đoạn nhiều đến kinh ngạc, nàng lo lắng mình cũng sẽ không cẩn thận bước theo gót Chương Nguyên trưởng lão. Cho nên lần này xuất ra lợi ích, hi vọng hợp tác với Phương Triệt và Đỗ Nguyên hai người.
Hai người này đều là Thiên Thánh Đế sơ kỳ, cho dù Mục Vân là Thánh Đế trung kỳ, trước mặt Thiên Thánh Đế cũng tuyệt đối không nổi lên được bất kỳ sóng gió nào.
Sự chênh lệch lớn giữa Thiên Thánh Đế và Thánh Đế không phải những kỹ xảo thủ đoạn của Mục Vân có thể bù đắp được.
Linh Bách Mai giờ phút này nội tâm thầm hận: Lẽ ra lúc trước nên liều lĩnh chém giết Mục Vân, hiện tại sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ không phải là lúc hối hận, phải nhanh chóng giải quyết Mục Vân mới có thể không có nỗi lo về sau.
Một đoàn người lúc này hội tụ, lập tức xuất phát, đi tới di tích cổ mà đồ quyển chỉ bày ra.
Cùng lúc đó, Mục Vân đơn thương độc mã đã đến cửa vào di tích cổ.
Nếu không có đồ quyển chỉ đạo, muốn đến cửa vào di tích cổ không khác nào người si nói mộng.
Nhưng bây giờ nắm giữ đồ quyển chỉ đạo, đến cửa vào di tích cổ, Mục Vân dễ như trở bàn tay chính là tiến vào bên trong.
Chỉ bất quá tiếp theo, lại cần phải đặc biệt chú ý cẩn thận.