» Q.1 – Chương 964: Huyết vương tọa cổ lão vương

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Cây cầu Cửu Tử Nhất Sinh bắt đầu sụp đổ, từng đoạn ngọc thạch cổ lão hóa thành vô số mảnh vụn rơi xuống vực sâu vạn trượng màu đen, lại bị ngọn gió đen cắt nát.

Chỉ còn lại một cây cầu duy nhất, đó chính là cây cầu dẫn đến tế đàn lăng mộ.

Tế đàn ẩn mình trong bóng tối vô tận, như một tảng đá nền khổng lồ trôi nổi trong vũ trụ lạnh lẽo, vĩnh cửu và u tối.

Tế đàn có hình dạng quan tài băng, phía dưới là những bậc thang vô cùng lớn, cao gấp mấy lần chiều cao của người thường, cầu thang cũng không phải để con người leo lên, mà giống như dành cho thiên thần hoặc người khổng lồ.

Nhìn từ xa, trên tế đàn này còn có những dải lụa đỏ rủ xuống, từng bó từng bó, phân bố ở cạnh mỗi bậc thang khổng lồ, đến khi lại gần mới biết những thứ màu đỏ rủ xuống đó không phải lụa, mà là thác nước máu đặc quánh chảy xuống.

Ở các góc cạnh, nơi tạc hình đầu rồng, thác nước máu phun ra từ miệng rồng, rủ xuống cao vút, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào như thác.

Trương Tiểu Hầu nhớ đến ở mái hiên của viện bảo tàng trong thành, dường như cũng có loại rồng phun nước tương tự, nhưng cái ở viện bảo tàng rõ ràng là để thoát nước mái, mỗi khi trời mưa xuống thì đẹp đẽ và hùng vĩ, nhưng rồng phun nước trên tế đàn này lại khiến người ta rợn tóc gáy, không biết đó rốt cuộc là chất lỏng màu đỏ, hay là máu tươi thật sự… máu tươi vẫn có thể chảy sau hơn hai nghìn năm.

Theo bậc thang đá dài đi lên, toàn bộ tế đàn cũng bắt đầu thu hẹp lại, càng đi lên cầu thang càng hẹp, dần dần đã đến mức người thường có thể bước qua một bước.

“Có thể nhìn thấy đỉnh tế đàn rồi, phía trên chắc là huyết vương tọa mà Phương Cốc nói.” Tô Tiểu Lạc lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra vài phần vẻ mừng rỡ.

Thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng đến được đây!

Chỉ mong vẫn kịp!

Sinh mạng của nhiều người như vậy, mặc dù tế đàn này nhìn qua thật đáng sợ, lại trôi nổi trong bóng tối vô tận, nhưng nghĩ đến hàng triệu người bị vây hãm trong thành chết chóc sắp trở thành vật tế trong đại điển của Tát Lãng ở Hắc Giáo Đình, cho dù phía trên là núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần.

“Chúng ta đến rồi, chúng ta đến rồi.” Tô Tiểu Lạc là người đầu tiên leo lên bậc thang cuối cùng, kích động nói với Trương Tiểu Hầu phía sau.

Trương Tiểu Hầu mệt mỏi bước tới, ánh mắt hắn hướng về đỉnh tế đàn toàn bằng ngọc thạch trắng này nhìn lại, quả nhiên ở vị trí trung tâm có một khối phỉ thúy khổng lồ!

Phỉ thúy có màu đỏ, óng ánh long lanh, các cạnh của nó tung bay, nhìn qua như vô số thanh kiếm cắm ngược tạo thành một bảo tọa vương giả đầy khí thế…

Đây chính là huyết vương tọa rồi!

Vậy trên huyết vương tọa, nhất định là cổ lão vương – Doanh Chính!

Trương Tiểu Hầu hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía trước.

Trên huyết vương tọa quả thật có một người, không biết là chết hay sống, hắn mặc bộ khải bào màu đen, bộ khải bào này rõ ràng là vật có lịch sử lâu đời, nhưng vẫn phản chiếu ánh hàn quang, thậm chí có thể nhìn thấy trên áo giáp phản chiếu hình ảnh chính mình thấp kém đang rụt rè lại gần!

Người trên huyết vương tọa cứ ngồi ở đó, một tay chống lên má, cơ thể hơi nghiêng, bóng tối dưới vành mũ khôi vừa vặn che khuất khuôn mặt hắn, chỉ có thể mượn ánh lửa của tế đàn nhìn thấy chiếc cằm sắc bén và khóe môi tà tính của hắn!

Như đang chợp mắt, lại như đang suy tư, tóm lại tuyệt không giống như một kẻ đã chết! !

Trên trán Trương Tiểu Hầu đầy mồ hôi, hắn không ngờ một quân vương đã chết hơn hai nghìn năm lại mang lại cho mình cảm giác ngột ngạt khổng lồ như vậy, trong đầu Trương Tiểu Hầu, người này bất cứ lúc nào cũng sẽ đứng lên, sau đó dùng cặp mắt đủ để làm người hồn phi phách tán trừng trừng nhìn chằm chằm vào mình, đến lúc đó mình e sợ sẽ ngay cả đứng cũng không vững!

“Ta rất kinh ngạc…”

Bỗng nhiên, người đang ngồi ở đó nói chuyện rồi!

Trương Tiểu Hầu, Liễu Như, Tô Tiểu Lạc toàn bộ sợ hết hồn, da đầu đều muốn nổ tung.

“Các ngươi là đi như thế nào ra tử môn?” Thanh âm kia lại vang lên, đồng thời từ từ nâng cằm lên.

Ánh lửa từ từ xua tan bóng tối trên mặt hắn, một khuôn mặt quen thuộc với hai bên thái dương bạc trắng lộ ra, đôi môi dày rộng hiện ra màu tím chết chóc tuyệt đối, các đường vân tím còn kéo dài đến gò má, khiến cái miệng này nhìn qua càng thêm quỷ tà!

“Sao… Tại sao là ngươi!” Liễu Như là người đầu tiên phát ra tiếng kinh ngạc.

Khuôn mặt này, mấy người bọn hắn không xa lạ gì, bởi vì đó chính là Phương Cốc, một trong những người đã đi một cây cầu khác một mình!

Trương Tiểu Hầu cũng kinh ngạc đến ngây người.

Hắn hiện tại có chút không phân rõ đây rốt cuộc là cổ lão vương – Doanh Chính, hay là Phương Cốc đã đi đúng cây cầu sinh tử, bởi vì toàn bộ khí chất của hắn đều đã thay đổi!

“Chuyện gì thế này, tại sao ngươi lại ngồi ở chỗ này??” Trương Tiểu Hầu không thể tin nói.

“Ta tại sao không thể ngồi ở chỗ này??” Phương Cốc nở nụ cười.

“Cổ lão vương đâu?” Tô Tiểu Lạc vội vàng hỏi.

“Ta chính là.”

“Ngươi là Phương Cốc.”

“Hiện tại không phải. Tất cả đều như ta suy đoán, cổ lão vương thật sự đã sớm biến mất trong năm tháng, lưu lại bất quá là một bộ khải bào gắn liền với túi da của hắn cùng với huyết vương tọa này cai trị quốc gia vong linh.” Phương Cốc đứng lên, bộ khải bào trên người lập tức phát ra tiếng kim loại sắc bén.

“Có ý gì?” Trương Tiểu Hầu chất vấn.

“Ai đến đây trước nhất, kẻ đó sẽ kế thừa tất cả của cổ lão vương, tòa cung điện trắng này của hắn, quốc gia vong linh do một tay hắn sáng tạo, ma lực vô cùng vô tận của hắn, trí tuệ vô song của hắn…” Âm thanh của Phương Cốc cũng lộ ra một tia kim loại kỳ lạ, vang vọng trên đỉnh tế đàn trống rỗng này.

“Vậy ngươi còn ngồi ở đây làm gì, nhanh bảo vong linh đại quân rút lui, bảo Sơn Phong Chi Thi rời đi, ngừng không gian sát uyên trôi đi.” Tô Tiểu Lạc vội vã nói.

Phương Cốc nghe thấy lời nói này của Tô Tiểu Lạc, lập tức bắt đầu cười lớn.

Tiếng cười của hắn vô cùng kỳ quái, rõ ràng là phát ra từ trong cổ họng, nhưng cảm giác có thứ khác ẩn náu trong túi da của hắn, thay thế hắn phát ra âm thanh này.

“Ngươi cười cái gì?” Tô Tiểu Lạc có chút tức đến nổ phổi nói.

Lúc này, Trương Tiểu Hầu lại kéo Tô Tiểu Lạc, ra hiệu nàng lùi về sau mình.

Tô Tiểu Lạc nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Trương Tiểu Hầu, dường như cũng hiểu ra điều gì, dần dần lùi lại vài bước.

“Buồn cười, binh lính của ta, tướng thần của ta, quân hầu của ta phải giúp ta giành lại đô thành thuộc về ta, ta tại sao phải ngăn cản??” Tiếng cười của Phương Cốc ầm ầm, nghe vào càng thêm đáng sợ.

Trương Tiểu Hầu, Liễu Như, Tô Tiểu Lạc đều đang từ từ lùi lại.

Hiện tại bọn hắn đã không phân rõ rốt cuộc là Phương Cốc khoác lên mình bộ khải bào, hay là cổ lão vương – Doanh Chính dựa vào thân thể Phương Cốc phục sinh, bất kể là dáng vẻ thi quỷ biến đổi hoàn toàn của hắn, hay là âm thanh biến đổi quỷ dị của hắn phát ra, đều cho thấy đây tuyệt không phải là người hiền lành gì!

“Hắn rốt cuộc có phải là Phương Cốc không??” Tô Tiểu Lạc thấp giọng hỏi.

“E sợ không phải rồi!” Liễu Như nói.

Nếu là người sống tuyệt đối, Liễu Như có thể ngửi được khí tức người sống tỏa ra trên người họ, trên thực tế Liễu Như căn bản không cảm giác được khí tức của Phương Cốc đang mặc bộ khải bào này.

Phương Cốc có lẽ cảm thấy cổ lão vương đã chết, mình mặc vào khải bào là có được tất cả, nhưng xét theo nhân cách vặn vẹo của hắn, Phương Cốc mới là kẻ bị thay thế…

Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2895: Thế nào chớp mắt

Q.1 – Chương 1259: Muốn tạ lấy thân báo đáp a

Chương 2894: Một trận miệng pháo