» Chương 233: A? Ngươi tại sao không nói?

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025

Chương 233: Hả? Sao ngươi không nói nữa?

Khi Huyết Mai đang tìm kiếm vấn đề thân phận của Bạch Tiểu Thuần, trong Huyết Khê tông cũng xuất hiện một vài tin đồn. Những tin đồn này đến từ Thi Phong, nghe nói Thi Phong Huyết Tử kia, sau khi nhận được linh dược của Bạch Tiểu Thuần, liền lập tức bế quan. Bây giờ mặc dù vẫn chưa xuất quan, nhưng lại có ba động cường hãn không ngừng bốc lên từ Thi Phong Huyết Tử điện.

Ba động này thu hút không ít người chú ý, nhất là Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong Huyết Tử, càng thêm lưu ý. Ba người họ ngày thường đều không kém nhau là bao, nhưng bây giờ rất rõ ràng, Thi Phong Huyết Tử dường như có chỗ đột phá.

Dù là không thể bước vào Kim Đan, nhưng đối với Thi Phong mà nói, một bộ luyện thi đột phá cũng có thể khiến chiến lực bản thân đột nhiên tăng mạnh.

Như vậy, Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong Huyết Tử cũng có chút sốt ruột. Mấy ngày sau vào sáng sớm, ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão hóa thành một đạo cầu vồng, cấp tốc bay tới.

“Lão phu Thiếu Trạch Phong Hàn Xuân Đông, Dạ sư đệ nhưng đang ở trong động phủ?” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão thân thể cực kỳ khôi ngô, cao lớn uy vũ, toàn thân trên dưới tản mát ra cảm giác khí huyết nồng đậm. Thân là luyện thể tu sĩ, hắn đứng ở đó, như một ngọn núi, càng có uy áp kinh người khuếch tán ra, ngay cả âm thanh cũng hùng hậu vô cùng.

Những gương mặt trên Huyết Thụ ngoài động phủ của Bạch Tiểu Thuần, từng cái run lẩy bẩy, nhưng lại không dám bỏ chạy như trước kia. Người ngoài mặc dù đáng sợ, nhưng trong mắt chúng, Dạ Táng càng đáng sợ hơn. Giờ phút này chỉ có thể cắn răng đứng ở đó, trơ mắt nhìn Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão.

Bạch Tiểu Thuần đang ngồi xếp bằng trong động phủ. Trước khi Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão đến mấy hơi thở, hắn đã có chỗ phát giác. Giờ phút này nghe thấy truyền âm từ bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần hơi kinh ngạc, mơ hồ đoán được đối phương cần làm chuyện gì. Trầm ngâm một lát, tay phải hắn nâng lên vung lên, lập tức cửa lớn động phủ mở ra, Huyết Thụ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng nhường ra một lối đi.

Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cất bước chớp nhoáng, trực tiếp đi vào sân ngoài động phủ. Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng từ trong động phủ đi ra, hai người ánh mắt nhìn nhau trong nháy mắt, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng, ôm quyền bái kiến.

“Dạ sư đệ, năm đó ngươi từ dưới Huyết Nhai đi ra, ta đã biết ngươi cực kỳ bất phàm, đáng tiếc… Lúc đó ngươi lựa chọn là Trung Phong này, nếu như là Thiếu Trạch Phong của ta thì tốt biết mấy.”

Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, nụ cười này trên mặt nạ của hắn nhìn lại, hơi có vẻ âm trầm, tràn đầy lạnh lẽo, ôm quyền đáp lễ.

“Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão tự mình đến, chỗ này của Dạ mỗ bồng tất sinh huy, mời!”

Trong lời nói, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cũng không khách khí, đi theo Bạch Tiểu Thuần tiến vào động phủ. Sau khi phân ngồi hai bên, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão lại không mở miệng.

“Tu vi của Dạ sư đệ không tầm thường, thiên tư kinh người, hậu tích bạc phát, nhất phi trùng thiên, Trung Phong có thể có Dạ sư đệ tại, là may mắn của Trung Phong a.”

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lời này, lập tức vui vẻ, nhưng vẫn giữ thần sắc nghiêm nghị, mỉm cười không nói.

“Nhất là Dạ sư đệ lại được lão tổ coi trọng, tương lai bất khả hạn lượng…” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cảm khái mở miệng, còn nhắc đến chiến tranh giữa Huyền Đan hai tông, thảo luận chuyện lớn nhỏ trong Huyết Khê tông. Thay đổi phương pháp, không ngừng tâng bốc Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần bề ngoài phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng lại đắc ý. Nghe đối phương thổi phồng, hắn cảm thấy rất là kiêu ngạo, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, khi thì cười ha ha một tiếng.

Cho đến khi qua nửa canh giờ, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão nghĩ màn mở đầu của mình đã gần đủ, đang muốn nói đến chuyện chính, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Bạch Tiểu Thuần. Hắn chần chờ một chút, thế là lại một lần nữa thổi phồng một phen.

“Dạ Táng sư đệ tuấn tú lịch sự, rồng phượng trong loài người…”

“Nhìn khắp cả Huyết Khê tông của ta, có thể cùng Dạ Táng sư đệ nổi danh, không quá năm người a…” Lại qua một nén hương, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão nói có chút miệng đắng lưỡi khô, nghĩ chắc là đã gần đủ. Nhưng nhìn sang chỗ Bạch Tiểu Thuần, phát hiện đối phương hứng thú đang dồi dào, giống như đang đắm chìm trong lời thổi phồng của mình.

Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão chần chờ một chút. Hắn cảm thấy mình lần này đến là để nhờ đối phương làm việc, thế là cắn răng một cái, vắt óc suy nghĩ các loại ngôn từ thổi phồng. Cho đến khi lại qua gần nửa canh giờ, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão phát hiện mình thực sự không còn từ nào nữa, nhưng Bạch Tiểu Thuần bên kia lại càng thêm hứng thú.

“Hả? Sao ngươi không nói nữa?” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn về phía Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão.

Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cảm thấy cảnh tượng này rất quái dị. Cắn răng cố gắng nặn ra vài câu nữa, cuối cùng thở dài một tiếng, cảm thấy Dạ Táng trước mắt này cao thâm mạt trắc, mình không thể xem đối phương là hạng người tầm thường. Thế là hướng về Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu.

“Dạ sư đệ thực sự cao minh, Hàn mỗ bội phục, bội phục. Nếu đã như thế, Hàn mỗ cũng không vòng vo nữa. Lần này Hàn mỗ đến, thật sự là vì sư đệ ngươi bất bình a. Dược Đạo của Dạ sư đệ kinh người, từng vì Thi Phong luyện qua linh dược, nhưng đám người Thi Phong kia lại táng tận thiên lương, chẳng những không biết ơn, ngược lại còn oán hận Dạ sư đệ!”

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lời này, cũng nhớ tới chuyện trước đó, thần sắc âm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.

“Nhất là Thi Phong Đại trưởng lão và Huyết Tử kia, càng quá đáng. Dạ sư đệ thế nhưng là vì bọn họ luyện chế linh dược, bọn họ lại còn muốn giận chó đánh mèo Dạ sư đệ. Chuyện này quá đáng, Dạ sư đệ yên tâm, chuyện này Huyết Tử của Thiếu Trạch Phong ta đã bẩm lên tông môn, đòi lại một cái công đạo cho Dạ sư đệ!” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão lòng đầy căm phẫn, trong lời nói quét Bạch Tiểu Thuần một cái.

“Đa tạ Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão và Huyết Tử, chuyện này đã qua rồi, thôi thôi, thông qua chuyện này, Dạ mỗ cũng nhìn rõ rất nhiều chuyện.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cảm thán.

“Dạ sư đệ không cần khách khí với chúng ta. Dạ sư đệ nghịch huyết phản tổ, vốn là có tư chất luyện thể, lại có Man Quỷ hộ thể, cùng Thiếu Trạch Phong của ta chính là người một nhà a.” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng.

“Thi Phong kia không biết tốt xấu, chúng ta về sau không thèm để ý tới bọn họ là được. Nhưng chúng ta lẫn nhau là người một nhà, như thế này, Dạ sư đệ ngươi luyện cho Thiếu Trạch Phong chúng ta một lò linh dược. Lão phu cam đoan, ngươi dù có làm sập cả Thiếu Trạch Phong, lão phu và Huyết Tử cũng đều không nhíu mày chút nào!” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão vỗ ngực, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Cái này…” Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút.

“Dạ sư đệ yên tâm, quy củ ta hiểu.” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão từ trong ngực lấy ra một cái Túi Trữ Vật, đặt trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quét qua, cầm lấy Túi Trữ Vật nhìn thoáng qua, bên trong đựng một lượng lớn dược thảo, còn có không ít linh thạch. Nội tâm Bạch Tiểu Thuần hài lòng, đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên thần sắc hơi động, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão kia cũng nhíu mày, nhìn về phía ngoài động phủ.

“Dạ sư đệ có ở đó không, lão phu Vô Danh Phong Đại trưởng lão Cảnh Càn Khôn.” Ngoài động phủ, Vô Danh Phong Đại trưởng lão, vị lão nhân lùn kia, giờ phút này đang đứng ở đó, thần sắc như thường, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng. Hắn nguyên bản đối với việc tìm Bạch Tiểu Thuần luyện dược có chút do dự, ngay cả Vô Danh Phong Huyết Tử cũng như thế.

Nhưng khi hôm nay hắn nghe nói, Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão xuất hiện ở Trung Phong, hắn ngồi không yên. Nhất là Vô Danh Phong Huyết Tử, càng sốt ruột, thúc giục hắn lập tức đến, nói gì cũng phải để Bạch Tiểu Thuần luyện dược cho Vô Danh Phong.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, đứng dậy đi ra động phủ, nghênh đón Vô Danh Phong Đại trưởng lão. Rất nhanh, liền dẫn Vô Danh Phong Đại trưởng lão trở về trong động phủ.

Vô Danh Phong Đại trưởng lão vừa vào đến, lập tức nhìn thấy Hàn Xuân Đông. Hai người ánh mắt nhìn nhau, đều thấy được ý cạnh tranh trong mắt nhau.

“Dạ sư đệ, Cảnh mỗ không nói nhảm, chỉ cần ngươi có thể luyện chế cho Vô Danh Phong chúng ta một lò đặc biệt Tứ giai linh dược, Thiếu Trạch Phong cho ngươi bao nhiêu thù lao, chúng ta giao gấp đôi, chỉ yêu cầu một điểm, luyện cho chúng ta trước!” Lão nhân lùn vừa mở miệng, liền lập tức tràn đầy khí phách. Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói chuyện, một bên Hàn Xuân Đông hừ lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, sát khí trong thể nội ầm vang bộc phát, biểu cảm âm trầm.

“Dạ sư đệ, Túi Trữ Vật trước đó chỉ là một phần ứng trước mà thôi. Chỉ cần Dạ sư đệ luyện dược cho chúng ta trước, như vậy bí pháp luyện thể trong Thiếu Trạch Phong của ta, sẽ toàn bộ mở ra cho Dạ sư đệ. Ngươi có thể đến tu hành bí pháp Thiếu Trạch Phong của ta!” Thiếu Trạch Phong Đại trưởng lão cắn răng mở miệng. Ai cũng không biết thời gian luyện dược của Bạch Tiểu Thuần dài hay ngắn. Căn cứ kinh nghiệm trước đó phán đoán, đối phương luyện dược hao phí rất nhiều thời gian. Nhất là trước mắt khai chiến sắp đến, rất có khả năng trước khi chiến đấu, chỉ có thể luyện dược cho một người.

Cho nên cơ hội này, hắn nhất định phải tranh thủ cho Huyết Tử của mình.

Giờ phút này lời nói của hắn vừa ra, Bạch Tiểu Thuần lập tức động dung. Đối với pháp luyện thể của Thiếu Trạch Phong, hắn cũng muốn nghiên cứu một chút, xem xem có gì khác biệt với Bất Tử Quyển của mình.

Lão nhân lùn một bên, cũng kinh hãi. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần động dung sau, hắn cắn răng một cái.

“Dạ Táng sư đệ, Vô Danh Phong ta cũng vì sư đệ ngươi chuẩn bị một cái Ma đầu. Sư đệ có thể tu hành pháp luyện ma của Vô Danh Phong ta!” Lời nói của hắn vang vọng lúc, Hàn Xuân Đông lập tức trợn mắt nhìn.

Ngay khi hai người giằng co, tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch. Pháp Ma đầu của Vô Danh Phong, giống như là bí truyền, không phải tu sĩ Vô Danh Phong muốn học tập, cần hao phí lượng lớn điểm cống hiến.

Giá trị của nó to lớn, khó mà hình dung.

“Dạ Táng sư đệ, làm việc có trước có sau. Lần này Thiếu Trạch Phong ta tới trước tìm Dạ sư đệ ngươi luyện dược, nhờ sư đệ cẩn thận cân nhắc!” Hàn Xuân Đông nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Dạ Táng sư đệ, Vô Danh Phong ta đưa ra gấp đôi đấy!” Lão nhân lùn cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mi tâm, ánh mắt quét qua hai người này, sau đó cười ha ha một tiếng.

“Đúng là phải có trước có sau, ta sẽ đi trước Thiếu Trạch Phong, còn xin Vô Danh Phong Đại trưởng lão và Huyết Tử thứ lỗi. Còn về gấp đôi, không cần thiết, hai vị đều là đại diện cho Huyết Tử phía sau. Như vậy, Dạ mỗ cho các ngươi một lời hứa, ta vô luận luyện dược cho ai trước, trước khi chiến tranh, linh dược của hai ngọn núi các ngươi, nhất định đều có thể luyện chế ra!”

Thiếu Trạch Phong và Vô Danh Phong hai vị Đại trưởng lão này, nghe thấy lời này, đều thần sắc hơi động. Bọn họ lẫn nhau cũng không muốn cố tình nâng giá như thế. Giờ phút này thấy Bạch Tiểu Thuần rất khéo léo, thế là càng thêm có hảo cảm. Sau khi lẫn nhau nhẹ gật đầu, lại cùng Bạch Tiểu Thuần nói chuyện phiếm một phen, cuối cùng đều hài lòng ôm quyền cúi đầu, lúc này mới rời đi.

Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn hai người rời đi, trở lại động phủ sau, hắn khoanh chân ngồi ở đó, trầm tư một lát rồi cười hắc hắc.

“Thi Phong có Lục Mao Cương của ta, Vô Danh Phong làm Đại Ma đầu, Thiếu Trạch Phong luyện qua thể, Trung Phong làm Đại trưởng lão. Như vậy, địa vị của ta trong Huyết Khê tông có thể trở nên cực kỳ quan trọng, không kém gì Huyết Sắc trưởng lão. Đến lúc đó sẽ giúp Tống Quân Uyển trở thành Huyết Tử, khả năng ta trở thành Đại trưởng lão càng lớn hơn không ít!”

(Bị giết là có thể phục sinh, đạt được năng lực ngẫu nhiên. Chờ đợi chuyện bị giết.)

Quay lại truyện Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Bảng Xếp Hạng

Chương 1894: Ghi nhớ lời ta nói

Q.1 – Chương 565: Thiên cách

Toàn Chức Pháp Sư - April 29, 2025

Chương 1893: Ngươi đừng giả bộ