» Q.1 – Chương 951: Hung hăng đến cực điểm đầu mục

Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025

Xuyên qua một tiểu trại, nhưng đẹp đến nỗi người sáng mắt lên.
Nơi đây giáp biển, lục địa lại hiện đồi núi bậc thang, những tiểu mộc lam thảo lều ốc xinh đẹp chằng chịt, hứng thú y xây trên sườn núi. Con đường núi màu trắng tinh xảo quanh co lên, hai bên trồng loại hương thảo màu đỏ, khiến toàn bộ tiểu trại đẹp đẽ rung động lòng người tựa đồng thoại, có núi, có đường, có biển, có hoa, có nhà…

“Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi đi?” Tương Thiểu Nhứ là người đầu tiên đề nghị.
“Nhưng chúng ta mới nghỉ ngơi chưa bao lâu?” Ngả Giang Đồ nói một câu.
Nam Giác cũng trừng Ngả Giang Đồ một cái, còn Mục Đình Dĩnh, Nam Vinh Nghê đồng dạng là nữ giới càng giơ hai tay tán thành. Ánh sáng lấp lóe trong mắt các nàng đủ biết, nơi đây tuyệt đối là cảnh tượng trong mộng. Ngay cả trời và mây cũng có màu sắc hơn những nơi khác!

Bất đắc dĩ, mọi người đành tiến vào tiểu trại hương thảo này.
Ven đường, loại hương thảo màu đỏ tỏa ra mùi hương thanh nhã, dù cả núi đồi cũng không nửa phần ngán ngẩm. Đi trên con đường núi nhỏ này, tâm thần sảng khoái, cảm giác như đi thêm vài bước sẽ xuất hiện căn phòng nhỏ xây toàn bộ bằng bơ bánh gato mứt quả.

“Thật khó tin, nơi đây lại có một thôn trại mộng ảo như vậy.” Mạc Phàm cảm khái một câu, lặng lẽ ghi nhớ vị trí nơi đây. Quay đầu lại, khi muốn cùng Tâm Hạ sống những ngày không tu không luyện, nơi đây là lựa chọn không tồi, cảm giác chỉ cần ở lại vài ngày, con cái sẽ tiến triển thần tốc!

Mọi người vừa muốn tiến vào tiểu trại hương thảo, lại thấy trên đường tiểu trại xuất hiện một hàng rào lớn, nơi đó có một tiểu đình lều thảo, bên trong có một nữ tử đeo đầy trang sức.
Nàng liếc nhìn đoàn người Mạc Phàm, lúc đầu ánh mắt có chút kỳ lạ, không biết là nghi hoặc tại sao lại xuất hiện người châu Á ở đây, hay vì điều gì khác.

“Những lữ khách lạc đường, các ngươi muốn tá túc trong tiểu trại mộng ảo này, hay có dự định khác… À, thật xin lỗi, ta không chú ý các ngươi đã có bạn gái.” Nữ tử đeo trang sức mỉm cười phong tình vạn chủng, không chút câu nệ với người lạ.
Da thịt nữ nhân thiên về màu tối, nhưng sáng lấp lánh mê người, sạch sẽ, co giãn, có sự hoang dã gợi cảm mà nữ tử phương Đông không có.
Triệu Mãn Duyên là người thích nhất làm quen với nữ nhân, hắn lập tức tiến tới quyến rũ nữ tử đeo trang sức này.
Kết quả, nữ tử đeo trang sức dùng phương thức rất uyển chuyển nói cho bọn họ biết, tiểu trại đang tổ chức một ngày lễ, trong lúc ngày lễ không hoan nghênh bất kỳ lữ khách nào đến.

Các cô nương đều thấy rất đáng tiếc, Tương Thiểu Nhứ thậm chí nói sẵn sàng chờ ngày lễ kết thúc. Nhưng đoàn đội sẽ không đồng ý, bọn họ sao cũng có nhiệm vụ trên người, nếu ven đường vừa thấy nơi tú lệ như vậy liền muốn ở lại một thời gian, bọn họ còn đi Venice làm gì, còn đánh giải đấu quốc phủ gì?
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể chọn rời đi.

Triệu Mãn Duyên vẫn lưu luyến đang trêu chọc nàng, nhưng người ta lại tỏ ra thái độ đại tỷ tỷ không có hứng thú với tiểu đệ đệ ngươi, điều này khiến Triệu Mãn Duyên cảm giác bị tổn thương tự tôn, không chút do dự lựa chọn đứng ở bên phe ở lại vài ngày, hi vọng dựa vào mấy ngày này để hàng phục nữ tử quyến rũ, hào phóng, nếu như một con mèo rừng nhỏ này. Nói thật, hắn đã lâu không khai trai rồi!
Đáng tiếc, đoàn đội vẫn lựa chọn rời đi.

Mọi người một lần nữa vòng quanh núi đi xuống, phải đợi trời tối đến trấn gần đó nghỉ chân, liền bỏ lại tiểu trại hương thảo này.
“Ta rất cảm thấy hứng thú với ngày lễ của bọn họ, hay là các ngươi đi trước, ta lẻn lên xem một chút, trước khi trời tối ta sẽ đến trấn hội hợp với các ngươi?” Mạc Phàm đột nhiên đưa ra ý nghĩ này.
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!” Tương Thiểu Nhứ lập tức nhảy ra, kiên quyết muốn cùng Mạc Phàm lẻn đi.
Ngả Giang Đồ, Nam Giác nắm Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ hai người này cũng không có cách nào, chỉ đành dặn dò bọn họ một câu, liền tiếp tục chạy đi lên.

“Mẹ nó, trước khi trời tối ta có thể hàng phục nữ nhân kia!” Triệu Mãn Duyên thả ra một câu lời hung ác, dứt khoát quay đầu lại, hướng về tiểu đình kia đi đến.

Mạc Phàm sở dĩ muốn lên xem một chút, nguyên nhân rất đơn giản, hắn phát hiện Ngưng Hoa Tà Châu của mình đang lượng, chỉ vào phương hướng cũng chính là tiểu trại hương thảo kia.
Điều này có thể liên quan đến việc hắn có thể sử dụng sức mạnh ác ma hệ hay không, cho dù là phạm vào phong tục tập quán, cũng phải lên xem một chút.
Mạc Phàm buồn bực chính là, Tương Thiểu Nhứ hàng này cũng theo tới, cũng không biết nữ nhân này đánh cái phong gì, người lớn như vậy còn mê luyến loại đồng thoại này, không thể như Triệu Mãn Duyên thực tế trực tiếp một chút sao.

Triệu Mãn Duyên đi trêu gái, Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ vừa vặn thừa cơ vượt qua trong sườn núi trực tiếp lưu đi lên. Với tu vi hai người, mặc dù vị nữ nhân canh giữ ở cửa tiểu trại là pháp sư, cũng sẽ không bị phát hiện.
Tiếp tục theo sườn núi cỏ đầy hương thảo leo lên, Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ đã nhìn thấy một trại có nhà cửa tương đối dày đặc.
“Nơi đây pháp sư trông coi còn không ít, trị an so với những nơi chúng ta đã qua tốt hơn nhiều, xem ra đúng là một nơi tốt.” Tương Thiểu Nhứ nói.
Dọc đường xông đến, Mạc Phàm và Tương Thiểu Nhứ đều phát hiện mỗi giao lộ then chốt đều có một vài pháp sư ăn mặc giống nữ tử ở tiểu đình kia, phần lớn là nam giới. Bọn họ cũng không biết đang nói chuyện phiếm gì, luôn nghe thấy tiếng cười mang vài phần dâm ý!

“Những thứ này hình như là phi tử hương thảo, nghe nói sớm nhất là do một vị phi tử New Zealand nước mắt bồi dưỡng ra, có thể dùng để chế tạo thuốc giảm trầm cảm, bán rất quý, chẳng trách tiểu trại này nhìn qua liền giàu có hơn những tiểu trại khác.” Tương Thiểu Nhứ rất nhanh nhận ra loại hương thảo này.
Mạc Phàm đối với chuyện như vậy cũng không quá quan tâm, dù sao cứ vậy nghe, hắn hiện tại để trong lòng là, tại sao một thôn trại nhỏ như vậy, lại có thể bỏ thêm vào thứ năng lượng cho Ngưng Hoa Tà Châu của mình…
“Ngươi theo sát ta, đừng để bọn họ phát hiện, bị nổ ra ngoài nhưng là không tốt.” Mạc Phàm nhắc nhở Tương Thiểu Nhứ.
“Yên tâm đi.”

Tương Thiểu Nhứ theo sát bên cạnh Mạc Phàm, Mạc Phàm chế tạo ra một cái bóng ma, che lại mình và Tương Thiểu Nhứ, lặng yên không một tiếng động đến gần thôn trang sơn trại kia.
Trong thôn trang sơn trại có rất nhiều người, mọi người đều ở ngoài nhà, tụ rất dày đặc, đếm kỹ có chừng ba, bốn trăm người, xem ra đây là một thôn trại khá lớn.
Ba, bốn trăm người kia toàn bộ đều ở nơi trống trải của thôn trại, ngoài ra còn có một đám người ăn mặc màu đỏ, đeo đầy trang sức, từ trang phục đại khái đoán, hẳn là pháp sư.

Mạc Phàm nhìn lướt qua, phát hiện số lượng những người mặc màu đỏ, đeo đầy trang sức này lại có khoảng năm mươi, hơn nữa tu vi cũng không thấp. Cộng thêm những người canh giữ trên sườn đồi, làm sao cũng có bảy mươi, tám mươi người.
Một thôn trại chưa tới 500 người như vậy lại có bảy mươi, tám mươi vị pháp sư, mật độ pháp sư này có chút quá cao. Quan trọng nhất là những người này đều không phải loại pháp sư tập sự hay tân binh gì, từ khí tức và nguyên tố phun trào trên người bọn họ mà xem, đều là lão pháp sư.

“Trại trưởng, ngươi hiểu lầm chúng ta quá rồi!” Một vị nam tử đội mũ nụ hoa đỏ sẫm dẫn đầu lắc đầu, vẻ mặt bị oan uổng.
“Hiểu lầm?? Ta không muốn nói thêm gì với loại người như ngươi, đã rơi vào tay các ngươi, thứ đáng giá nhất của toàn bộ sơn trại chính là những hương thảo này, các ngươi có bản lĩnh thì hái hết đi!” Trại trưởng là một trung niên nam nhân mặc y phục vải đen, trên mặt mang vài phần cương nghị.
“Ta là một người rất thông tình đạt lý, không tin ngươi có thể hỏi những người đã được ta Tây Cát chăm sóc, bọn họ xưa nay sẽ không sợ hãi và khó chịu với hành vi của ta, ngược lại đa số sẽ cảm tạ ta sự kiên trì đạo nghĩa này. Ta nói rồi, ta không phải là kẻ xấu tội ác tày trời gì, ta cũng là một thương nhân đồng ý làm ăn với các ngươi. Người thôn trại các ngươi, nhà cửa thôn trại các ngươi, thôn trại các ngươi, hương thảo thôn trại các ngươi, đã là thuộc về ta tất cả. Các ngươi chỉ cần trả đủ tiền mua về, ta liền dẫn các huynh đệ rời đi.” Nam tử tự xưng là Tây Cát ung dung không vội nói.

“Khốn nạn, những thứ này vốn thuộc về chúng ta, khi nào thuộc về ngươi? Cướp đồ của chúng ta, vây quanh thôn trại chúng ta, còn muốn chúng ta tự bỏ tiền mua về, ngươi coi chúng ta là kẻ ngu si sao??” Một thiếu nữ cương cường đầy mình từ trong đám người xông ra, mạnh mẽ nhổ một ngụm nước bọt về phía Tây Cát!
Tây Cát cũng không tránh, lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau trước ngực, sau đó còn đưa chiếc khăn tay dính nước bọt của thiếu nữ lên mũi, thâm tình hít một hơi, cười khẩy nói: “Ta có thể nghe ra, ngươi vẫn là một cô gái chưa trải qua bất kỳ sự âu yếm nào của nam nhân. Ta đã nói cách làm ăn của ta cho các ngươi rồi, đào không bỏ tiền, mua hay không mua là chuyện của các ngươi. Nhưng nếu ngươi còn bất kính với một thủ lĩnh công đoàn Hồng Sắc cao quý như vậy, ta sẽ khiến ngươi trong một đêm nếm trải số lượng nam nhân mà nguyên bản ngươi cần cả đời mới nếm trải!!”

Câu nói cuối cùng của Tây Cát khiến thiếu nữ cương cường kia sợ đến hoa dung thất sắc. Lúc này một trung niên nam nhân đột nhiên đứng dậy, chắn thiếu nữ cương cường ở phía sau.
Tây Cát như trước nhìn chằm chằm cô gái kia cười gằn, cười đến khiến người ta sợ hãi.
Hơn 300 thôn dân đứng đó, đối mặt với thủ lĩnh công đoàn Hồng Sắc Tây Cát, nhưng không có nửa phần sức phản kháng, từng người vẻ mặt hoang mang.

“Mẹ kiếp, lại là một đám giặc cướp!!” Mạc Phàm còn chưa mở miệng, Tương Thiểu Nhứ đã không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Hai người trốn trong bóng cây rừng, toàn bộ nhìn thấy cảnh vừa nãy.
Nơi đây căn bản không tổ chức ngày lễ gì, mà đang gặp giặc cướp bắt cóc!!

“Ta chưa từng thấy đạo phỉ nào vô sỉ như vậy!!” Mạc Phàm mắng.
“Đúng vậy, giặc cướp nhiều nhất là cướp đồ xong lập tức rời đi, chờ gió yên sóng lặng sau đó tự tiêu tang. Bọn họ ngược lại tốt, cướp đồ của người khác, sau đó còn bắt người bị cướp trả tiền mua về… Tiêu tang đều tiết kiệm được.” Tương Thiểu Nhứ nói.
“Nói đến, những trấn, thành thị chúng ta đã qua, hình như có dán lệnh truy nã công đoàn Hồng Sắc nhỉ?” Mạc Phàm đột nhiên nhớ ra điều này.
“Vâng, tiền thưởng còn không thấp… Mạc Phàm, ngươi bình tĩnh đi, bọn họ đông người như vậy!” Tương Thiểu Nhứ lập tức biết Mạc Phàm có ý đồ gì, vội vàng ngăn lại.

Quay lại truyện Toàn Chức Pháp Sư

Bảng Xếp Hạng

Chương 2706: Xích Thiên Kiêu xuất thủ

Q.1 – Chương 1131: Người mạnh nhất bên trên

Chương 2705: Đế Quân niệm lực