» Q.1 – Chương 922: Bốn đôi bốn!
Toàn Chức Pháp Sư - Cập nhật ngày May 1, 2025
Gặp được đội ngũ Anh quốc, Mạc Phàm cảm thấy ông trời hẳn là cảm thấy mình quá thuận buồm xuôi gió, muốn cho mình một lần đả kích nặng nề. Bằng không, nhiều quốc gia như vậy đều tới nơi này, cớ gì đến vòng thử thách cuối cùng của mình lại nhảy ra một đội Anh quốc?
Thực lực của quốc gia này, không hạng ba thì cũng hạng năm chứ gì?
“Lần khiêu chiến tỷ thí này, có ai đồng ý lên không?” Bạch Đông Uy ánh mắt đảo qua đám người thủ quán. Kết quả, ông thấy trong đám người thủ quán có hơn một nửa đều lùi về sau một bước.
Điều này làm Bạch Đông Uy tức giận, chỉ vào họ liền mắng: “Một đám thứ không có tiền đồ, đụng tới kẻ yếu thì các ngươi tranh nhau chen lấn, gặp được kẻ mạnh thì từng tên co rụt như rùa. Có thể cùng đội mạnh luận bàn, đó cũng là một lần rèn luyện rất tốt. Trọng ở tham dự hiểu không?”
“Giáo viên, chúng em cũng không muốn bị ngược, những ngày qua thật vất vả tích góp đủ một chút lòng tự tin.” Một tên nam thủ quán người lẩm bẩm một câu.
Bạch Đông Uy mặt đầy bất đắc dĩ. Kỳ thực khi đám người kia đi vào, ông đã cảm thấy tình huống không ổn. Những người này nhìn như tùy ý có lễ, nhưng mỗi người đều là hổ lang a.
“Đánh thế nào?” Mạc Phàm hỏi.
“Bốn đánh bốn, phương thức luận bàn đội tiêu chuẩn.” Bạch Đông Uy đáp.
“Người của họ hình như đã tuyển ra rồi, còn bên ta thì sao?” Mạc Phàm nói.
“Ta đến đây đi.” Mục Nô Kiều cũng biết đây là trận thăng cấp quan trọng nhất của Mạc Phàm. Nếu thua, phải đợi vòng kế tiếp của đội quốc phủ thay thế, vậy không biết được thời gian bao lâu.
“Hừ, cường quốc cũng không có gì đáng sợ!” Đông Phương Liệt chủ động đứng dậy, một bộ muốn so tài cùng những người này.
“Cần một Hệ Thủy hoặc Hệ Quang, để phòng ngự được bảo đảm.” Mạc Phàm nói với người thủ quán.
“Vậy ta đến thử xem sao?” Lý Khuông nói.
Bốn người được tuyển cũng quyết định. Đang chuẩn bị bước vào đấu đài thì tại cửa quán quốc gia xuất hiện ba người, tuổi đều khá lớn…
Bạch Đông Uy hơi kinh ngạc. Ông không nghĩ tới mấy vị đại đạo sư lại tự mình đến quán quốc gia, nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Nhưng nghĩ lại, Bạch Đông Uy mặt lập tức tối sầm lại.
Mấy vị đại đạo sư trước đây khi họ thắng liên tiếp không tới. Lại đúng ngày hôm nay gặp đội Anh quốc mạnh mẽ lại đến thăm dò, điều này làm nụ cười trên mặt Bạch Đông Uy biến mất ngay lập tức.
Bất luận đối phương là ai. Tóm lại, các học viên quốc gia mình bị ngược, các đạo sư liền không vui nổi. Họ không vui, chính ông, một giáo viên quán quốc gia, phỏng chừng sẽ bị phê bình rồi!
“Thực sự là ngã huyết môi rồi!” Bạch Đông Uy vẻ mặt đưa đám, tiến lên nghênh tiếp mấy vị đạo sư.
Mấy vị đạo sư lần lượt là Phong Ly và Tùng Hạc, cùng với Phó hội trưởng của Tháp pháp sư Minh Châu. Ba người phía sau hình như còn theo mấy pháp sư trẻ hơn một chút, khả năng là hậu bối của mấy người họ. Hai nữ một nam.
Phong Ly lông mày rậm râu rậm, cả người tự mang khí tràng áp bức như nhạc nền, ánh mắt nhìn kỹ Bạch Đông Uy, dường như đối với vị giáo viên này không có gì hài lòng, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới chỗ quan sát.
Bạch Đông Uy tự nhiên phải đi theo.
“Phong Ly, là Mạc Phàm.” Tùng Hạc thoáng nhìn liền nhận ra Mạc Phàm đang đứng trên đài.
Tùng Hạc là viện trưởng Học phủ đế đô, đối với chuyện của Mạc Phàm đã sớm hiểu rõ.
“Hừ, cái thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không coi bề trên ra gì, mục không kỷ luật, không coi ai ra gì này. Ta hôm nay ngược lại muốn xem xem hắn làm sao bị sửa chữa!” Phong Ly vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, đối với Mạc Phàm mang theo oán niệm rất lớn.
Phong Ly và Tùng Hạc vừa lúc ở trong Hiệp hội Pháp sư, nghe nói lần đá quán này là đội đại diện Anh quốc nên đến xem. Tuy rằng mấy vị đạo sư này chủ yếu phụ trách tuyển thủ quốc phủ, nhưng bên quán quốc gia vẫn phải phối hợp một hai lần.
“Ta cũng rất bất ngờ, đội đại diện Anh quốc lại nhanh như vậy đã đến châu Á, hơn nữa quốc gia đầu tiên khiêu chiến hình như là chúng ta.” Vị Phó hội trưởng nói.
“Tỷ lệ thắng của quán quốc gia chúng ta tăng lên, xếp hạng cũng cao lên, họ tự nhiên sẽ khiêu chiến xếp hạng cao trước tiên.” Tùng Hạc cười nói.
Khi Mạc Phàm và Mục Ninh Tuyết trở thành người thủ quán, tỷ lệ thắng của quán quốc gia tăng vọt, chắc hẳn đã thu hút sự chú ý của không ít quốc gia.
“Ông nội. Họ đánh thắng được đội Anh quốc không ạ?” Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa tên Điềm Điềm hỏi.
“Đương nhiên không đánh lại, đừng nói là đám người kia. Kéo cả đội quốc phủ tới đánh với họ, tám chín phần mười cũng là thua.” Phong Ly thẳng thắn nói.
Nếu xem đội quốc phủ là đội chính, thì người thủ quán có thể nói là đội dự bị.
Đám người hiện tại ở trong quán quốc gia, lại là đội chính của Anh quốc. Dù cho kéo đội của Ngả Giang Đồ tới đánh với họ, cũng không có nửa điểm phần thắng. Cường quốc chung quy là cường quốc, qua bao nhiêu kỳ thế giới học phủ chi tranh, xếp hạng của đội đại diện Anh quốc đều cao hơn Trung Quốc không ít.
“Vậy nhìn đến mức quá nhiều vô vị a.” Một thiếu nữ khác nhuộm tóc vàng kim lầu bầu bĩu môi nói.
“Ta lại không phải đến xem đồ vật như vậy, ta là tới xem đội Anh quốc, tìm hiểu thực lực của họ.” Phong Ly nói.
“Khặc khặc, Phong Ly, ông đừng như vậy…” Tùng Hạc vẻ mặt lúng túng.
Bạch Đông Uy đứng một bên, nghe được mặt đỏ lên.
Quá giời ạ hại người tự tôn rồi!!
…
…
Bên phía người thủ quán Trung Quốc, xuất chiến lần lượt là Mạc Phàm, Mục Nô Kiều, Đông Phương Liệt, Lý Khuông.
Bên phía đội Anh quốc, nhìn tình hình họ chọn người, có vẻ như là ngẫu nhiên.
Thông thường mà nói, làm đội trưởng đội quốc phủ, rất ít khi ra tay trong tỷ thí thủ quán. Mạc Phàm hiện tại chỉ hy vọng đội Anh quốc phái ra không phải là loại cấp độ quá yêu nghiệt. Nếu thực lực cùng cấp độ với Ngả Giang Đồ, trận này liền không có phần thắng nào.
“Toàn bộ đều là cao cấp.” Mạc Phàm nhìn thấy bốn người đội Anh quốc bước tới, lập tức nhíu mày, cũng nhắc nhở các đồng đội một câu.
“Không có chuyện gì, chỉ cần còn chưa sử dụng được phép thuật cao cấp, chúng ta hẳn là có thể đánh một trận.” Lý Khuông nói.
“Ta cũng đã vào cao cấp.” Mục Nô Kiều nói.
“Ồ? Không tồi, không tồi.” Mạc Phàm nhướng mày về phía Mục Nô Kiều.
Đáng tiếc, nếu Mục Nô Kiều có thể sử dụng được phép thuật cao cấp Hệ Thực Vật, vậy thì càng tốt. Kỹ năng Quỷ Mộc này vẫn là tương đối bá đạo!
Không thể phóng thích cũng không sao, chí ít lực khống chế đã tăng lên một cấp độ lớn. Khi mọi người còn chưa thể thành thạo hoàn thành phép thuật cao cấp, lực khống chế càng then chốt trong chiến đấu, dù sao một phép thuật cao cấp có thời gian thi pháp dài dòng.
Mục Nô Kiều tiến vào cao cấp, Mạc Phàm vẫn rất bất ngờ, ở cùng một mái nhà mà không phát hiện tu vi nàng đột nhiên tăng vọt… Xem ra Mục gia đang bắt đầu muốn phát lực rồi!
“Lên tinh thần đi, chúng ta chưa chắc sẽ thua!” Mạc Phàm thấy ba người họ chiến ý cũng không cao lắm, liền cổ vũ nói.
Lý Khuông miễn cưỡng nở nụ cười, nói thật, hắn chỉ là tới… Trọng ở tham dự, đánh với đội Anh quốc làm gì có nửa điểm phần thắng a!
Đông Phương Liệt thì không nói gì, ngược lại là một bộ sẽ cố gắng hết sức. Còn kết quả thế nào, ngược lại hắn đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, lại không phải chưa từng thua.
Mục Nô Kiều thì rất chăm chú nghiêm túc, đây là lần đầu tiên nàng chính thức thi đấu sau khi tiến vào cao cấp, nàng sẽ dốc toàn lực ứng phó!