» Chương 229: Ôn Ma danh xưng, danh dương thiên hạ
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Cập nhật ngày April 26, 2025
Chương 229: Ôn Ma danh xưng, danh dương thiên hạ
Hứa Tiểu Sơn hét lớn một tiếng, trực tiếp vọt lên, hướng về Thi Phong Huyết Tử Phong Nhai ôm lấy. Thừa dịp này, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng độn đi, bay lên.
Lúc này, hắn có chút tức giận.
“Phong Nhai, ta trước khi luyện dược đã nói với ngươi là có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề, chính miệng ngươi nói với ta là cứ yên tâm, bây giờ ngươi muốn làm gì, ngươi tuy là Huyết Tử, nhưng lẽ nào ngươi thật sự cho rằng, ta Dạ Táng lại sợ ngươi!”
Bạch Tiểu Thuần bay lên rồi hướng về Thi Phong Huyết Tử gầm nhẹ.
Trong lòng hắn khẩn trương, giờ phút này cố gắng giả vờ giận dữ, trên thân sát khí cũng theo đó tỏa ra. Tay phải hắn nhấc lên, trong tay xuất hiện một cái bình đan.
“Đây chính là tứ giai Nghịch Huyết Dưỡng Thi Đan mà ngươi cần!”
Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời, Thi Phong Huyết Tử Phong Nhai đã chế trụ Hứa Tiểu Sơn. Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt quét qua bình đan trong tay Bạch Tiểu Thuần, cố gắng đè xuống ngọn lửa giận trước đó dâng lên trong lòng.
Lúc trước hắn đích thật đã nói như vậy, nhưng dù thế nào cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện tình huống này. Nhưng hắn thân là Huyết Tử, tính cách có sự lãnh khốc nhất định. Giờ phút này nheo mắt lại, cơn giận lập tức tan biến, trên mặt nở nụ cười.
“Là Phong mỗ có chút lỗ mãng. Dạ Táng sư đệ, việc này không liên quan gì đến ngươi, chỉ cần linh dược không có vấn đề, tất cả những gì trước đó đã hứa hẹn, Phong mỗ nhất định sẽ làm được.”
Bạch Tiểu Thuần không sợ đối phương nuốt lời, tay phải giơ lên ném đi, bình đan bay về phía Thi Phong Huyết Tử. Phong Nhai bắt lấy rồi mở ra xem, lập tức động dung, trong lòng cuồng hỉ. Về phần việc Thi Phong bị náo loạn, hắn tuy đau đầu, nhưng hôm nay mắt thấy đan dược đã luyện thành, với tiền đề này, tất cả đều là vấn đề nhỏ.
“Đa tạ!”
Thi Phong Huyết Tử mở miệng cười, trong mắt hàn quang ẩn chứa. Thân thể hắn nhoáng lên, bay thẳng đến Tổ Phong, muốn tìm Thái Thượng trưởng lão để hóa giải loạn Thi Phong.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương đi xa, trong lòng cười lạnh, cảm thấy Thi Phong Huyết Tử này không nói lý lẽ. Mình rõ ràng đã giúp hắn luyện đan dược, nhưng cái hàn quang ẩn chứa trong mắt hắn vừa rồi, Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ mồn một.
“Hừ, cũng may ta Bạch Tiểu Thuần tuy là người thực tế, nhưng thông minh. Viên Nghịch Huyết Dưỡng Thi Đan kia ngươi không dùng thì thôi, một khi dùng, luyện thi của ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của ta!”
Bạch Tiểu Thuần đắc ý, cảm thấy đến lúc đó hắn có thể lập tức khiến Thi Phong Huyết Tử tan thành mây khói. Thế là hắn hất cằm lên, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh.
Đại đa số tu sĩ ba ngọn núi, khi ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quét tới, đều nội tâm chấn động, vội vàng lùi lại, lộ ra thiện ý, hướng về Bạch Tiểu Thuần ôm quyền.
Đối với Dạ Táng, bọn hắn đã hoàn toàn khiếp sợ. Loại luyện dược chi pháp này, trong mắt bọn hắn, siêu việt thần thông, giết người vô hình.
“Ai nha, người ưu tú, đi tới chỗ nào, cũng sẽ có người dùng ánh mắt như vậy nhìn lên, đau đầu a.”
Bạch Tiểu Thuần càng thêm đắc ý, trong lòng cảm khái. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt của Tống Quân Uyển. Nhìn xem nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy sau lưng có chút hàn khí.
“Cái kia… Tống tỷ tỷ…”
“Bây giờ mới biết gọi tỷ tỷ?”
Tống Quân Uyển cười lạnh, trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, hừ một tiếng rồi quay người đi về hướng Trung Phong. Đám người xung quanh nhìn nhau, rồi cũng lần lượt rời đi.
Rất nhanh, giữa không trung chỉ còn lại Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần có chút phiền muộn. Ánh mắt Tống Quân Uyển trước đó rõ ràng lộ ra ý muốn khiến hắn khó chịu. Nghĩ tới Tống Quân Uyển sau này sẽ tìm đủ mọi cách tra tấn mình, Bạch Tiểu Thuần không khỏi than thở.
Nhưng hắn lại không thể không quay về. Giờ phút này sầu mi khổ kiểm, lén lút trở về động phủ Trung Phong, ngồi đó, không ngừng phiền muộn.
“Làm sao bây giờ… Tống Quân Uyển này sao lại thù dai thế nhỉ, ta không phải chỉ là lúc đó không quay về thôi sao…”
Bạch Tiểu Thuần vuốt vuốt mi tâm, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để hòa hoãn mối quan hệ với Tống Quân Uyển.
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ nát óc, mấy ngày trôi qua. Sự kiện ảo ảnh trên Thi Phong đến nhanh, đi cũng nhanh. Những tu sĩ kia lần lượt khôi phục lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, cho đến khi dần dần hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra, có không ít người trực tiếp phát ra âm thanh thê lương.
“Dạ Táng, ta cùng ngươi không đội trời chung!!”
“A a a, Dạ Táng, ta muốn giết ngươi!!”
Đặc biệt là mấy vị Huyết Sắc trưởng lão, càng bi phẫn muốn tuyệt, toàn bộ bế quan. Còn Thi Phong đại trưởng lão, sau khi tỉnh táo lại, ngửa mặt lên trời bi thiết, từ đây không ai được nhắc tới hai chữ diều hâu trước mặt hắn… Lựa chọn bế quan…
Điều này còn chưa là gì. Có một đệ tử khi trúng ảo ảnh, cho rằng mình là một cỗ thi thể, suýt chút nữa đã tự luyện mình. Sau khi tỉnh táo, âm thanh thê thảm của hắn vang vọng khắp nơi.
Hữu tâm muốn đi diệt Dạ Táng, thế nhưng Trung Phong bọn hắn không thể lên được. Từng người điên cuồng, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Đồng thời, xưng hô Ôn Ma đối với Dạ Táng, cũng trong mấy ngày sau đó, một lần nữa chấn nhiếp toàn tông.
Ôn Ma danh xưng, danh dương thiên hạ…
Những chuyện này Bạch Tiểu Thuần nghe nói sau đó, cũng có chút cảm xúc. Một mặt cảm thấy đệ tử Huyết Khê tông này bạo ngược, một mặt lại cảm thấy cao tầng Huyết Khê tông đối với mình rất tốt, xảy ra vấn đề lớn như vậy, mình lại không có việc gì.
Về phần Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ ra một biện pháp.
“Chỉ có thể đi tặng quà…”
Bạch Tiểu Thuần thở dài, suy nghĩ rất lâu. Thế là trong động phủ, hắn bắt đầu luyện dược. Mấy ngày sau, hắn thành công luyện chế ra một viên linh dược màu xanh, đựng trong một cái bình đan màu hồng. Lúc này mới thấp thỏm đi ra động phủ, một đường thẳng đến khu vực thượng chỉ.
Trên đường phàm là gặp phải tu sĩ Trung Phong, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sau đó, đều sẽ thần sắc biến đổi, rất cung kính hành lễ. Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình để ý, lạnh mặt phi tốc tiến lên.
Hắn càng như thế, mọi người càng cảm thấy là bình thường. Nếu như Bạch Tiểu Thuần hướng về phía bọn hắn cười, những người này lập tức sẽ toàn thân run rẩy, đứng ngồi không yên.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới bên ngoài huyết hồ của Tống Quân Uyển. Hắn đi theo con đường nhỏ thẳng đến bên ngoài thác nước máu, hướng vào trong ôm quyền cúi đầu.
“Dạ Táng cầu kiến Tống tỷ tỷ.”
Trong thác nước, ngoài cửa lớn động phủ, hai đồng tử thủ hộ nơi này giờ phút này đều ánh mắt ngưng tụ, nhìn nhau một cái rồi một người đi bẩm báo, người còn lại vội vàng ra ngoài, khách khí đứng trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Về mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần và Tống Quân Uyển, toàn bộ tông môn đều đang đồn đãi. Bọn hắn càng có rất nhiều suy đoán, không dám đắc tội Bạch Tiểu Thuần, sợ Bạch Tiểu Thuần ghi hận.
Cái này chờ đợi, liền chờ chừng một canh giờ. Bạch Tiểu Thuần đáy lòng oán hận. Mắt thấy sắc trời sắp hoàng hôn, mới nhận được sự đồng ý của Tống Quân Uyển. Cửa lớn động phủ mở ra, Bạch Tiểu Thuần trên mặt lại lộ ra ý lạnh lùng, sắt đá, cất bước đi vào trong động phủ.
Vừa mới vào đến, liền thấy cái ao nước to lớn kia. Đáng tiếc lần này Tống Quân Uyển không có ở trong Huyết Trì, mà là ngồi trên ghế ở chính sảnh phía trên, mặt không biểu cảm nhìn xem Bạch Tiểu Thuần, giống như vẫn còn giận dữ.
“Ngươi không phải không trở về sao, sao lại chẳng những trở về, còn tới chỗ ta?”
Tống Quân Uyển nhàn nhạt mở miệng. Nàng mặc một bộ váy dài màu tím, búi tóc cài trâm phượng, trên quần áo thêu lên một chút ám văn, khiến cho toàn thân khí chất nhìn đầy đoan trang. Nhưng trớ trêu thay, cái cổ trắng tuyết kia còn có những giọt nước rõ ràng như vừa mới tắm xong, khiến trên người nàng toát lên một loại khiến người ta không nhịn được muốn đi chinh phục.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, ưỡn ngực, tay áo hất lên, giữ nguyên thần sắc lạnh lùng, đứng đó nhíu mày mở miệng.
“Đủ rồi!”
Hắn vừa dứt lời, Tống Quân Uyển sững sờ, không ngờ đối phương lại dám nói chuyện với mình như vậy. Nàng vỗ vào chỗ ngồi, toàn thân rung động, khiến giờ khắc này nàng càng mị lực vô cùng…
Trên thân khí thế ầm ầm bộc phát, trong mắt càng có hàn mang. Đang muốn quát tháo thì Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên vung lên, một cái bình đan bay ra thẳng đến Tống Quân Uyển.
Tống Quân Uyển vẫn còn tức giận, cười lạnh khi vung tay lên, lập tức bình đan sụp đổ, đan dược bên trong bay ra, rơi xuống một bên.
Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh nhìn Tống Quân Uyển. Khi thấy bình đan vỡ vụn, đan dược rơi xuống một bên, ánh mắt hắn ảm đạm, trên mặt lộ ra vẻ tự giễu.
“Ta Dạ Táng lần này trở về, chỉ có một chuyện, chính là mang viên đan dược này tặng cho ngươi. Ta không có tiền, dược thảo lão tổ cho đã toàn bộ luyện thành đan dược cho tông môn. Cho nên chỉ có thể đi Thi Phong luyện dược cho Phong Nhai, dùng đó mới có thể tích lũy dược thảo, luyện chế ra viên linh dược này, ta muốn luyện chế nhất, tặng nó cho… người ta muốn tặng nhất!”
Bạch Tiểu Thuần giọng trầm thấp, vang vọng khắp nơi.
“Thuốc đã đưa ra, ta sẽ rời đi. Từ đó về sau, ngươi là Đại trưởng lão, ta là Dạ Táng.”
Trong giọng Bạch Tiểu Thuần mang theo đắng chát, dường như bình đan kia vỡ vụn, tinh thần hắn cũng vỡ vụn. Viên đan dược lăn xuống, cũng biến tâm ý hắn thành tro bụi.
Giờ phút này ôm quyền cúi đầu thật sâu, Bạch Tiểu Thuần quay người, bóng lưng mang theo cô độc, từng bước một đi về hướng cửa lớn động phủ.
Tống Quân Uyển ngây ngốc một chút. Nàng vốn tưởng lần này Bạch Tiểu Thuần đến, chắc chắn sẽ cười đùa nịnh nọt. Nàng vừa rồi để Bạch Tiểu Thuần chờ bên ngoài rất lâu, ngoài việc thay một bộ quần áo khác, còn muốn mài giũa tính cách của Bạch Tiểu Thuần, cho hắn biết, cho dù được lão tổ coi trọng, Trung Phong này, còn có mình là Đại trưởng lão, không phải hắn có thể trắng trợn đùa giỡn.
Nhưng không ngờ Bạch Tiểu Thuần vừa lên tới, thế mà lại đối với mình quát tháo. Nàng tâm cao khí ngạo, địa vị tôn quý, lẽ nào không tức giận? Trong lúc tức giận, đối với bình đan ném cho mình, tự nhiên sẽ vung nát. Nàng cũng nhìn thấy đan dược bên trong lăn xuống, chỉ là làm sao cũng không dự liệu được, đối phương tiếp theo lại nói ra những lời như vậy.
Giờ phút này Tống Quân Uyển nhìn viên đan dược trên đất, lại nhìn xem bóng lưng tiêu điều của Bạch Tiểu Thuần, nàng không biết vì sao, trong lòng có chút trống rỗng. Loại cảm giác này, nàng cả đời này chưa từng có. Theo bản năng nàng mở miệng.
“Dừng lại!”
Bạch Tiểu Thuần quay lưng lại với Tống Quân Uyển, bước chân dừng lại, quay người thần sắc bình tĩnh cúi đầu.
“Không biết Đại trưởng lão còn có chuyện gì phân phó.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, giống như không chứa đựng chút tình cảm nào. Thần sắc lạnh lùng, phảng phất chặt đứt mọi ký ức trong đáy lòng. Càng đáng nói là xưng hô, từ Tống tỷ tỷ, biến thành Đại trưởng lão.
“Ngươi…”
Tống Quân Uyển sắc mặt có chút tái nhợt, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, giờ phút này lòng dạ rối loạn.
“Như vô sự, Dạ Táng cáo từ.”
Bạch Tiểu Thuần thần sắc như thường, quay người lúc, đi ra động phủ, xa xa rời đi. Cho đến khi xuống khu vực thượng chỉ, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới thật dài thở ra một hơi, trái tim đập thình thịch.
“Chiêu này hẳn là có tác dụng đi… Nếu không có tác dụng nữa, ta thật không có cách nào.”
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, vội vàng trở về động phủ, đáy lòng thở dài. Hắn cảm thấy nữ nhân thực sự quá phiền phức, nhất là loại có quyền cao chức trọng, càng bá đạo.